Hùng Binh Cận Chiến

Vụt!

Lại một luồng gió gào thét thổi qua, Diệp Quân Lãng nhấc đùi phải lên quét ngang hai tên du côn đang liều chết xông lên, chân vừa quét qua, tiếng gió sắc bén chọc thủng màng tai, cực có tính uy hiếp!

Ầm!

Ầm!

Hai tiếng va chạm nặng nề vang lên, hai tên vừa mới xông lên đã bị đánh bay ngược trở về với tốc độ cực nhanh.

Hai người bay tứ tung, loáng thoáng nghe thấy tiếng nwtx gấy, cũng không biết xương sườn của bọn họ bị gãy mấy cái.

Đối với Diệp Quân Lãng, đám du côn này giống như giấy vậy, nhấc tay một cái đủ để áp chế bọn họ, nếu ở trên chiến trường, mấy tên này sẽ chết trong chớp mắt!

Vèo!

Diệp Quân Lãng bước về phía trước, tung khuỷu tay phải lên trước, nện mạnh lên trên mặt của một tên mặc đồ đen khác, đối phương liên tục phun máu loãng, hét lên rồi ngã gục, nằm ngay đơ trên mặt đất.

Diệp Quân Lãng giống như hổ lao vào đàn dê, nơi đi qua, mấy tên du con còn đang kiêu ngạo đều ngã xuống đất, không ai có thể cản được sức mạnh của Diệp Quân Lãng.

Đám người vây xem đã ngẩn người.


Cảm thấy cảnh tượng này giống như trong phim võ thuật, quá cao siêu, bọn họ không ngờ có thể được chứng kiến trong hiện thực!

Người này thật sự là bảo vệ? Quá ngầu!. Cập 𝓷hật t𝑟u𝓎ệ𝓷 𝓷ha𝓷h tại [ t𝑟u mt𝑟u𝓎e𝓷.𝚅𝘕 ]

Diệp Quân Lãng đá bay tên mặc đồ đen cuối cùng, đột nhiên hắn cảm nhận được tiếng gió sắc bén truyền đến từ sau lưng, cùng lúc đó --

“Cẩn thận”

Một tiếng hét cảnh báo vang lên, đây là giọng nói của Thẩm Trầm Ngư.

Từ góc nhìn của Thẩm Trầm Ngư, cô nhìn thấy tên Bá Ca cầm đầu kia móc ra một thanh chủy thủ sắc bén, đột ngột đâm thẳng về phía sau lưng của Diệp Quân Lãng.

Khoảnh khắc đó, Thẩm Trầm Ngư không nhịn được hét lên, sắc mặt trắng bệch.

Lại nói về Bá Ca, lúc cầm chủy thủ đâm về phía Diệp Quân Lãng, ánh mắt hắn ta vô cùng độc ác, hắn ta đã chờ cơ hội này lâu rồi. Đã đến nước này, hắn ta biết chỉ dựa vào quyền cước chắc chắn không phải đổi thủ của Diệp Quân Lãng, cho nên hắn ta mới lấy ra chủy thủ trên người mình.

Diệp Quân Lãng nở nụ cười lạnh lùng, hắn không xoay người lại, tay phải đánh về phía sau, cổ tay phải của Bá Ca như tự động đưa đến trong tay của Diệp Quân Lãng, chủy thủ của hắn ta còn chưa kịp chạm đến lưng của Diệp Quân Lãng đã bị Diệp Quân Lãng dùng một tay kiềm chặt cổ tay!

Sau đó Bá Ca phát hiện cánh tay phải của mình không thể cử động nổi.


Hắn ta cố dùng toàn lực thử đâm về phía trước nhưng không thể nhúc nhích nổi, tất cả sức lực như chìm xuống đáy biển, biến mất không tăm hơi.

Năm ngón tay phải của Diệp Quân Lãng giống như kìm sắt, bóp chặt cổ tay của hắn ta, dù hắn ta giấy giụa đến mức nào cũng vô dụng.

Lúc này Diệp Quân Lãng mới xoay người, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của Bá Ca, sau đó hắn dùng sức bóp chặt, bẻ gãy xương của Bá Ca.

Rắc rắc!

Cổ tay phải của Bá Ca bị bẻ gãy, chủy thủ trong tay cũng rơi âm xuống đất.

Diệp Quân Lãng duỗi tay trái bóp chặt cổ của Bá Ca, tay phải nắm chặt quần áo của hắn ta, sau đó hai tay cùng nhấc bổng cả người của Bá Ca lên không trung trong tiếng hô của mọi người.

Ánh mặt trời chiếu lên người hắn, tạo ra một bóng hình vô cùng hiên ngang dũng mãnh.

Một người đàn ông dùng hai tay nhấc bổng một người đàn ông cao to hung ác lên cao, khóe miệng nở nụ cười vô hại lười nhác, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người xung quanh, người đàn ông dũng mãnh này đập mạnh xuống đất.

Am!

Bá Ca bị nện mạnh xuống mặt đất, phát ra âm thanh nặng nề, chấn động đến trái tim của mỗi người đứng xem.

Hiên ngang!

Mạnh mẽ!

Mỗi một hành động của hắn đều bộc lộ rõ những khí chất ấy!

Lúc này, hiện trường kinh sợ, lặng ngắt như tờ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận