Tất cả mọi người có mặt ở đây đều sợ ngây người, rất nhiều học sinh thấy vậy đều sục sôi nhiệt huyết, bọn họ muốn biểu đạt cảm giác sảng khoái sung sướng ở trong lòng ra nhưng lại không thể nói thành lời.
Giống như đứng trước cảnh tượng chấn động này, bất kỳ cách diễn đạt thành lời nào cũng sẽ trở nên mờ nhạt.
Đám người Thẩm Trầm Ngư, Trịnh Kinh, Triệu Hải cũng bị sốc nặng.
Đặc biệt là Thẩm Trầm Ngư, cô không ngờ Diệp Quân Lãng lại có được bản lĩnh đáng sợ như vậy, đột nhiên cô nhớ lại chuyện vừa xảy ra trong Tiểu Trúc.
Nếu Diệp Quân Lãng đúng là tên háo sắc như những gì cô nghĩ, nếu lúc đó Diệp Quân Lãng muốn làm gì cô, với bản lĩnh của hắn, cô gần như không có cơ hội phản kháng nào.
Chính mình thật sự hiểu lầm hắn?
Một đám cao to mặc đồ đen nằm la liệt trên mặt đất, cả người mềm nhữn, thống khổ kêu gào giống như mấy con chó chết năm liệt trên đất, không còn vẻ kiêu ngạo, hống hách như trước nữa.
Diệp Quân Lãng nhấc chân phải dẫm lên trên mặt của Bá Ca, lạnh lùng nói: “Đừng giả chết. Muốn giả chết tao sẽ thỏa mãn mày.”
Giọng điệu của Diệp Quân Lãng bình tĩnh lạnh nhạt, lọt vào trong tai của Bá Ca lại như lời thầm thì của ác ma.
Bá Ca lập tức mở to mắt, hắn ta nhìn Diệp Quân Lãng, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, sợ hãi run rẩy nói: “Mày, mày muốn làm gì? Mày biết tao là ai không? Tao là người của nhà họ Hồng..."
“Ông đây đéo quan tâm mày là chó của nhà họ Hồng hay họ Hắc, nói ngắn lại, nhớ kỹ cho tao, sau này không được phép xuất hiện gần đại học Giang Hải, nếu để tao lại nhìn thấy bọn mày, chắc chắn tao sẽ đánh gãy hai chân của mày! Bây giờ, dẫn theo đám chó mèo của mày cút đi!”
Diệp Quân Lãng lạnh lùng nói.
Bá Ca tung hoành ở vùng này nhiều năm, chưa từng nghe thấy tiếng quát mắng chói tai khó nghe như vậy. Hắn ta làm yêu làm quái nhiều năm, bình thường chỉ có hắn ta bắt nạt người khác, đến lúc ngược lại, hắn ta cảm thấy cực kỳ không quen.
Hắn ta há miệng thở dốc, muốn mạnh miệng cãi lại vài câu để đòi lại mặt mũi, nhưng nhìn thấy cặp mắt lạnh lo như sông băng của Diệp Quân Lãng, cả người run rẩy, rắm cũng không dám thả, cố nén đau đớn bò dậy.
Sau đó Bá Ca đá mấy tên thuộc hạ bên cạnh lên, chật vật chạy trốn chui vào chiếc Minibus đỗ gần đó.
Đến đây mọi chuyện kết thúc.
Diệp Quân Lãng đi đến trước mặt Hứa Nhạc, nói: “Cậu còn đứng đây làm gì? Mặt mũi bầm dập không cảm thấy đau? Nhanh đi bệnh viện kiểm tra chữa bệnh đi”
Thẩm Trầm Ngư cũng lấy lại tinh thần, cô lập tức bảo Triệu Hải sắp xếp một bảo vệ đưa Hứa Nhạc đi bệnh viện.
“Cảm ơn, cảm ơn...”
Hứa Nhạc nhìn Diệp Quân Lãng, không ngừng nói cảm ơn, trong mắt tràn đầy sự biết ơn.
Đám người vây xem còn chưa tan, sau khi lấy lại phản ứng, tiếng bàn tàn cũng nổi lên như thủy triều.
“Đây, đây thật sự là bảo vệ trường chúng ta sao? Sao có thể đẹp trai, sao có thể ngầu như vậy...
“Anh bảo vệ quá nam tính! Đây mới là đàn ông chân chính, mới là thần tượng trong lòng tôi... Sao tôi lại có cảm giác bị sét đánh trúng chứ?”
“Có một anh bảo vệ đẹp trai như vậy, đột nhiên cảm thấy quá an toàn!”
“Ánh mặt trời chiếu rọi lên người anh ấy giống như anh hùng cưỡi mây bảy sắc trong đại thoại Tây Dư', giống như vương tử vậy, quá đẹp trai... Nhanh, nhanh cụp một tấm giúp tôi, nhất định phải chụp cả anh bảo vệ đó!”
“Anh bảo vệ, anh có bạn gái không? Hiện tại người ta độc thân nhai”
“Anh bảo vệ, ngày mai em đưa bữa sáng tình yêu cho anh được không?”