Năm tên côn đồ thấy ba người Kha Hùng cầm đao lao lên, dù bất ngờ nhưng vẫn nhanh chóng chia ra đón tiếp.
Ba tên ở giữa hung hăng vung mã tấu, hướng Kha Hùng chém tới. Trong lòng kẻ nào kẻ nấy vang lên một giọng nói ngạo nghễ đầy mai mỉa: “Ba đối một. Không chột cũng què”. Đáng tiếc, giây phút này, bọn hắn đều đâu biết được rằng, sau cùng, què và chột đều không phải người thanh niên tuấn mỹ phi phàm, mà là bản thân mình cùng hai đồng bọn bên cạnh.
Bởi đơn giản một điều, chiến lực của Kha Hùng lại khủng bố hơn rất nhiều so với bọn họ nghĩ.
Từ lúc xông tới, Kha Hùng đã nhảy cao lên. Hai xoạt ra, đá thẳng vào cổ tay của hai kẻ đứng hai bên. Lưỡi đao trên tay lại hướng tên ở giữa chém xuống.
Keng….
Thanh âm va chạm giữa kim loại và kim loại, đinh tai nhức óc truyền ra. Cổ tay cầm mã tấu của tên côn đồ nhói lên. Hổ khẩu tràn máu tươi. Hắn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy đối thủ vừa đáp xuống mặt đất đã tiếp tục nhảy lên, xoay người. Lưỡi đao trong tay hắn cắt ngang không khí, lần nữa chém mạnh vào mã tấu của hai tên đồng bọn đang loạng choạng bên cạnh.
Mấy thanh mã tấu văng ra, rơi trên đất.
Kha Hùng co chân lại, sau đó, tặng cho bọn họ vài chiêu liên hoàn cước. Bàn chân như sắt. Mỗi lần tiếp xúc lại giống như dùng đại chùy mà nện vào lồng ngực, xương cánh bướm nứt vỡ. Máu tươi từ khóe miệng liền tức khắc trào ra.
Cả đám té nhào trên mặt đất. Đôi con ngươi co rút, sợ hãi nhìn thân ảnh người người đàn ông thẳng tắp, phát ra sát khí vô hình mà nồng nặc quanh thân. Bọn chúng hối hận vì nhất thời tham lam mà chọc phải vị sát thần này, rối rít lên tiếng cầu xin tha mạng.
Trong mắt Kha Hùng không một chút độ ấm. Hắn nhìn năm tên côn đồ đang nằm lăn lộn trên đất như nhìn người chết. Sau đó, liền ra hiệu cho đồng đội. Cả bọn lên xe phóng đi.
- Hùng ca, đám người vừa nãy…
- Sớm muộn cũng là kẻ chết. Không đáng nhắc tới!
- Vâng.
Trần Tiểu An nhỏ giọng đáp. Cô hiểu rõ, lúc này đây, nói gì đều không phải. Mạt Thế đã tới. Thứ không đáng giá nhất chính là mạng người, mà thứ quý báu nhất cũng là mạng người. Ai phung phí sinh mạng của mình thì ráng chịu.
Hai chiếc xe chạy một hồi thì trở về quốc lộ. Trên đường, thỉnh thoảng vẫn bắt gặp vài đoàn xe vội vã lướt nhanh. Những người sống sót đang cố gắng rời khỏi thành phố này để tìm nơi chốn bình yên. Đáng tiếc, sau cơn mưa virus đêm qua, có nơi nào trên trái đất này trở thành thiên cảnh bồng lai cho họ?
Thành phố E dân số chỉ bằng một phần ba so với các nơi khác. Nhưng mà, tận thế đến vào lễ giáng sinh. Vì thế, tất cả những nơi tập trung đông người như công viên giải trí, quảng trường và trung tâm thương mại… Hiện tại đều trở thành địa bàn của tang thi. Người còn sống không bị biến thành thức ăn thì cũng bị cắn rồi nhiễm bệnh.
Kha Hùng lái xe thẳng đến trung tâm thương mại lớn nhất của thành phố. Chiếc Hummer chạy trước dẫn đường. Lôi châu liên tục được quăng ra, dọn dẹp “cỏ rác” hai bên và giữa lối đi.
Trần Tiểu An ngồi bên ghế lái phụ với cả đám Chu Phong trên xe thể thao ở phía sau. Nhìn thấy Kha Hùng ra tay, ai nấy đều há hốc mồm. Ảnh đế đại nhân từ bao giờ mà hóa thành “thần” như vậy?
Nửa tiếng trôi qua. Hai chiếc xe đã đến được mục tiêu. Nơi này ngoài tang thi cũng chỉ có tang thi. Kha Hùng quan sát xung quanh, sau mới thu lấy cả hai chiếc xe vào không gian Phật Ngọc. Hắn mở kim nhãn quan sát rồi dẫn đầu bước vào Trung tâm thương mại.
Hai cánh cửa lớn vừa mở ra. Một đám zoombie hơn trăm con lắc lư đi tới, cổ họng phát ra âm thanh è è, giống như truyền tin tức “Nơi này có đồ ăn”.
Kha Hùng dùng lôi châu nổ chết một đám. Mấy con sống sót cũng bị đao của nhóm Tiểu An chém rụng đầu lâu.
Tầng một của Trung Tâm thương mại bán thực phẩm. Kha Hùng chọn lấy phần lớn, bỏ hết vào không gian. Sau đó, dẫn theo đồng đội của mình lên lầu hai. Chuyên kinh doanh về trang phục.
Chém rụng đầu mấy con tang thi trước mặt. Kha Hùng quay lại, nói với Tiểu An và đám người Chu Phong.
- Chọn tất cả trang phục nào mình thích. Đặc biệt là trang phục vận động và trang phục mùa đông. Tương lai nhất định phải dùng.
Mệnh lệnh này của hắn, được mọi người nhiệt liệt hoan nghênh.
Chu Phong địu lấy đứa bé trên lưng, chọn lấy quầy trang phục trẻ em. Giải quyết hai con tang thi mặc quần áo nhân viên. Sau bắt đầu điên cuồng thu thập. Chỉ cần hợp mắt, hắn nhất định không bỏ qua.
Gom…
Gom…
Gom…
Quách Vũ và Quách Ngữ cũng rất vui vẻ, lựa chọn trang phục cho mình.
Tiếp theo, Kha Hùng đi tới, khẽ phất tay, từng núi trang phục đã chọn tốt đều lần lượt biến mất.
Hai canh giờ sau, đoàn người mới từ trung tâm thương mại đi ra.
- Hùng ca. Tiếp theo đi đâu?
- Trở lại căn cứ. Nếu không có gì thay đổi, đêm nay anh sẽ phát sốt. Trong ba ngày tới, mọi người phải tự mình cẩn thận. Biết không?
Kha Hùng trả lời Tiểu An. Vì kiếp trước, đêm đầu tiên sau mạt thế, hắn đã thức tỉnh dị năng. Kiếp này không biết ra sao. Nhưng có chuẩn bị trước vẫn hơn.
Chỉ là, khi nhóm người của Kha Hùng sắp sửa rời khỏi nội thành thì lại gặp phải phiền phức phát sinh. Hai chiếc xe ngừng lại. Gần một cây số phía trước, mấy trăm con tang thi đang vây quanh một chiếc xe khách bốn mươi lăm chỗ. Kha Hùng nhíu mày khó chịu. Hắn mở cửa xe, bước xuống. Mở kim nhãn, nhìn về chiếc xe khách ngoài xa.
Trên xe, toàn bộ đều là giáo sư và sinh viên đại học của Thành phố E.
Tài xế hoảng sợ xanh mặt, ôm lấy vô lăng. Đám hành khách phía sau thì nháo nhào lên. Bọn họ chỉ biết la mắng và thúc giục bác tài mau chóng chạy đi. Âm thanh ồn ào, hỗn tạp càng thêm thu hút lũ tang thi trong khu vực đó tập trung lại.
Vì Kha Hùng đồng thời mở cả Kim Nhãn và Kim Nhĩ. Nên mọi chuyện xảy ra chỗ xe khách, hắn phi thường rõ ràng. Đôi mày kiếm cau lại, hắn hừ lạnh, đầy vẻ khinh thường.
Mắt thấy đám xác sống vây quanh mỗi lúc một đông. Nhiều người trên xe đã hoảng loạn cực đỉnh. Ngay cả những vị giáo sư tóc muối tiêu cũng mất hết phong độ. Họ bắt đầu thảo luận, làm thế nào để xua đuổi đám quái vật đáng bên ngoài.
Một thiếu nữ ăn mặc sang trọng, cả người run rẩy, cất giọng:
- Đám zoombie này rất chậm. Chúng ta có thể nhờ những nam sinh chạy nhanh, ra ngoài dụ bọn chúng.
- Tiểu Mỹ. Câm miệng lại. Đề nghị của cô khác nào đẩy đồng học vào chỗ chết.
- Đúng vậy. Những lời đó không nên tiếp tục nói. Đều là người sống sót, cần phải đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau.
Chủ nhiệm của mấy sinh viên này lên tiếng. Nữ sinh tên gọi Tiểu Mỹ không phục. Ả cho rằng, ngoài biện pháp này, không còn biện pháp nào hay hơn.
- Chủ nhiệm Hoàng. Nếu không dụ đám tang thi đó đi khỏi. Cô còn cách nào để xe có thể tiếp tục tiến lên sao?
Mọi người trên xe im lặng. Trong lòng họ đều đang tranh đấu kịch liệt giữa bản năng và lý trí. Nhưng cuối cùng, chiến thắng, chỉ có thể là khát vọng sống cao độ. Hi sinh một số ít người để cứu thật nhiều người. Chuyện này cũng có thể chấp nhận được. Đúng không?
Người bị hi sinh lúc này chính là mấy nam sinh của khoa tự nhiên. Trước mạt thế. Họ từng là vận động viên điền kinh của trường, từng lập biết bao thành tích trong cuộc thi cấp thành phố và khu vực.
Chính vì vậy, lúc bị đẩy ra ngoài làm “mồi câu”, cả đám trong mắt đều là giãy giụa, lớn tiếng van nài, nhưng chẳng mấy ai đồng tình, lên tiếng can ngăn.
Cuối cùng, một trong số các nam sinh đó kiên quyết đứng dậy. Hắn nhìn quanh mấy người từng là giáo sư, từng là đồng học. Ánh mắt vô cảm, lạnh lùng.
- Hôm nay, mọi người quyết định hi sinh tôi. Vậy tôi đi. Trần Nhật Tân tôi dù may mắn sống sót hay chết trong miệng tang thi, đối với các người từ nay không chút nào quan hệ.
Trần Nhật Tân nói xong, dùng hết sức, cậy mở thanh ngang bằng sắt trên xe. Sau đó, tài xế bấm nút, mở cửa ra vào. Hắn từ bên trong, dùng cây gậy sắt trên tay nện mạnh vào đám tang thi xung quanh. Mấy đồng học cũng vội vàng hỗ trợ.
Không phải bọn họ tốt bụng. Chỉ là, nếu Trần Nhật Tân bị cắn chết ở cửa lên xuống, chính bọn họ cũng sẽ lâm nguy.Vì thế, người nào người nấy, cầm lên những thứ có thể ném, ném thẳng vào lũ Zoombie.
Trần Nhật Tân cố hết khả năng, vừa đánh vừa di chuyển. Càng lúc càng xa. Đợi đến lúc đám zoombie bị hắn hấp dẫn, đường phố dần thông thoáng. Xe khách nhấn ga, mạnh mẽ lao lên. Tông thẳng vào mấy con tang thi ngay trước đầu xe, bánh xe cán qua thi thể thối rữa của bọn chúng rồi bon bon chạy.
Trần Nhật Tân chiến đấu rất dũng mãnh. Lũ tang thi trước mặt hắn đều bị đánh văng. Nhưng vất vả một hồi, cũng chỉ có thể đi tới chưa đầy chục mét. Sau lưng là đám xác sống tràn tới như nước lũ. Sớm hay muộn, cũng nhấn chìm thân hình đơn độc của hắn. Sớm hay muộn, hắn cũng phải gục chết ở chỗ này.
- Ta không cam tâm a….
Hắn vừa đánh văng một con tang thi mặc đồ vest màu đen, vừa hét lên đầy căm phẫn.
Đúng lúc này, từ không trung, vài quả cầu màu tím bất chợt xuất hiện, rơi xuống giữa đám zoombie.
Tiếng nổ nhức óc đinh tai truyền ra. Một đám xác sống bị cháy đen. Đầu và tứ chi văng ra mỗi nơi mỗi chỗ.
Trần Nhật Tân trợn mắt, nhìn một màn này. Con tang thi đứng gần hắn nhân cơ hội, vươn đôi bàn tay xanh lè, thối rữa, định chộp vào cổ của vị nam sinh bị coi làm mồi nhử. Nhưng nó chưa kịp thực hiện ý đồ thì bị một phát súng bắn thẳng vào đầu. Óc trắng lập tức văng ra, trắng đen hai màu đối lập.
…………………………………………………………………………..