Tác giả: Tôi thật sự đau lòng nhưng câu chuyện vẫn tiếp nối.Hạ Mặc chọn thời điểm khi tôi đã thi xong cuối kì mới xuất viện.
Tôi hiểu được tâm tư của anh: anh không muốn bởi vì việc anh xuất viện mà tôi bị phân tâm, đồng thời anh cũng hiểu được, so với người khác, tôi là người muốn anh xuất viện hơn cả.
Vì thế sau khi cuộc thi chấm dứt, bệnh viện là nơi tôi đặt chân đến đầu tiên.
Sau khi làm xong thủ tục tôi đi tới khu phòng bệnh, khi đẩy cửa vào phát hiện Hạ Mặc đã ăn mặc chỉnh tề ngồi sẵn trên xe lăn.
Anh vẫn đội chiếc mũ lưỡi trai như trước kia, mặc một chiếc áo khoác dày caro, bên cạnh có một nhóm y tá đang đắp lên đùi một chiếc thảm lông mềm màu cà phê.
Hành lý được đặt ngay ngắn ngay cạnh xe lăn.
Ánh mắt của anh vẫn hướng về phía cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì, nghe tiếng mở cửa, anh quay đầu lại, hai tay theo thói quen bấu chặt chiếc thảm: “Sao em tới sớm như vậy?”“Em tới đón thầy về nhà.
” Tôi ngồi xổm trước mặt anh, quan sát ánh mắt của anh.“Tôi biết, ” Hạ Mặc nhìn nhìn chiếc đồng hồ trên tường: “Tôi nhớ thời gian kết thúc bài thi so với bây giờ không sai biệt lắm.”“Em nộp bài trước thời hạn mà !” Tôi nói cực kì kiêu ngạo.“Nộp bài trước ?” Hạ Mặc có vẻ rất ngạc nhiên: “Môn gì ?”“Lịch sử.” Tôi đắc ý.“Thật sự là chịu thua em,” Hạ Mặc bất mãn liếc tôi một cái: “Nếu tôi trở lại trường chuyện đầu tiên nhất định hủy tư cách đại diện của em.”“Em đã không làm nữa rồi.”“Vì sao?” Hạ Mặc sửng sốt, sau đó có vẻ như bừng tỉnh: “Là cô Phùng cách chức em phải không ?”“Do em tự muốn thôi.” Tôi dịch đầu gối về phía trước bởi vì như thế có thể tiếp cận Hạ Mặc gần hơn: “Thầy biết không, từ lần trước khi nhìn thầy thầy ở trường học, em liền quyết tâm học tập thật tốt cho dù là vì thầy.
Nhưng chiều hôm ấy em lại nói với cô Phùng việc muốn từ chức————-vì sau khi nhận thức được trong thâm tâm em, thầy chính là thầy chủ nhiệm duy nhất, cũng là giáo viên lịch sử duy nhất.
Nếu làm đại diện cho người khác thì khác gì phản bội thầy.” Tôi nói rất nghiêm túc, nhưng Hạ Mặc chỉ cười: “Đứa nhỏ này rõ là! Được rồi, học sinh tiêu biểu thân ái của tôi, hiện tại em có thể giúp thầy giáo lịch sử kiêm chủ nhiệm về nhà được không ?”“Vẫn quay về nhà trọ cũ sao ?” Tôi hỏi.“Em thấy với thân thể hiện tại của tôi còn có thể ở lại nơi đó được không ?” Hạ Mặc như châm chọc tôi.Trái tim tôi đau âm ỷ, không thể nghi ngờ gì việc Hạ Mặc đang nhắc nhở tôi: anh vĩnh viễn không thể đứng lên nổi.Tôi giúp Hạ Mặc đến nhà mới, một căn nhà nhỏ hai phòng.
Vốn tưởng rằng khi mở cửa sẽ chứng kiến mớ hỗn độn và bụi bặm nhưng nó lại sạch sẽ và sáng sủa, dễ nhận thấy là nó vừa có người đến quét dọn.
Ở trước mặt chúng tôi là năm thùng giấy, trên đó ghi rõ và phân chia theo màu “Quần áo” “Chăn đệm” “Sách” ” Bút kí” “Tranh, đĩa, ảnh” .Tôi mở thùng có chăn đệm và quần áo, bên trong đều là quần áo sạch sẽ bị nén lại.
Cầm lấy một bộ ga giường, tôi tiến vào phòng ngủ, sửa sang lại với tốc độ nhanh chóng, sau đó đẩy xe, ôm anh đến bên giường, thay cho anh một bộ quần áo ở nhà rộng rãi, đổi tã, dìu anh nằm xuống.“Thầy có mệt không ?” Tôi vừa thả ống quần cho anh vừa hỏi.“Không sao, Tỉnh Tỉnh, tôi….” Hạ Mặc có vẻ như muốn nói gì đó lại thôi.“Có chuyện gì sao ? Đói bụng đúng không ? hay là đau chân ?” Tôi đã bắt đầu khẩn trương, định dùng tay xắn ống quần lên lại bị anh ngăn lại: “Không có gì, thật sự không có gì đâu.”“Vậy em về phòng sắp xếp đồ đạc, nếu thầy không thoải mái nhất định phải gọi em.”Hạ Mặc gật đầu.Tôi mở hết thùng giấy ra, sắp xếp đồ đạc theo vị trí, thỉnh thoảng nói to vọng ra phòng khách nơi Hạ Mặc ngồi “Sách văn học ở kệ thứ nhất, lịch sử ở kệ thứ hai…” hoặc “Bản ghi chép mới em để ở trên bàn, còn bản cũ thì ở trong ngăn tủ dưới bàn đó” Tôi không hề thấy mệt mỏi, ngược lại có thể vì Hạ Mặc làm việc, tôi lại cực kì vui vẻ.
Chẳng qua khi đó, tôi chưa từng có thời gian nghĩ lại loại cảm giác này có ý nghĩa gì..Sắp xếp xong mọi thứ cũng đã đến chín rưỡi tối.
Tôi trở về phòng ngủ, thấy Hạ Mặc nằm trên giường, tôi vội vàng chạy tới: “Sao thế? Thầy không thoải mái ư? Sao thầy không gọi em ? “ Anh cười cười như người mắc lỗi: “Không sao, chỉ là nằm hơi lâu có chút mệt.”“Vậy sao thầy không nói cho em biết?” Tôi tiến đến dìu anh ngồi dậy, không đợi anh nói đã đặt mông ngồi phịch xuống đất ồn ào: “Mệt chết em…đồ đạc của thầy sao lại nhiều quá vậy…”“Cho nên tôi mới không gọi em đến đỡ tôi dậy————như thế em phải chạy đi chạy lại, thật phiền toái.”“Thật ngốc, đỡ thầy lên có khi lại giúp em nghỉ mệt một chút thì có.” Tôi cố gắng ra vẻ trách cứ, chỉ là trái tim âm ỷ nỗi đau.Hạ Mặc cúi đầu, dáng vẻ như muốn nói gì lại thôi.
Không biết có phải ảo giác hay không, tôi cảm thấy nếp nhăn nơi khóe mắt ấy lại càng thêm sâu: “Tỉnh Tỉnh, tôi muốn….tôi muốn bàn với em một việc.”“Hả?” Tôi ngạc nhiên.“Em có thể chỉnh sửa mấy cái quần cho tôi được không ?”“Sửa quần?”“Đúng vậy, em có thể …đem mấy cái quần của tôi …cắt ngắn đi một chút…Như vậy, như vậy em sẽ không cần mỗi ngày đều xắn ống quần cho tôi nữa, tuy rằng đây không phải chuyện quan trọng gì nhưng mỗi ngày đều phải xắn ống quần cho một kẻ tàn phế như tôi …sớm muộn ai cũng sẽ thấy phiền chán…”Lòng tôi chua xót, chỉ chực khóc, nhưng cố kìm nén tỏ ra bình tĩnh trả lời: “Nếu thầy thấy như thế thuận tiện em sẽ nghe theo thầy.”Nhưng mà trên gương mặt của hạ Mặc không có vẻ thỏa mãn, anh nói tiếp: “Còn có…còn có một yêu cầu nữa.”“Thầy nói đi.”“Có thể…có thể…”“Dạ?”“Có thể thuận tiện đem quần đổi thành quần yếm hay không ? Như vậy lúc thay tã dường như thuận tiện hơn, hơn nữa khi tôi không khống chế được so sánh với trước đó sẽ không làm dơ quần…”Tôi chưa từng nghĩ tới, điều này-điều mà từ trước đến này đều khiến hạ Mặc vô cùng tự ti , thế nhưng chỉ vì sợ tôi phiền tóai mà đưa ra yêu cầu như vậy.Gối đầu trên đùi anh, nước mắt tôi từng giọt từng giọt rơi xuống: “Nếu thầy thích, em sẽ đáp ứng thầy.
Việc này không phải trọng đại gì, tay nghề may vá của em tốt lắm.””Cám ơn em, Tỉnh Tỉnh” Hạ Mặc rốt cục cũng nở nụ cười.Hạ mặc, thật ra phải là em cảm ơn anh.Tôi không đem tất cả quần như ý kiến của Hạ Mặc mà sửa lại, tôi hiểu rằng như thế sẽ làm tổn thương đến anh cũng như xúc phạm chính mình.
Tôi chỉ sửa lại một chiếc quần ngủ.
Trước khi sửa, tôi dùng thước đo đạc, ước lượng phân biệt chiều dài hai chân.
Rồi cắt, để thừa một khoảng ngắn chiết lại, như thế có thể bảo vệ chân, lại hợp theo yêu cầu đã đưa ra.
Mới đầu vô luận thế nào tôi cũng không xuống tay được, tôi cảm thấy chính mình còn không thừa nhận được, thì đối với Hạ Mặc không thể nghi ngờ đó chính là sự hổ thẹn.
Nhưng cuối cùng tôi cũng chỉ có thể cắt bỏ.
Đêm đó, khi anh phải thay đồ cá nhân, tôi liền đem quần đến:””Là loại này đúng không ?” Rõ ràng tôi đã nhìn thấy trong ánh mắt ấy lóe lên sự hoảng sợ và bất lực nhưng giây lát lại biến thành gương mặt tươi cười:” Đúng, chính là loại này, em thật thông minh.”Tôi không nói chuyện, chỉ yên lặng thay cho anh.
Bầu không khi rơi vào khoảng đông cô tịch.
Đêm đó tôi không ngủ được, ngoại trừ giúp hạ Mặc trở mình, tôi vẫn nằm trên sô pha khóc thầm, có những nỗi đau không thể ngừng được..