“Có lẽ ta cần tách ra,” tôi thì thầm. “Có một con bé…”
Đạn xuyên thủng đám đông, vài người gần tôi đổ vật xuống đất. Tiếng thét xé toạc không gian khi loạt đạn thứ hai đốn gục một toán người khác sau lưng chúng tôi. Gale và tôi liền nằm rạp xuống đất, vội vã bò khoảng chục mét tới chỗ cửa hàng, nấp sau quầy trưng bày bốt gót nhọn bên ngoài một hiệu giày.
Một hàng giày dép lông chắn mất tầm nhìn của Gale. “Ai đấy nhỉ? Em thấy không?” anh hỏi tôi. Tôi chỉ thấy, giữa những đôi bốt hoa màu oải hương và xanh bạc hà xen kẽ nhau, là một con phố ngập xác người. Cô bé con lúc trước theo dõi tôi quỳ bên một phụ nữ bất động, gào khóc cố lay bà ta dậy. Một làn đạn khác xuyên qua ngực chiếc áo khoác vàng làm nó vấy đỏ, khiến cô bé ngả ngửa ra. Trong giây khắc, nhìn vào dáng hình còng queo nhỏ bé của em, tôi nghẹn ngào không cất nên lời. Gale thúc khuỷu tay vào tôi. “Katniss?”
“Họ bắn từ chỗ mái nhà trên đầu chúng ta,” tôi bảo Gale. Tôi quan sát thêm vài loạt đạn nữa, thấy những bóng đồng phục trắng gục xuống con đường ngập tuyết. “Cố hạ đám Trị an viên, nhưng họ không hẳn là những tay thiện xạ. Chắc hẳn là phiến quân.” Tôi chẳng thấy mừng quýnh lên, dù về lý thuyết mà nói thì những đồng minh của tôi đã xuyên thủng phòng tuyến địch. Tôi vẫn đờ đẫn vì cái áo khoác vàng chanh kia.
“Nếu chúng ta bắt đầu bắn thì xong luôn,” Gale nói. “Cả thế giới sẽ biết đấy chính là chúng ta.”
Đúng. Chúng tôi chỉ được trang bị những cây cung cự phách này. Buông tên đồng nghĩa với việc báo cho cả hai bên biết rằng chúng tôi ở đây.
“Không,” tôi mạnh mẽ nói. “Chúng ta phải cho Snow nếm mùi đã.”
“Thế thì đi thôi không cả khu nhà này nổ tung lên bây giờ,” Gale nói. Bám vào tường, chúng tôi tiếp tục men theo con phố. Chỉ có điều tường ở đây chủ yếu là mặt kính các cửa hàng. Những lòng bàn tay đẫm mồ hôi và những khuôn mặt miệng há hốc in hình lên lớp kính. Tôi kéo thốc chiếc khăn cao quá xương gò má khi chúng tôi lao qua những quầy trưng bày ngoài trời. Đằng sau một giá xếp ảnh Snow đóng khung, chúng tôi đụng phải một tay Trị an viên bị thương dựa vào một dải tường gạch. Gã cầu xin chúng tôi giúp đỡ. Gale thúc đầu gối vào mé bên đầu gã rồi tước súng của gã. Ở giao lộ anh bắn tay Trị an viên thứ hai, thế là cả hai chúng tôi đều có súng.
“Giờ chúng ta nên đóng giả làm ai đây?” tôi hỏi.
“Những công dân Capitol tuyệt vọng,” Gale nói. “Đám Trị an viên sẽ tưởng chúng ta ở phe chúng, và hy vọng là phiến quân có những mục tiêu hấp dẫn hơn.”
Tôi ngẫm ngợi về độ từng trải của vai trò mới nhất này khi chúng tôi băng qua giao lộ, nhưng đến khi tới khu nhà kế tiếp thì việc chúng tôi là ai chẳng còn quan trọng nữa. Bất kỳ ai cũng được. Bởi không ai nhòm vào các khuôn mặt. Phiến quân có mặt ở đây, tốt rồi. Đổ vào các đại lộ, nấp trong ngưỡng cửa hoặc sau đám xe cộ, súng lấp lóe, những giọng nói khàn khàn hô vang mệnh lệnh khi họ chuẩn bị chạm trán một đội Trị an viên đi về phía chúng tôi. Bị mắc giữa làn tên bay đạn lạc qua lại là những người lánh nạn tay không tấc vũ khí, bị mất phương hướng, nhiều kẻ bị thương.
Một cái kén bị kích hoạt phía trước chúng tôi, phun ra một luồng hơi nước hấp tái mọi kẻ xớ rớ trên trục đường nó đi qua, để lại các nạn nhân chết tươi với làn da bị hun hồng như ruột. Sau đó, chút trật tự nào từng có trước đó cũng bị phá vỡ. Khi những vòng hơi nước uốn lượn quyện với tuyết thì tôi có căng hết mắt cũng chỉ nhìn tới mỗi đầu nòng súng của mình. Trị an viên, phiến quân, người dân, ai mà biết được? Mọi thứ di chuyển đều là mục tiêu. Mọi người tiện đâu bắn đấy, và tôi cũng không phải ngoại lệ. Tim đập thình thịch, adrenaline rần rật khắp cơ thể, giờ thì ai cũng là kẻ thù của tôi. Trừ Gale. Người bạn săn đồng hành, người luôn yểm trợ tôi. Chỉ còn cách tiến lên trước, giết bất kỳ ai cản lối ta đi. Đâu đâu cũng thấy người la hét, người chảy máu dầm dề, cùng những xác chết. Khi chúng tôi tới khúc ngoặt kế tiếp, cả khu nhà phía trước bùng lên ánh đỏ rừng rực. Chúng tôi vội thu lại, lom khom nấp trong lồng cầu thang, nheo mắt nhìn vào luồng sáng. Chuyện gì đó đang xảy ra với những người bị ánh sáng kia chiếu rọi. Họ bị tấn công bằng… cái gì vậy? Âm thanh? Sóng? Tia laser. Vũ khí tuột khỏi tay họ. Những ngón tay ôm chặt mặt trong khi máu túa ra từ mọi cái lỗ hữu hình – mắt, mũi, miệng, tai. Chưa đầy một phút, mọi người chết hết và luồng sáng biến mất. Tôi nghiến răng chạy, nhảy qua xác người, chân trơn trượt trong máu. Gió cuộn tung tuyết thành những vòng xoáy lóa mắt, nhưng không chặn nổi một đợt tiếng bước chân khác sầm sập tiến về phía chúng tôi.
“Nằm xuống!” tôi rú lên với Gale. Chúng tôi đổ rạp xuống ngay tại chỗ. Mặt tôi áp vào một vũng máu người vẫn còn ấm ấm, nhưng tôi giả chết, vẫn nằm bất động khi những đôi ủng lượn qua mình. Vài kẻ tránh va phải xác chết. Những kẻ khác nghiến lên tay tôi, lưng tôi, đá vào đầu tôi lúc đi qua. Khi tiếng ủng xa dần, tôi mở mắt gật đầu với Gale.
Ở khu nhà tiếp theo, chúng tôi đụng độ nhiều người lánh nạn hơn, nhưng chiến binh chỉ có vài mống. Ngay khi chúng tôi nghĩ mình có thể nghỉ chân thì vang lên tiếng lách tách, như tiếng một quả trứng đập vào thành bát nhưng được khuếch đại lên hàng nghìn lần. Chúng tôi dừng lại, ngó quanh xem có cái kén nào không. Chẳng có gì. Rồi tôi cảm thấy mũi ủng tôi khẽ nghiêng nghiêng. “Chạy!” tôi hét lên với Gale. Không có thời gian giải thích, nhưng chỉ trong vài giây, ai nấy đều rõ bản chất của cái kén. Dọc theo khoảng giữa khu nhà toang hoác một khe nứt. Hai bên đường lát gạch gập xuống như những nếp gấp, chầm chậm nuốt chửng mọi người vào bất cứ thứ gì bên dưới.
Tôi phân vân không biết nên lao thẳng tới giao lộ kế tiếp hay cố tới chỗ những ngôi nhà nằm dọc hai bên đường rồi xông vào một tòa nhà. Rốt cuộc, tôi lại di chuyển theo đường hơi chéo. Khi nếp gấp tiếp tục sụp xuống, tôi thấy chân mình guồng tít, mỗi lúc một mạnh, cố bám chắc trên lớp gạch trơn trượt. Không khác gì chạy dọc theo sườn một con dốc phủ băng mà càng chạy càng thấy dốc. Khi chỉ còn cách cả hai điểm đến vài mét – giao lộ và những tòa nhà – tôi cảm thấy nếp gấp rùng rùng chuyển động. Không thể làm gì khác ngoài tận dụng những giây cuối cùng còn bám vào lớp gạch mà cắm đầu cắm cổ lao tới giao lộ. Khi tay tôi víu vào lề, tôi nhận ra những nếp gấp đã lủng lẳng dốc thẳng xuống dưới. Chân tôi lơ lửng trên không, chẳng còn chỗ bám. Từ khoảng tối phía dưới cách mặt đất chừng mười lăm mét, một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi tôi, như mùi xác chết rữa nát trong cái nóng mùa hè. Những hình thù đen ngòm lổm ngổm bò quanh trong bóng tối, khiến bất cứ ai sống sót sau cú rơi cũng phải câm họng.
Một tiếng thét nghèn nghẹn thoát ra từ cổ họng tôi. Không có ai tới giúp tôi cả. Tôi sắp tuột tay khỏi đường gờ phủ băng thì nhận ra chỉ còn khoảng hai mươi mét là đến lối rẽ thoát khỏi cái kén. Tôi nhích tay dọc theo gờ, cố không để lọt tai thứ âm thanh khiếp hãi từ dưới vọng lên. Khi tay tôi choãi ra bấu được vào góc rẽ, tôi vắt chân phải lên lề. Tôi vướng chân phải thứ gì đó bèn thận trọng lê mình lên mặt đường. Hổn hển, run rẩy, tôi lồm cồm bò khỏi nơi đó, ôm chặt cột đèn làm chỗ bấu víu, dù đất ở đây phẳng lì.
“Gale?” tôi gọi vọng xuống khe nứt, không buồn bận tâm đến chuyện có bị phát hiện hay không. “Gale à?”
“Đằng này!” Tôi bối rối nhìn sang bên trái. Nếp gấp đã nuốt chửng mọi thứ tới sát chân các tòa nhà. Có khoảng một tá người chạy được tới đây và giờ thì lủng lẳng bám lấy bất kỳ thứ gì có tay cầm. Nắm đấm cửa, vòng gõ cửa, khe nhét thư. Cách chỗ tôi ba nhà, Gale đang vắt vẻo bám vào tấm lưới sắt trang trí bao quanh cửa một căn hộ. Anh có thể dễ dàng đu mình vào trong nếu cửa mở. Nhưng dù có đá liên tiếp vào cửa, vẫn không có ai ra giúp anh.
“Né đi!” Tôi giơ súng lên bắn ổ khóa cho đến khi cánh cửa bật tung vào trong. Gale đu vào trong ô cửa, ngã thành một đống bùi nhùi trên sàn nhà. Tôi hạnh phúc vô bờ khi thấy anh thoát nạn, nhưng cảm giác ấy chỉ thoáng qua bởi đôi tay đeo găng trắng đã túm chặt lấy tay anh.
Gale chạm mắt tôi, mấp máy gì đó với tôi. Tôi không luận ra nổi. Tôi không biết phải làm gì, tôi không muốn bỏ anh, nhưng cũng chẳng thể tới chỗ anh. Môi anh lại mấp máy. Tôi lắc đầu tỏ ý không hiểu. Bất cứ giây phút nào, chúng cũng sẽ nhận ra mình đã tóm được ai. Đám Trị an viên lôi anh vào trong. “Đi đi!” tôi nghe thấy anh hét lên.
Tôi quay mình chạy khỏi cái kén. Hoàn toàn đơn độc. Gale giờ là tù nhân. Cressida và Pollux không chừng đã chết chục lần rồi. Còn Peeta? Tôi không thấy cậu từ lúc chúng tôi rời khỏi nhà Tigris. Tôi bám lấy ý nghĩ rằng có khi cậu quay lại rồi. Cảm thấy sắp có tấn công bèn quay lại hầm rượu mà ở đó cậu vẫn kiểm soát được. Nhận ra chẳng ai cần đánh lạc hướng làm gì khi Capitol đã tung quá nhiều hỏa mù. Chẳng cần làm mồi nhử để tôi phải nuốt dâu độc. Dâu độc! Gale không viên nào! Còn về chuyện kích nổ mũi tên bằng tay thì anh cũng không đời nào có cơ hội. Việc đầu tiên đám Trị an viên làm là tước vũ khí của anh.
Tôi gục xuống một ô cửa đầm đìa nước mắt. Bắn anh đi. Đó là những gì anh đã mấp máy. Đáng lẽ tôi phải bắn anh! Đó là việc của tôi. Đó là lời hứa ngầm của chúng tôi, tất cả chúng tôi, với nhau. Thế mà tôi đã không thực hiện và giờ thì Capitol sẽ giết anh hoặc tra tấn anh hoặc bắt hồn anh hoặc – lòng tôi bắt đầu rạn nứt, đe dọa làm tôi vụn vỡ thành trăm nghìn mảnh. Tôi chỉ có một hy vọng duy nhất. Rằng Capitol thất thủ, hạ vũ khí và giao nộp tù nhân trước khi chúng làm hại Gale. Nhưng chừng nào Snow còn sống thì tôi không thể chứng kiến chuyện đó xảy ra.
Hai tên Trị an viên chạy qua, gần như không thèm liếc mắt tới một cô gái Capitol thút thít đang co ro nơi ô cửa. Tôi nuốt nước mắt vào trong, lau những giọt lệ còn vương trên mặt trước khi chúng đông lại, cố trấn tĩnh. Được rồi, tôi vẫn là một người lánh nạn vô danh. Hay đám Trị an viên bắt Gale đã thoáng thấy tôi khi tôi bỏ chạy? Tôi cởi áo choàng ra lộn ngược lại, để lộ lớp lót đen thay vì mặt ngoài màu đỏ. Chỉnh lại mũ sao cho nó che bớt được khuôn mặt tôi. Ghì súng sát ngực, tôi quan sát khu nhà. Chỉ có một nhúm người dáng vẻ thất thần chậm chạp lết từng bước. Tôi theo sát hai ông già chẳng để mắt gì đến tôi. Sẽ chẳng ai nghĩ tôi lại đi với người già. Khi chúng tôi đến cuối giao lộ kế tiếp, họ dừng lại khiến tôi suýt nữa đâm sầm vào họ. Đây là Bùng binh Thành phố. Bên kia khoảng đất rộng lớn được bao quanh bởi những tòa nhà đồ sộ là dinh tổng thống.
Bùng binh đông nghẹt những người đi lại nháo nhác, rên rỉ, hay chỉ ngồi mặc cho tuyết rơi ngập quanh mình. Tôi hòa lẫn vào đám đông một cách hoàn hảo. Tôi bắt đầu len lách sang phía dinh thự, vấp phải các món tài sản bị vứt bỏ và những cành cây tuyết phủ. Đi được phân nửa quãng đường, tôi nhận ra có một hàng rào chắn bằng xi măng. Cao khoảng mét hai và kéo dài thành một hình chữ nhật lớn chình ình ngay trước dinh thự. Trông thì tưởng rỗng, nhưng thực ra trong đó chật ních người lánh nạn. Có lẽ đây là nhóm người được chọn đến tạm lánh tại dinh thự chăng? Nhưng khi tiến gần hơn, tôi nhận ra thứ khác. Người trong hàng rào thảy đều là trẻ con. Từ đứa lẫm chẫm đến thiếu niên. Hoảng loạn, sợ hãi và tê cóng tím tái. Túm tụm thành từng nhóm hoặc đu đưa người trên đất lạnh. Chúng không được dẫn vào dinh thự. Chúng bị đám Trị an viên quay lại, canh gác tứ bề. Tôi biết ngay hành động này không nhằm bảo vệ chúng. Nếu Capitol muốn làm vậy thì đã để cho chúng xuống boong-ke ở đâu đó rồi. Việc này là để bảo vệ Snow. Lũ trẻ chỉ là tấm khiên người của ông ta.
Có tiếng náo động, đám đông liền dồn về bên trái. Tôi bị mắc kẹt giữa những cơ thể to lớn hơn, bị xô đẩy hết bên này sang bên kia, lôi đi xiêu vẹo. Tôi nghe thấy tiếng hét “Phiến quân! Phiến quân!” và biết rằng họ đã đột phá thành công. Lực đẩy xô tôi vào một cột cờ, tôi ôm chặt nó. Bám lấy sợi thừng trên đỉnh rủ xuống, tôi đu mình lên khỏi đám đông chen lấn. Phải, tôi có thể thấy quân đội nổi dậy đang tràn vào Bùng binh, dồn người lánh nạn về phía các đại lộ. Tôi nhìn lướt một vòng xem có cái kén nào chắc chắn được kích nổ hay không. Nhưng chuyện đó không xảy ra. Mà tình hình diễn biến như sau:
Một chiếc tàu bay mang dấu triện Capitol xuất hiện ngay trên đầu lũ trẻ bị quây rào. Hàng đống dù bạc trút xuống chúng. Ngay cả trong cảnh hỗn loạn này, lũ trẻ cũng biết những chiếc dù bạc chứa gì. Đồ ăn. Thuốc. Quà. Chúng hăm hở cầm dù lên, những ngón tay băng giá lóng ngóng gỡ dây. Chiếc tàu bay biến mất, năm giây trôi qua, và rồi khoảng hai chục chiếc dù đồng thời phát nổ.
Tiếng hét cất lên khỏi đám đông. Tuyết nhuốm đỏ vương vãi những bộ phận cơ thể nhỏ bé. Nhiều đứa trẻ chết ngay lập tức, nhưng có những đứa nằm đau đớn quằn quại dưới đất. Một số chỉ câm lặng loạng choạng bước quanh, chằm chằm nhìn những chiếc dù bạc trong tay mình, như thể chúng vẫn chứa thứ gì đó giá trị bên trong. Nhìn cách đám Trị an viên lùi phắt khỏi hàng rào nhường đường cho lũ trẻ, tôi biết chúng cũng bất ngờ trước chuyện này. Một toán người vận đồng phục trắng tràn vào khoảng trống. Nhưng họ không phải Trị an viên. Họ là nhân viên cứu thương. Nhân viên cứu thương của phiến quân. Tôi nhận ra bộ đồng phục này ở bất cứ đâu. Toán người len giữa đám trẻ, tay xách theo bộ dụng cụ y tế.
Thoạt tiên tôi thấy bím tóc đuôi sam vàng óng buông dài sau lưng cô gái ấy. Rồi, khi cởi phăng áo khoác ra phủ lên mình một đứa trẻ đang rên rỉ, tôi nhận thấy vạt chiếc áo sơ miệng chưa gài kỹ của em thò ra ngoài như đuôi vịt. Phản ứng của tôi y hệt cái ngày Effie Trinket gọi tên em ở buổi chiêu quân. Ít nhất người tôi cũng nhũn ra, vì tôi thấy mình dưới chân cột cờ, không thể nhận định gì trong vài giây qua. Rồi tôi lách qua đám đông, hệt như tôi từng làm trước kia. Rạc giọng gọi tên em át tiếng om sòm. Khi gần tới đó, gần tới chỗ hàng rào rồi, tôi nghĩ em đã nghe thấy tiếng tôi. Bởi trong giây khắc, em ngước nhìn tôi, môi em mấp máy tên tôi.
Và đó là lúc những chiếc dù còn lại phát nổ.