Trong khoảnh khắc ấy, Ân Nhận không nghĩ quá nhiều.
Hai suy nghĩ đồng thời lướt qua đầu y.
Suy nghĩ đầu tiên, lệ quỷ nấu chín sắp bay mất rồi, suy nghĩ thứ hai, y còn nợ ân tình một miếng bánh kem của Chung Thành Duyệt.
Chưa cần đến nửa giây, Ân Nhận xoay người nhào về phía lệ quỷ.
Trên móng tay của y mang theo sức mạnh hung sát… chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết vang lên, giống như dùng dao nóng cắt mỡ lợn, trên người lệ quỷ bị rạch một vết thương rất lớn.
Mặt nó suýt nữa đứt lìa thành hai nửa.
Ân Nhận không thu tay về mà mượn lực quay sang Chung Thành Duyệt, tư thể bổ dao biến thành tư thế nắm, kéo Chung Thành Duyệt về phía mình.
Lực kéo cực lớn, Chung Thành Duyệt không giữ được thăng bằng, đâm thẳng vào khuỷu tay Ân Nhận.
Chung Thành Duyệt nhận ra có gì đó không ổn, vừa mới định cử động cơ thể…
Hai người bày ra tư thế ngả người kinh điển trong vũ điệu Tango ngay tại hiện trường.
Mái tóc đen của Ân Nhận rủ xuống, sượt qua gò má Chung Thành Duyệt.
Chung Thành Duyệt – người phụ trách “bước nhảy ngả người của nữ”: “…”
Lâm Bội: “…”
Đến cả Ân Nhận cũng sững người mất hai giây.
Cuối cùng thì Ân Nhận cũng di chuyển, lệ quỷ yếu ớt lập tan ra chạy trốn.
Phía bên này, bấy giờ người cầm dao mới phản ứng lại, nghiêng ngả đâm về phía Lâm Bội.
Lâm Bội vốn dĩ đã bị sát khí ăn mòn đến mức vô cùng yếu ớt, cô hốt hoảng đứng yên tại chỗ, kêu không thành tiếng.
Chung Thành Duyệt phản ứng nhanh kinh hồn, anh nghiêng người dùng sức ném chiếc điện thoại trong tay.
Thân điện thoại đập thẳng vào gáy người kia.
Ngay sau đó anh nhào cả người lên trước, cánh tay siết chặt cổ họng của người đàn ông, tay kia túm lấy cánh tay cầm dao của gã.
Cùng lúc đó, Ân Nhận thành thạo khởi động báo cáo khẩn cấp của điện thoại, tiếng chuông cảnh báo chói tai vang vọng trong ngõ nhỏ.
Có nhiều cánh cửa sau bật mở, không ít chủ quán ló đầu ra xem xét tình hình.
Thấy mất cơ hội tốt, người đàn ông cầm dao hét ầm lên.
Gã vùng vẫy điên loạn, mũi dao nhọn xẹt nghiêng qua cánh tay Chung Thành Duyệt.
Máu tươi bắn tung tóe.
Mặc dù người này gầy trơ xương, nhưng còn cao hơn Chung Thành Duyệt một cái đầu, chiếm ưu thế hình thể.
Nhân lúc Chung Thành Duyệt chịu đau, gã lăn lộn cuống cuống bò dậy lao vào một cánh cửa sau.
Chung Thành Duyệt mặc kệ cánh tay phải đổ máu, lập tức đuổi theo.
Ân Nhận cũng định chạy theo, kết quả hai người chạy mất còn chẳng nhìn thấy bóng, y không tiện bỏ Lâm Bội một mình, chỉ đành cười gượng ha ha rồi quay về chăm sóc cô gái.
Bồi thường bạn hợp tác không được còn lỗ thành tích, xong đời rồi.
Trước lúc bọn họ tới đây, Phương Viên Viên đã dặn đi dặn lại rằng không được tự tiện hành động.
Chung Thành Duyệt có một gương mặt vô hại, nào ngờ người đầu tiên phá vỡ quy định lại là thằng nhãi này.
Tất cả diễn ra quá nhanh, cho dù Lương Sam có tức tốc đến hiện trường thì Chung Thành Duyệt cũng đã chạy mất dạng.
– Chỉ bảo hai người ra ngoài một lát thôi mà, chuyện gì xảy ra thế này?! – Lương Sam cõng Lâm Bội đã ngất xỉu lên – Tại sao sát khí nồng như vậy? Còn cả máu nữa? Chuyện này là sao?
– Về rồi nói sau.
– Thấy cuối cùng cũng có người chăm sóc Lâm Bội bị thương, Ân Nhận xông lên, vứt bỏ Lương Sam với vẻ mặt hoang mang lại hiện trường.
Người sống đuổi theo người sống là cái thá gì, dám làm bạn hợp tác của y bị thương còn đập bát cơm của y nữa.
Hôm nay y phải cho người cầm dao kia biết thế nào là bị quỷ ghi thù…
Thế nhưng Ân Nhận không biết rằng người cầm dao đang cận kề ngưỡng suy sụp.
Tinh thần gã hoảng loạn đã sẵn, tất cả chỉ cố gắng gượng mà thôi.
Thấy tấn công thất bại, phản ứng đầu tiên của người cầm dao là chạy, ai ngờ cái thằng nhóc bốn mắt kia lại dám tay không đuổi theo.
Gần khu phố cổ, ngõ nhỏ đan xen chằng chịt, đây chính là đường lùi mà gã đã lựa chọn từ trước.
Người cầm dao cắm mặt chạy vào ngõ nhỏ phức tạp nhất, con đường dưới chân trải đầy đá, bốn phía chó sủa không ngừng che lấp hoàn toàn hành tung của gã.
Sau khi chạy năm sáu phút trên con đường như tổ kiến, người cầm dao dựa vào vách tường, liều mạng thở dốc.
Chắc chắn đã cắt đuôi được rồi.
Song, ngay khi gã định ngồi xuống nghỉ ngơi thì có tiếng động vang lên từ lối rẽ gần nhất.
Tiếng bước chân “bình bịch” vội vàng mà bình tĩnh.
Không thể nào? Da đầu người cầm dao tê dại, chân run rẩy đứng lên, cắn răng chạy tiếp.
Lần này gã dùng hết sức lực trèo tường, chui chuồng chó, toàn thân bụi bặm, chen qua khe hở vào trong thành phố.
Lần này cắt đuôi được rồi đấy chứ?
Gã thở hổn hển, cách đó không xa lại truyền tới tiếng bước chân chẳng khác nào một lời nguyền rủa.
“Bình bịch, bịch bịch” tiết tấu bước chân của người kia vẫn đều đặn như ban nãy.
Tay người cầm dao run lẩy bẩy không ngừng.
Gã vốn là thợ săn, nhưng hiện tại chẳng hiểu sao lại có cảm giác sợ hãi của một con mồi bị bắt.
Rõ ràng gã đã quan sát rất lâu, mấy ngày trước Lâm Bội nói chuyện với cảnh sát, gã không dám ra tay.
Hôm nay cô gặp mặt hai thằng èo uột mặt trắng, chắc hẳn cô ta đang bàn chuyện video ngắn.
Hiện tại nam streamer đều hung tàn vậy sao?
Gã đè nén cơn bực bội và sợ hãi, vằn máu trong con mắt gã ngày một đậm hơn.
Gã tức giận rống lên một tiếng, rút dao ra, xông thẳng về phía có tiếng bước chân.
Chỉ trong nháy mắt, mặt người cầm dao đập xuống đất.
Mấy giây sau, đau đớn mới dần tiến vào đại não gã.
Tay gã bị vặn ra sau, cơ thể bị đầu gối người kia ghì chặt.
Con dao đã bay đi nơi nào không biết.
Đây là động tác bắt người tiêu chuẩn của cảnh sát, lần này thậm chí gã còn không nhìn rõ đối phương ra tay ra sao.
Cái thằng streamer chết tiệt, rõ ràng có gì đó rất bất thường!
– Mày, mày là cái thá gì? Mày muốn làm gì? – Thoáng nhìn lướt qua đôi mắt đen sâu thẳm như giếng, giọng người cầm dao chợt thay đổi.
Chung Thành Duyệt im lặng mấy giây, giọng nói có chút hoang mang:
– Anh có biết anh đã phạm pháp rồi hay không?
Người cầm dao: “…”
Chung Thành Duyệt:
– Tôi có quyền cưỡng chế đưa anh đến cơ quan cảnh sát.
Được rồi, tao biết rồi, mày đừng nói nữa.
Muôn ngàn lời muốn nói nghẹn trong cổ họng, người cầm dao nhất thời không biết mình nên nói gì, hận không thể thể nôn ra một ngụm máu.
Ngay lúc Chung Thành Duyệt đang suy nghĩ xem nên trói người thế nào thì một bóng dáng lao ra khỏi ngõ nhỏ.
– Đứng lại cho bản… ơ anh Chung à, anh cũng ở đây hả? – Ân Nhận phanh két lại trước mặt hai người.
Chung Thành Duyệt nhìn qua đó với vẻ nghi ngờ:
– Sao nghe giọng cậu thất vọng vậy nhỉ?
– Làm gì có chuyện đó.
Ân Nhận mỉm cười túm lấy đầu người cầm dao, đập mạnh vào tường.
Y dùng lực vừa phải, người cầm dao nháy mắt ngất đi.
– Bây giờ chỉ hơi hơi thất vọng mà thôi.
Phủi sạch bụi trên tay, Ân Nhận bước lên phía trước, nghiêm túc kiểm tra vết thương của Chung Thành Duyệt:
– Vẫn ổn, không sâu.
– Tôi biết.
– Em giúp anh tránh được một dao, cũng coi như trả lại món nợ bánh kem cho anh.
– Ân Nhận nói với vẻ rối rắm, ban đầu y định chia cho Chung Thành Duyệt một phần Chocolate Muffins, nhưng hiện tại xem ra không cần chia cũng được nhỉ?
– Kỳ thực vừa nãy tôi đã phát hiện ra gã rồi.
– Chung Thành Duyệt lau đi vết máu bắn trên kính, giọng nói rất chân thành – Nếu cậu không kéo tôi, tôi có thể khống chế gã ngay tại chỗ.
Ồ, nói cách khác, nếu như ban nãy y mặc kệ Chung Thành Duyệt, y sẽ có thể bắt được lệ quỷ còn Chung Thành Duyệt cũng bắt được người cầm dao mà không bị thương?
Tại sao lại phải nói ra chuyện bi thương như vậy chứ?
Ân Nhận: “…”
– Anh Chung, có ai từng nói tính cách của anh rất…
– Không hòa đồng, có rất nhiều người từng nói vậy rồi.
– Chung Thành Duyệt đeo kính lên, sắc mặt thản nhiên – Cũng được, tôi tạm thời không có nhu cầu hòa đồng.
Đây là trọng điểm ư? Ân Nhận không biết giờ phút này y chóng mặt vì đã sử dụng sức mạnh hung sát hay vì bạn hợp tác của y quá độc lập… cũng có lẽ là cả hai.
Xem ra vẫn phải chia Chocolate Muffins rồi, y đau lòng thầm nghĩ.
Hai tiếng sau, trong khách sạn.
– Làm cái trò gì vậy! – Lương Sam gào lên – Đã biết gọi tôi mà không biết gọi cảnh sát hả? Đối phương có dao, hai cậu xông lên thì giống gì đây? Nào, xem ra tôi phải nói lại quy định…
Lương Sam gãi mái đầu đinh của mình, mấy gân xanh nổi lên trên trán.
Anh ta tức giận đi tới đi lui trong phòng, giẫm lên sàn nhà kêu rầm rầm.
Vết thương của Chung Thành Duyệt đã được xử lý xong, anh ngồi ngoan ngoãn bên giường, cánh tay quấn băng vải, hai mắt nhìn sàn nhà, khôi phục dáng vẻ vô hại trước đây.
– A, đau quá.
– Anh đọc diễn cảm.
Đáng tiếc kỹ thuật diễn xuất của đồng chí Tiểu Chung quá kém, lời thoại thiếu nhịp điệu, còn khiến Lương Sam tức đến mức bật cười:
– Không muốn nghe dạy bảo chứ gì? Đừng có giả khổ với tôi, Chung Thành Duyệt, cậu…
– Em hơi đau đầu.
– Ân Nhận nhanh chóng chen ngang màn vận công của Lương Sam, giải vây giúp cho bạn hợp tác của mình.
Giọng của cậu chân thành hơn Chung Thành Duyệt rất nhiều.
Dù sao đây cũng là sự thực.
Vừa rồi đánh nhau với lệ quỷ, Ân Nhận biết xung quanh không có người tu hành nên đã sử dụng sức mạnh của hung sát.
Kết quả do kỹ năng chưa thành thạo, chỉ dùng chút sức lực thôi mà y đã chóng hết cả mặt, không tài nào xua đi được cảm giác ấy.
Thế giới trước mắt y tựa miếng kem bơ hòa tan, đường nét xiêu vẹo.
Vào thời khắc này, y cũng không muốn nghe ai lảm nhảm hết.
Lương Sam trợn mắt nhìn, hận không thể rèn giũa được hai người.
– Bọn tôi đã thẩm tra người đàn ông mà hai người vừa bắt được rồi.
Gã là bạn trai cũ cùng ngành của Lâm Bội, muốn trả thù cô ấy.
– Lương Sam đổi sang chủ đề khác.
Ân Nhận dỏng tai lắng nghe:
– Tại sao lại báo thù?
– Cậu hết chóng mặt rồi à?
– Em bằng lòng mang bệnh làm việc.
Lương Sam nghiến răng:
– … Không phải chuyện gì kinh thiên động địa hết.
Trước đây người đàn ông kia ngoại tình, Lâm Bội đá gã.
Gần đây gã thất nghiệp nên cho rằng Lâm Bội đã nói xấu mình trong ngành, hại gã mất việc.
– Thằng ranh ấy còn nói gần đây mình bị ảo giác, luôn có một âm thanh mê hoặc nên mới ra tay, bây giờ đang ngồi khóc trong Cục Cảnh sát kia kìa.
Tôi đoán thằng đó đang muốn dựa vào bệnh tâm thần để giảm bớt trách nhiệm.
Chung Thành Duyệt chậm rì rì ngẩng đầu:
– Lấy cớ thôi.
Nếu như âm thanh kia mê hoặc gã quyên góp toàn bộ gia sản thì có lẽ gã đã đến thẳng khoa Tâm thần điều trị luôn rồi.
– Cậu không đau nữa à?
– Em bằng lòng mang bệnh làm việc.
Rõ ràng hai người này muốn hóng chuyện.
Lương Sam bóp bóp khớp ngón tay, đã thế thì anh ta càng không nói.
– Thức An đã cử chuyên gia theo sát Lâm Bội rồi.
– Lương Sam nhìn Ân Nhận, nói ám chỉ – Thức An sẽ hỗ trợ vừa đủ cho cô ấy, sẽ không để cô ấy gặp phải nguy hiểm như trước đây nữa đâu.
Tất nhiên Ân Nhận hiểu.
Có người tu hành chuyên nghiệp đã tẩy trừ sát cho Lâm Bội, còn đưa cô khí linh phòng chống lệ quỷ.
Nếu y đoán không sai, con lệ quỷ kia cũng đã được người tu hành kinh nghiệm phong phú xử lý rồi.
Thành tích của y…
– Còn một chuyện này nữa.
– Thấy Ân Nhận uể oải, Lương Sam cố ý cao giọng – Tình huống hiện tại của Lâm Bội đã ổn định rồi, cô ấy muốn nói chuyện với hai người.
Tôi giúp hai người hẹn tối nay rồi, hai người nghỉ ngơi trước đi.
***
Lâm Bội lựa chọn nhà hàng đồ Tây nổi tiếng nhất thành phố Hải Cốc.
Âm nhạc du dương nhẹ nhàng lay động bầu không khí, do giá cả và số lượng chỗ ngồi, nhà hàng không đông lắm.
Lâm Bội chọn vị trí gần cửa sổ ở góc, vô cùng yên tĩnh, tầm nhìn khá ổn.
Màn đêm buông xuống, tất thảy bên ngoài cửa sổ đều đượm màu chàm gió đêm, ngựa xe như nước hóa thành dải đèn, chỉ để lại những điểm sáng phản quang vụn vỡ trên cửa kính.
Khác với sáng nay, Lâm Bội không trang điểm đậm nữa, lần này cô ăn mặc tương đối đời thường, ngọc Phật trên cổ đã chuyển thành sợi dây chuyền trân châu.
Không còn quỷ sát ám lên người, thoạt nhìn sắc mặt Lâm Bội đỡ hơn buổi sáng nhiều.
Lần này đổi thành cô đợi Chung Thành Duyệt và Ân Nhận nói trước.
Nghe nói nơi ấy khá trang trọng nên Ân Nhận đã buộc gọn tóc lại, Chung Thành Duyệt cũng thay chiếc áo sơ mi sạch sẽ phẳng phiu.
Cánh tay băng bó khiến tay áo sơ mi của anh hơi phồng lên.
– Xin lỗi hai anh nhiều, là tôi đã lợi dụng hai anh.
Lâm Bội nghiêm túc đi thẳng vào chủ đề chính luôn.
Hết chương 15
Lời tác giả:
Tiểu Ân thảm quá, không được ăn, thành tích cũng mất luôn, nhân tình cũng không trả được.
Đáng giận, phong cách của bộ này không giống như trong tưởng tượng của tôi… có lẽ là phong cách âm phủ vui vẻ chăng?.