Ban đầu nghe thấy có thể nghỉ ngơi, Ân Nhận không vui chút nào.
Bọn họ đưa ra chủ ý trong khoảng thời gian tương đương với một bữa cơm, song tất cả thời gian còn lại đều sai lầm, chí ít Thức An cho rằng đó là sai lầm, khiến bọn họ phải chạy như điên trên đường.
Mới điều tra được một hai ngày đã bị bắt dừng.
Giữa chừng còn có hành vi tự ý rời khỏi vị trí làm việc, Thức An sẽ thực sự cho bọn họ qua thời gian thử việc luôn sao?
Chung Thành Duyệt thì từ đầu đến chân ngập tràn mất mát, sau khi quay về, động tác ăn cơm của anh uể oải hơn rất nhiều.
Cơm xong, mấy người trao đổi số điện thoại liên hệ, Lâm Bội còn bận việc, cho nên gọi xe về thẳng phòng làm việc luôn.
– Chúng ta đi dạo một lát nhé.
– Ân Nhận đề nghị.
Nhà hàng bên cạnh bờ sông, mặt sông phản chiếu ngọn đèn của muôn nhà, gió sông mát mẻ vô cùng quyến rũ.
Quan trọng hơn là, Chung Thành Duyệt chẳng khác nào một chú mèo bị cắt mất râu, tự mình chìm đắm trong trạng thái nửa hoang mang nửa trầm tư suy nghĩ.
Đúng như những gì Ân Nhận nghĩ, Chung Thành Duyệt không từ chối.
Y đoán dẫu cho mình có nói “chúng ta đi nhảy lầu nhé” thì Chung Thành Duyệt cũng sẽ vô thức ờ một tiếng.
– Phía Lương Sam gửi thông tin đến rồi, em xem mà không hiểu.
– Gió sông thổi qua mang tới cho Ân Nhận cảm giác thoải mái, y tùy tiện nhắc đến một vấn đề – “Chờ lệnh dưới danh nghĩa nhân viên hỗ trợ, đợi kết quả xử lý sự việc” có ý gì?
Chung Thành Duyệt trầm tư:
– Chắc được tính vào nghỉ có lương.
– Không phạt chúng ta tội tự ý hành động hả?
– Lúc trước hạ gục người tấn công Lâm Bội, cảnh sát cho rằng chúng ta làm việc nghĩa, chắc là công tội bù trừ cho nhau.
– Mặc dù bởi vì bọn họ tự ý đuổi bắt mà không báo cảnh sát, cảnh sát cũng đã mắng hai người một trận rồi.
Tóm lại không mất bát cơm là được.
– Nghỉ có lương… – Ân Nhận nghiền ngẫm ba từ này một lát, chúng nó mang đến cho người ta cảm giác thoải mái chẳng khác nào gió sông đêm ngày hạ.
Tuy nhiên, vẻ mặt Chung Thành Duyệt rất nghiêm trọng, anh nhìn nước sông xa xa trong đêm đen, không biết đang nghĩ điều gì.
Ân Nhận không hiểu bèn hỏi:
– Anh không vui à?
Dù sao Chung Thành Duyệt là người cầm đầu “tự ý hành động, tự ý đuổi bắt”, Thức An không truy cứu, đáng lẽ anh phải thở phào mới đúng.
– … Tôi đang nghĩ chuyện của Cao Mộng Vũ.
– Dường như Chung Thành Duyệt không quen kiểu đối thoại thế này, anh do dự một lúc mới nói.
– Sao thế?
– Hiện tượng C – B4, “Khẻ hở”.
Theo như lời Lương Sam nói, nếu như Cao Mộng Vũ bước vào khe hở, nhất định cô ấy sẽ “không về được”.
Vậy thì mục tiêu đầu tiên của Thức An không phải cứu viện, mà là phòng chống.
Ân Nhận thoáng suy tư:
– Em cũng cảm thấy vậy.
Đã năm sáu ngày trôi qua rồi, Cao Mộng Vũ mất tích không dấu vết, đến 80% cô đã bước vào khe hở không gian “không thể trở về”.
So với việc tìm kiếm cứu trợ không mục đích thì khống chế khe hở mới là nhiệm vụ cấp bách.
– Tôi không muốn từ bỏ ngay lúc này, dù sao đó cũng là một sinh mệnh.
Chung Thành Duyệt cụp mi.
– Thời gian quá trùng hợp, hơn nữa dựa vào phản ứng của Thức An, sự xuất hiện của khe hở này rất bất thường.
– Mặc dù không có chứng cứ chứng minh vụ mất tích của Cao Mộng Vũ có liên quan đến Tạ Siêu, nhưng cũng không thể chứng minh nó “không liên quan”.
Tôi muốn điều tra thêm nữa, nếu như cậu không…
– Được chứ, chúng ta cùng đi.
– Ân Nhận đồng ý rất sảng khoái.
Chung Thành Duyệt khựng lại.
– Anh xem, chuyện khe hở là do anh đề cập đến, tên du côn cầm dao cũng là do anh bắt.
Bây giờ em mà lười nhác nữa có khác nào vali hành lý đâu.
Dẫu sao thì y cũng không thể tiết lộ chuyện mình đã làm lệ quỷ bị thương.
Chưa nói đến chuyện lệ quỷ không có năng lực ngôn ngữ, cho dù nó có thể mở miệng xác nhận, Ân Nhận cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để ăn vạ kêu oan.
Chín bỏ làm mười, đồng nghĩa với việc y chẳng làm gì hết.
Nghĩ đến đây, giọng điệu Ân Nhận chắc như đinh đóng cột:
– Nếu lần đầu tiên làm việc đã kém như vậy thì mất mặt lắm!
Chung Thành Duyệt suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ được ra tại sao một người mất trí nhớ lại cần thể diện.
Anh quay mặt sang nhìn Ân Nhận.
Ân Nhận đi sát bên bờ sông, thỉnh thoảng dừng bước ngắm các công trình.
Hôm nay tới buổi xã giao chính thức, Lương Sam đã đưa cho Ân Nhận một chiếc áo sơ mi đen cao cấp.
Mái tóc dài được y buộc thành đuôi ngựa phía sau, còn bện mấy vòng.
Chất tóc y mềm mại, giản dị mà không rối tung lên, dường như hòa vào làm một phần của gió đêm.
Ánh đèn rạng rỡ, bóng dáng Ân Nhận được bao quanh bởi một vầng sáng ấm áp.
Điểm tâm hoa quả hôm nay rất ngon, người trước mắt cũng rất đẹp, Chung Thành Duyệt thầm nghĩ.
Ngoại trừ thỉnh thoảng đầu óc có hơi chập mạch, nhưng làm bạn hợp tác thì không thấy có bất cứ vấn đề gì.
Vì thế Chung Thành Duyệt quyết định làm nóng bầu không khí:
– Cảm ơn, cậu là một người tốt.
Ân Nhận: “…”
- … Em cũng cảm ơn anh?
Hôm sau, sáng sớm ra hai người đến chung cư Phương Hoa.
Khác với ngày hôm qua, hiện tại người trong khu chung cư đều bị sơ tán cả rồi, bên ngoài chăng dây cách ly màu vàng sáng.
Trước cổng vào khu chung cư dựng một tấm bảng chính thức – Một bộ phận kiến trúc xuất hiện vết nứt, cần kiểm tra an toàn khẩn cấp.
Nhóm nhân viên của Thức An trang bị vũ trang ra trận, bọn họ sử dụng máy móc thăm dò kỹ càng từng ngóc ngách.
Vụ án này đã được quân chính quy tiếp quản, Lương Sam trở về làm văn thư ở Cục Cảnh sát, anh ta chỉ có thể dùng văn tự để giải đáp thắc mắc của hai người.
[Chung Thành Chính Quả: Anh Lương, còn có thể vào chung cư Phương Hoa được nữa không?]
[Sông Lớn Chảy Về Phía Đông: Đưa thẻ nhân viên ra là được, có thể vào những nơi đã kiểm tra rồi.]
[Sông Lớn Chảy Về Phía Đông: Cá nhân đề nghị hai cậu nghỉ ngơi mấy ngày, tranh thủ dưỡng thương.]
[Chung Thành Chính Quả: Bọn em vẫn muốn điều tra thêm.]
[Sông Lớn Chảy Về Phía Đông: … Ừ, anh hiểu.
Cứ đi đi, anh sẽ nói chuyện với Thức An cho.]
[Dao Gọt Hoa Quả: Cảm ơn anh Lương ]
[Chung Thành Chính Quả: Cảm ơn anh Lương ]
[Sông Lớn Chảy Về Phía Đông: …]
Chung Thành Duyệt rụt bàn tay vừa – paste về, xoay tay mở cổng khu chung cư ra.
Phòng 1413, nơi Cao Mộng Vũ sống là nơi được sắp xếp kiểm tra đầu tiên.
Tổ điều tra của Thức An đã làm việc suốt đêm, tầng 14 dẫn đầu những nơi được xét là khu vực an toàn.
Nhân viên phụ trách tầng 14 cũng khá bất ngờ khi thấy hai người không nghỉ ngơi ở khách sạn.
– Vào đi, cho các cậu một tiếng.
Có lẽ “Khe hở” vẫn đang di chuyển quanh đây, hai người đừng ở lâu.
Cô rất kiên nhẫn dẫn hai người đi mặc đồ phòng hộ.
Bọn họ đều biết rõ, nhất định căn phòng của Cao Mộng Vũ đã được người có kinh nghiệm kiểm tra kỹ càng rồi.
Bây giờ hai người mà vào kiểm tra chẳng khác nào vẽ rắn thêm chân.
Nhưng nhân viên kia không đề cập đến chuyện này, chỉ mỉm cười ôn hòa.
– Nếu như phát hiện manh mối thì nhớ kịp thời báo lên trên nhé.
Mùi thối trong căn phòng 1413 đã tản đi hết.
Chẳng còn dấu vết nước bẩn chảy trên sàn nhà, đám ruồi nhặng bay loạn cũng biến mất, căn phòng chỉ còn lại bài trí ấm áp sạch sẽ.
Cửa sổ, chăn đệm và vài thứ đồ lặt vặt khác vẫn ở nguyên trạng thái ban đầu, dường như chủ nhân của bọn chúng chỉ tạm thời ra ngoài và có thể trở về bất cứ lúc nào.
Chung Thành Duyệt đứng bên cửa, hít thở sâu một lúc lâu, sau đó nhắm mắt bước vào phòng ngủ, nằm trên giường Cao Mộng Vũ.
Ân Nhận: “???”
Dù sao đó cũng là giường con gái nhà người ta, làm vậy không hay lắm đâu.
Bước đi của Chung Thành Duyệt có vẻ kỳ quái, anh bước rất nhỏ và chậm rãi, dường như có thứ gì đó ám lên người.
– Cô ấy thức dậy vào sáng sớm, rót một cốc nước, sau đó kéo rèm trong phòng ngủ.
– Chung Thành Duyệt mở mắt ra, ngồi dậy.
Anh bước tới trước cánh cửa sổ chưa kéo rèm, khẽ kéo nó.
Động tác của anh luôn rất nhẹ nhàng, mang theo vẻ dè dặt.
Cảm giác dịu dàng mà quái dị.
Chung Thành Duyệt đang mô phỏng Cao Mộng Vũ, cuối cùng Ân Nhận mới nhận ra điều này.
– Cô ấy đánh răng rửa mặt xong, ăn vài chiếc bánh quy, sau đó ngồi trước bàn học tập.
– Chung Thành Duyệt tự lẩm bẩm một mình, giọng nói từ tốn và nghiêm túc.
Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng chạm vào gói bánh quy đã mở, chỉ dừng lại khoảng thời gian ngắn, tiếp đó anh ngồi xuống trước bàn học.
Đối diện bàn học là một cánh cửa sổ nhỏ khác.
Cửa sổ mở một nửa, rèm cửa và trang sách khẽ lay động trong gió thoảng.
– Ở một khoảng thời gian không rõ, cô ấy đến gần tủ lạnh, bắt đầu sắp xếp thực phẩm ở ngăn đông.
Chung Thành Duyệt đẩy ghế ra bước đến gần tủ lạnh, đi được một nửa, anh chợt dừng động tác.
Ân Nhận đang xem hứng thú lập tức hỏi:
– Sao thế?
– Không đúng, – Chung Thành Duyệt khẽ cau mày, nhìn về cánh cửa sổ trước bàn học – Tại sao cô ấy lại muốn mở cửa sổ?
– Để thông gió cho đỡ nóng chăng?
Chung Thành Duyệt móc điện thoại ra:
– Ngày mà cô ấy mất tích, nhiệt độ của khu Đông Hà là 35℃, thời tiết khô nóng, không có gió, mở cửa sổ ra sẽ chỉ càng nóng thêm.
Cho dù cô ấy có muốn mở cửa sổ để thông khí, cũng sẽ không kéo luôn rèm cửa lụa, không nói đến muỗi ngày hè, cô ấy đã từng nuôi rất nhiều mèo cơ mà.
Ân Nhận “ồ” một tiếng.
Những chi tiết nhỏ nhặt này quả thực kỳ diệu, nhưng không kỳ diệu đến đáng ngờ.
Đây là tầng 14, y còn có thể bay được chứ nhìn thế nào thì Cao Mộng Vũ cũng không giống người biết thuật lơ lửng.
Nhân lúc Chung Thành Duyệt đang nhìn không khí đắm đuối, Ân Nhận vòng qua bàn học, ló đầu ra ngoài cửa sổ.
Ở góc độ này, vừa hay có thể nhìn thấy sân trước và cổng vào của khu chung cư Phương Hoa.
Những người tò mò hóng hớt bị ngăn bên ngoài dây cách ly, y vừa ló đầu ra, không ít người ngẩng đầu lên nhìn y, thậm chí có người còn giơ cả điện thoại lên, dọa Ân Nhận sợ hãi vội vàng rụt người về.
– Sao thế? – Lần này đến Chung Thành Duyệt hỏi thăm y.
– Không, bên dưới nhiều người đến hóng chuyện quá.
Chung Thành Duyệt nháy mắt sững sờ, anh đột đứng phắt dậy, bám vào bệ cửa sổ.
Tầng mười bốn rất cao, nhưng nếu như sử dụng sự trợ giúp của chức năng chụp ảnh trên điện thoại, miễn cưỡng có thể nhìn rõ được người dưới tầng.
Chung Thành Duyệt vội vàng mở chức năng chụp ảnh ra, phóng to hình ảnh, lướt qua mấy người lẻ loi bên dưới.
– Vậy thì đúng rồi, khi ấy điện thoại của Cao Mộng Vũ để ở huyền quan.
Có lẽ cô ấy nhìn thấy gì đó, muốn ra ngoài xem, thậm chí còn không kịp đóng cửa sổ.
Chung Thành Duyệt cầm điện thoại đi đến bên cửa, đặt điện thoại của mình lên tủ, làm động tác thay giày.
– Nhưng cô ấy đột ngột thay đổi ý định, vội vàng quay về trước tủ lạnh, lấy hết đồ trữ trong ngăn đông ra.
Phía cảnh sát có ảnh chụp của ngăn làm mát, bên trong sắp xếp ngay ngắn sạch sẽ.
Ân Nhận, trước tiên không tính đến khả năng phi khoa học thì có lẽ cô ấy đang kiểm tra hàng tồn.
Ngăn mát ngày nào cũng mở ra, nhìn qua thôi cũng đủ biết.
Nghĩ tới chuyện Cao Mộng Vũ không hay ăn thịt, không hay mở ngăn đông, muốn kiểm kê đồ dự trữ cũng không có gì lạ.
Sau đó, trong quá trình kiểm kê đồ dự trữ, cô ấy biến mất.
Lần này, Chung Thành Duyệt lưu loát diễn tả lại hành động của Cao Mộng Vũ.
Trước hết cô nhìn thấy có thứ gì đó bên ngoài cửa sổ và lao ra ngoài.
Khi đang chuẩn bị thay giày, cô sực nhớ ra điều gì đó, quên luôn việc cầm điện thoại, chạy thẳng đến trước ngăn đông tủ lạnh.
Đáng tiếc, có thể hoàn nguyên quỹ tích hành động, nhưng không thể biết được động cơ.
Chung Thành Duyệt ngồi xổm trước tủ lạnh, nghiêm mặt trầm tư chọc chọc cửa tủ.
Dẫu vậy, chuyện này còn có một con đường khác để kiểm tra.
– Nhìn thấy gì ở bên ngoài nhỉ… – Ân Nhận xoa xoa vách tường – Anh Chung, anh có thể ra ngoài một lát trước không?
Chung Thành Duyệt hoang mang nhìn y.
Ân Nhận:
– Em muốn tiến hành một vài hoạt động mê tín dị đoan.
Chung Thành Duyệt: “…”
– Lẽ nào anh muốn nhìn em lên đồng?
– Cậu nhớ ra cách lên đồng hả? – Chung Thành Duyệt kinh ngạc.
– Không, chỉ là một ví dụ thôi.
Vừa rồi em có cảm ứng tâm ly, muốn đứng đây suy nghĩ một lát… ừm, cần phải giữ hoàn cảnh yên tĩnh.
Cảm ơn nền tảng video ngắn đã giúp y học được rất nhiều lý do thịnh hành.
Quả nhiên, Chung Thành Duyệt không hỏi nhiều nữa, anh thật thà lùi ra bên ngoài, trước lúc đi còn không quên đóng cửa.
Đúng là dễ lừa, Ân Nhận vui vẻ thầm nghĩ.
Sau đó, y đứng tại chính giữa căn phòng.
Nơi nơi trong tòa kiến trúc này đều có nhân viên của Thức An, đừng nói là sức mạnh hung sát, y còn không thể sử dụng cả sát khí và thuật pháp bình thường.
Nhưng như vậy không có nghĩa rằng y không có kế gì để thi triển.
Trước nay tà vật luôn vô cùng nhạy cảm với cảm xúc của con người đặc biệt là cảm xúc tiêu cực.
Tục ngữ có câu người không sợ ma, ma cũng phải nhường người ba phần.
Càng những cảm xúc dữ dội như thù hận và sợ hãi, thì càng dễ bị tà vật tìm được.
Ân Nhận nhắm mắt, khóe miệng khẽ cong lên.
Vào khoảnh khắc này, lấy phòng 1413 làm tâm, sát ý nồng nặc bùng nổ.
Đó là sát ý hào hùng từ vua của tà vật, nó bao phủ lên cả căn chung cư Phương Hoa.
Khí thế giống như vạn quân ra sa trường vào ngày đông giá rét, đất dày thấm đẫm máu và tuyết rơi, giống như đầm lầy cắn nuốt vô số thi hài, cái ác tràn ngập băng giá.
Không hề có sát khí, chỉ đơn thuần là sát ý.
Để mặc sát ý tự do lan rộng, Ân Nhận đột ngột mở to hai mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ chờ mong.
Chỉ cần tà vật kia còn ở đó, chắc chắn nó sẽ phản ứng với sự “thị uy” ở cấp bậc này.
Sự thực chứng minh, y chỉ đoán đúng một nửa.
Nửa đúng là tà vật đích thực tồn tại.
Đối diện với sát ý hừng hực này, nó vô thức phản ứng lại bằng địch ý.
Còn một nửa đoán sai kia…
Nguồn gốc của địch ý không phải bên ngoài cửa sổ, mà ngay phía sau lưng y.
Hết chương 17
Lời tác giả:
Tiểu Ân, ba giây ngầu hiếm hoi.
Tiểu Chung: Cảm ơn, cậu là người tốt.
Tiểu Ân (suy tư): Cảm ơn, anh cũng thế.
Hai vị khách quý trao thẻ người tốt cho nhau..