Hung Nhân Ác Sát


Ân Nhận không hành động ngay.
Y im lặng đứng yên tại chỗ, chờ đợi đối phương ra tay trước.

Nhưng thứ mang theo địch ý kia chỉ yếu ớt chờ đợi, có mấy ánh mắt nhìn chòng chọc y ở khoảng cách cực gần.

Ân Nhận ngửi được hơi thở cảnh giác.
Nó đang thăm dò ư?
Y từ từ thu hẹp phạm vi sát ý, dưới cảm giác áp bách nặng nề, bầu không khí trong căn phòng như đóng thành băng.
Giờ phút này nếu như Chung Thành Duyệt có mặt ở hiện trường, đến cả anh cũng có thể nhận ra bất thường.

Đôi mắt màu nâu đỏ của Ân Nhận giờ đây đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ tươi, tựa như đốm lửa bừng cháy trong đêm.

Mái tóc dài lay động dù không có gió, đuôi tóc khẽ lơ lửng.
Năm giây.
Ba mươi giây.
Một phút.
Thứ phía sau Ân Nhận vẫn không ngừng toát ra địch ý, tuy vậy nó cũng không chịu ra tay.

Cảm giác bị nhìn chòng chọc vẫn chưa biến mất, nhưng nguồn gốc nơi phát ra ánh mắt thì xa thêm một chút.
Nó đang tránh y.
– Có đầu óc đấy.

– Ân Nhận mỉm cười.
Y giả vờ như không phát hiện ra điều gì, đứng yên tại chỗ thu hồi sát ý, vươn vai một cái.
Một nghìn năm trước y cũng đã từng thấy thứ mang tên “Khe hở”.

Khi ấy y chỉ coi nó như đầm lầy bên dưới cỏ, khe nứt giữa tầng băng, tóm lại chỉ là cái bẫy cho những kẻ xui xẻo, đi vòng qua là xong, cớ gì phải đương đầu với vật chết đó?
Tất nhiên “Khe hở” không có mắt, có thứ gì đó đang lợi dụng nó, như con rắn độc ẩn nấp dưới đầm lầy chẳng hạn.
Tà vật cũng phải tu dưỡng đạo đức của mình, thông thường mọi người luôn tránh xa hiện tượng nguy hiểm giống như “Khe hở”.

Nói cách khác, nếu tà vật muốn lợi dụng “Khe hở”, nhất định phải có bản lĩnh trong người.

Xung quanh đây đều có nhân viên của Thức An, vậy mà nó vẫn lựa chọn ẩn náu nguyên tại chỗ, đủ để chứng minh nhất định có vấn đề.
Thực lực của tà vật trong chung cư không hề yếu, địch ý không mạnh, không có hành vi tấn công.
Việc thì vẫn phải làm, song hiện tại Ân Nhận chỉ là một Ngự quỷ sư dự bị yếu ớt bất lực.

Y quyết định tiếp thu sự dạy dỗ lần trước, giao chuyện này cho người chuyên nghiệp.
Kết thúc công việc, kết thúc công việc thôi, Ân Nhận bẻ khớp tay, vui vẻ mở cửa ra.
Địch ý trong phòng nháy mắt tan biến như thể chưa từng tồn tại.

Mặc dù trước khi biến mất, trong địch ý còn mang không ít cảm giác nghi ngờ như muốn hỏi “Mi có việc gì hả?”.
Chung Thành Duyệt đứng canh cửa nói:
– Có cảm nhận được gì không?
Ân Nhận”
– Cảm nhận được, em đói rồi.
Biểu cảm của Chung Thành Duyệt nháy mắt trở nên phức tạp.
– …Ăn ramen không? – Cuối cùng anh vẫn không nói ra, chỉ nhìn đồng hồ.
Hiện tại bọn họ có thể tự do hoạt động trong thành phố Hải Cốc, mặc dù còn lâu mới đến trưa, nhưng cũng không phải không thể ăn bữa trưa được.
– Ăn! – Ân Nhận vui vẻ đồng ý, y đã nhìn trộm quán ramen thịt bò bên cạnh chung cư rất lâu rồi.
– Hai cậu ở đây nãy giờ hả? – Một giọng nói đột ngột chen vào.
Hai người đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy Phù Hành Xuyên với sắc mặt nghiêm trọng.
Phù Hành Xuyên ăn vận kỳ quái như trước đây, ông ta đã thay một chiếc trường bào khác, từ màu đỏ thẫm sang màu đỏ tím, không mặc đồ bảo hộ, tay cầm con đao dài, quầng thâm đen dưới mắt còn nghiêm trọng hơn lần trước gặp mặt, trên người sặc mùi thuốc lá.
Chung Thành Duyệt:
– Bọn cháu ở đây suốt, chúng cháu tới điều tra hiện trường.
Phù Hành Xuyên không tỏ ý kiến, ông liếc mắt nhìn căn phòng trống không, rồi quay sang nhìn thẳng Ân Nhận.
– Cậu thì sao, có phát hiện ra điểm gì bất thường không?
Ân Nhận đang đứng nghiêm, giọng điệu nghiêm trọng:
– Có, vừa rồi cháu tự dưng cảm thấy lạnh buốt cho nên cố ý ở riêng trong phòng một lúc, sau đó…
Phù Hành Xuyên và Chung Thành Duyệt đều nhìn chằm chằm vào y.
– Sau đó sau lưng có gì đó xù xù.

– Vẻ mặt Ân Nhận rất nghiêm túc – Nhưng cháu nghĩ mình bị ảo giác thôi, chưa biết chừng đói quá nên nghĩ lung tung, cho nên mới muốn hẹn anh Chung ra ngoài ăn cơm.
Phù Hành Xuyên không hề lộ ra biểu cảm thả lỏng.
– Cậu làm gì trong phòng.

– Ông bình tĩnh nói – Vừa rồi ở gần đây có một luồng sát ý vô cùng mạnh.
May quá, Ân Nhận nghĩ, đây chính là hiệu quả mà y mong muốn.
Ân Nhận nhìn Chung Thành Duyệt một cái, gương mặt phảng phất vẻ do dự:
– Cũng không có chuyện gì đặc biệt… vừa rồi anh Chung suy luận, vì một lý do nào đó mà Cao Mộng Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, cho nên cháu cũng nhìn ra ngoài đó xem.
– Không gặp phải gì hết à?
– Không gặp phải gì hết ạ.

– Ân Nhận trả lời thành khẩn.
Manh mối nên cho… không, báo cáo công việc hằng ngày nên đưa thì y đã đưa rồi.

Một người sống như Phù Hành Xuyên mà có thể cảm nhận được sát ý, chắc chắn trình độ không tệ.

Giao cho ông xử lý chuyện này thì Ân Nhận rất yên tâm.
Vì tâm trạng tốt nên y nói thêm một câu:
– Thế gian này thực sự có thứ mơ hồ như sát ý sao? Sếp Phù đỉnh thật đấy, khi nào thì cháu mới có thể học được như vậy đây nhỉ?
Ánh mắt Phù Hành Xuyên lơ đãng:
– Chờ khi cậu mạnh đến mức không thể 007.
[Chung Thành Chính Quả: Bảo vệ thi thể?][Sông Lớn Chảy Về Phía Đông: Dù sao các ông lớn cũng đã ra tay rồi, sẽ có kết quả nhanh thôi.](007: Làm việc từ 0 giờ đêm hôm trước đến 0 giờ đêm hôm sau, bảy ngày một tuần.

Tức là làm việc 24/24 không nghỉ ngơi)
Ân Nhận: “…”
Nói thẳng thừng như vậy mà được ấy hả, Thức An nhà mấy ông không định bồi dưỡng người mới sao?
Bọn họ thuận lợi trả đồ bảo hộ về, trước lúc xuống tầng, Ân Nhận kề tai nói nhỏ với Chung Thành Duyệt:
– Anh nói xem thanh đao của sếp Phù có được tính vào dụng cụ dao bị cấm không?
Y rất nhớ con dao găm của mình.

Chết tiệt thay, ban đầu y đã nói mình nhặt được, hiện tại nó còn không được coi là khí linh, bị Thức An nộp lên trên dưới danh nghĩa văn vật cấp 1.
Tủi thân hết mức.
Nhưng y vừa mới thì thầm bên này xong thì trong phòng 1413 chợt vang lên tiếng hắng giọng của Phù Hành Xuyên từ xa xôi vọng tới:
– Đao của tôi không tuốt ra khỏi vỏ, không chém người sống!
Ân Nhận lập tức bổ sung thêm một câu:
– Wow, thính lực của sếp Phù tốt ghê ấy, ông ấy là cao thủ hạng nhất hả?
Chung Thành Duyệt trưng ra vẻ mặt nghiêm túc:
– Có thể trước đây cậu làm công việc xã giao, cậu có thể cố nhớ lại theo hướng này xem sao.
***
Dây cách ly quanh chung cư Phương Hoa còn chưa được gỡ xuống, người qua đường hóng hớt chỉ tăng chứ không giảm.

Hiếm khi mấy ông bà cụ mới có trò tiêu khiển, thiếu điều bê luôn chiếc bàn pha trà rồi xoa mạt chược ngay dưới lầu.
Khi ngang qua đám người, ánh mắt Chung Thành Duyệt quét tới quét lui.

Không biết nhìn thấy gì, anh đột ngột sững lại.
– Sao thế?
– Không có gì.

– Chung Thành Duyệt dời mắt đi, lắc đầu.
– Còn chưa đến giờ ăn, trong quán ramen chỉ lác đác vài vị khách.
Đây là nhà hàng theo chuỗi, trong quán rất sạch sẽ, bài trí theo phong cách đặc trưng.

Nhà bếp và dãy bàn ăn chỉ cách nhau một tấm kính, khách hàng có thể nhìn thấy bếp trưởng quăng mì vèo vèo.

Khói trắng dâng lên trong bếp, thịt bò muối vừa ra lò màu sắc tươi ngon, mùi lan tỏa bốn phía.
Chung Thành Duyệt gọi một bát mì, thêm thịt bò và rau xanh.

Ân Nhận gọi một bát “Bự vô địch”, thêm rượu gạo ngọt và ba mươi xiên thịt dê.

Cơ hội hiếm có khó tìm, y không muốn ăn rau làm gì.
Mì được bưng lên bàn, nước canh tỏa hơi nóng hầm hập.

Củ cải thái lát mỏng điểm xuyết màu xanh của tỏi non, thịt bò luộc thái không dày không mỏng, nửa bên chìm xuống dưới dầu ớt đỏ cam, đủ cả màu sắc lẫn hương vị.
Không có Lương Sam khuấy động bầu không khí, trong lúc ăn cơm, Chung Thành Duyệt không hé răng nói lấy một lời.

Anh ăn rất cẩn thận, vớt sạch cả lá tỏi tươi trên nước canh.

Ân Nhận bận chiến đấu với thịt xiên, nhất thời không ai nói gì.
Tuy Lương Sam không có mặt ở đây nhưng tinh thần thì có.

Hai người vừa ăn được một nửa, điện thoại đồng thời rung lên.
Đưa mắt nhìn qua, tên của nhóm đã được Lương Sam sửa lại thành “Thức An – Vườn Trái Cây Nông Dân”.
[Sông Lớn Chảy Về Phía Đông: @Chung Thành Chính Quả @Dao Gọt Hoa Quả, sáng nay hai cậu đến Phương Hoa hả?]
[Chung Thành Chính Quả: ?]
[Sông Lớn Chảy Về Phía Đông: Hôm nay sếp Phù rút tận mấy lão làng dấu đen đến Phương Hoa! Chẳng phải vẫn còn đang điều tra hung sát hay sao, chắc chắn chuyện không đơn giản như vậy, hai người có biết vụ gì không?]
Ân Nhận nhướng mày, hóa ra đàn anh này hóng chuyện giờ nghỉ trưa.
[Dao Gọt Hoa Quả: Hình như phòng chung cư của Cao Mộng Vũ có thứ bẩn thỉu nào đó ]
[Dao Gọt Hoa Quả: Sếp Phù còn nói cảm nhận được cá mập]
– Theo như lời cậu nói, hiện tượng bất thường diễn ra trong phòng cô ấy.

Nếu cô ấy muốn né tránh “tà vật” thì theo lẽ thường phải rời khỏi chung cư mới đúng.– Còn chưa đến giờ ăn, trong quán ramen chỉ lác đác vài vị khách.Thực lực của tà vật trong chung cư không hề yếu, địch ý không mạnh, không có hành vi tấn công.(Cá mập: shāyú, sát ý: shāyì)
[Dao Gọt Hoa Quả: Sát ý]
Trải qua mấy ngày mày mò, Ân Nhận đã lĩnh hội sơ bộ về cách dùng pinyin, cho nên trả lời có đôi phần trúc trắc.
[Sông Lớn Chảy Về Phía Đông: Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!!!]
[Sông Lớn Chảy Về Phía Đông: Tra Khe hở sẽ sử dụng cường độ mạnh, có tà vật thì đã sớm phát hiện ra rồi, hơn nữa người đã vào trong thì tà vật ở bên ngoài làm gì?]
[Chung Thành Chính Quả: Bảo vệ thi thể?]
[Sông Lớn Chảy Về Phía Đông: …]
[Sông Lớn Chảy Về Phía Đông: Tóm lại hai cậu đừng nhúng tay vào chuyện này, chưa biết chừng là giống tà vật mới, hai cậu không đối phó được đâu.]
[Sông Lớn Chảy Về Phía Đông: Dù sao các ông lớn cũng đã ra tay rồi, sẽ có kết quả nhanh thôi.]
[Dao Gọt Hoa Quả: ]
[Chung Thành Chính Quả: ]
Lương Sam không trả lời nữa, Ân Nhận vội vàng ăn mì tiếp, nói chuyện hồi lâu, sợi mì hơi trương rồi.
– Cậu nói thử xem, trong tình huống nào thì người ta mới kiểm tra lương thực nhỉ? – Chung Thành Duyệt chợt hỏi.
Lương Sam kéo suy nghĩ của Chung Thành Duyệt về lại vụ án, anh bắt đầu suy nghĩ về logic hành vi của Cao Mộng Vũ.
– Dọn đồ để vứt những thứ đã hỏng đi.

Hoặc là lương thảo… lương thực không đủ, tính toán lượng tiêu hao.

– Từ xưa đến nay, nguyên nhân của chuyện này cũng tương tự nhau thôi, Ân Nhận trả lời rất lưu loát.
Chung Thành Duyệt dừng đũa.
– Khi ấy Cao Mộng Vũ rất hoảng loạn, thịt đông lạnh một tháng cũng không đến mức hỏng.

Chắc hẳn không phải tự dưng nổi hứng dọn dẹp nhà cửa.

Gần khu chung cư Phương Hoa có chợ, chuyển phát nhanh hoạt động bình thường, theo lý mà nói thì sẽ không có chuyện thiếu lương thực.

Trừ phi cô ấy quyết định đóng cửa không ra ngoài.
– Theo như lời cậu nói, hiện tượng bất thường diễn ra trong phòng cô ấy.

Nếu cô ấy muốn né tránh “tà vật” thì theo lẽ thường phải rời khỏi chung cư mới đúng.
– Anh hiểu nhầm rồi, tà vật chưa chắc đã muốn tấn công con người.

– Ân Nhận nhìn chằm chằm gương mặt đã bắt đầu nhăn thành đống của anh, trái tim chậm rãi nhỏ máu – Chưa biết chừng “hiện tượng bất thường” không liên quan gì đến chuyện này.

Trước đây chị Phương đã nói cũng có khả năng “người sống gây chuyện” mà.
Chung Thành Duyệt đứng phắt dậy, khẽ cọ vào viền bát, suýt nữa làm bắn nước dùng ra ngoài.
Ân Nhận nhanh tay nhanh mắt bảo vệ được chiếc bát:
– Có chuyện gì thì từ từ nói, từ từ nói!
– Chiều nay theo tôi đến Cục Cảnh sát một chuyến!
– Làm gì thế, hôm nay em có mang theo dao đâu.

– Ân Nhận cảnh giác.
– Không phải bắt cậu.

Tôi có một phỏng đoán, nhưng vẫn thiếu chứng cứ, hoặc ít nhất thì tài liệu của Thức An không đủ.
– Được được, anh ăn trước đi đã.
Chung Thành Duyệt sững người.

Mấy giây sau, y lẩm bẩm “lãng phí thật hổ thẹn” rồi ngồi xuống, nhét mì vào miệng, chẳng cảm nhận được vị gì.
Năm phút qua đi.
– Rốt cuộc anh có phỏng đoán gì vậy, tại sao phải kích động như thế?
Ân Nhận càn quét đống thức ăn như thuồng luồng, cuối cùng miệng cũng được rảnh rang.

Đối diện với y, Chung Thành Duyệt húp sạch nước canh còn lại trong bát, thở dài một hơi.
– Cậu nói đúng, Cao Mộng Vũ có lý lịch bình thường, không phải người đặc biệt như các cậu.

Có thể chuyện này nằm ngoài khả năng “hiện tượng bất thường”.

Cao Mộng Vũ đã nhìn thấy tình huống gì bên ngoài cửa sổ cho nên mới chắc chắn rằng ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm.
Ánh mắt Chung Thành Duyệt rất chuyên chú, bị đôi mắt đen thăm thẳm ấy nhìn, Ân Nhận có vẻ mất tự nhiên.
Y hồi tưởng lại:
– Nhưng em đã xem qua hồ sơ rồi, một tuần gần đây nhất, khu vực lân cận không xảy ra tình huống gì bất thường, đến cả hàng xóm xung đột cũng không có.
– “Tình huống” nguy hiểm mà Cao Mộng Vũ gặp phải có lẽ chỉ là chuyện nhỏ trong mắt người khác.

Hơn nữa khả năng cao tình huống ấy không chỉ xảy ra lần đầu, nếu không cô ấy sẽ chẳng phản ứng dữ dội như vậy.
Chung Thành Duyệt nói rõ ràng từng câu từng chữ.
– Một người sợ hãi, chắc chắn sẽ giải tỏa nỗi sợ của mình theo một con đường nào đó, chưa biết chừng cô ấy đã để lại manh mối thì sao.

Chắc hẳn cảnh sát đã điều tra những người liên quan, hồ sơ của họ sẽ toàn diện hơn.
Ân Nhận trầm tư suy nghĩ, ngón tay như vô ý quấn quanh đuôi tóc.

Rất ít khi Chung Thành Duyệt nói nhiều như vậy, anh uống một ngụm trà, nhìn Ân Nhận với vẻ mất tự nhiên.
– Ý tưởng không tệ, chẳng qua hơi thật thà.

– Quỷ vương đại nhân mỉm cười – Hiếm khi trong tay chúng ta mới có ân tình, không dùng thì phí quá.
Y lắc lư điện thoại trong tay, sau đó gọi điện cho Lâm Bội.
“A lô, chị Bội đấy hả? Tôi đây, Tiểu Ân của Thức An đây.”
“Tôi và Thành Duyệt có một chuyện cần chị giúp đỡ, đúng, gặp mặt nói chuyện.

Hai giờ chiều nay, chị có tiện đến Cục Cảnh sát thành phố một chuyến không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui