Hung Nhân Ác Sát


***
Cuối cùng hai người vẫn bị phạt.
Thức An trừ tháng lương đầu tiên của hai người, đồng thời công khai thông báo phê bình trong nội bộ công ty.

Nghĩ đến số tiền lương hậu hĩnh của Thức An, hình phạt này tuyệt đối không hề nhẹ.
Còn chuyện thông báo trong nội bộ thì với hai anh em mặt dày này có hay không cũng vẫn thế.
Thức An thưởng phạt rõ ràng, hai người cứu được Cao Mộng Vũ, cho nên được phê duyệt chuyển chính thức sớm hơn dự kiến.
Sau khi qua chuyện này, cặp anh em cá mè một lứa bị lôi vào trong phòng nghỉ ngơi của tòa nhà hình trụ, tách nhau ra năm ngày.

Đến khi xác định tâm lý và sinh lý đều không có vấn đề gì hết mới bỏ cách ly cho bọn họ.
Có thể quay về Thức An làm việc, Ân Nhận vui không tả xiết.

Lúc trước để đề phòng, y điên cuồng tìm kiếm những thứ có liên quan tới bản kiểm điểm, cũng đã nghĩ xong luôn nội dung của bản kiểm điểm rồi.

Hôm nay xem ra y tạm thời trốn thoát được một kiếp.
Quỷ vương đại nhân ăn no ngủ kỹ trong phòng nghỉ ngơi, ngoại trừ ăn ra thì cũng chỉ xem phim điện ảnh.

Kết thúc thời gian quan sát, nhân viên công tác phải tốn bao nhiêu sức lực mới đào được y ra khỏi phòng.
Chưa được mấy phút sau, Ân Nhận đã nhận được thông báo kết thúc thử việc vào làm chính thức từ Phương Viên Viên.
Nhưng khi Ân Nhận được đưa đến phòng họp, y không nhìn thấy bóng dáng Chung Thành Duyệt đâu.

Kỳ quái, lẽ nào Thức An giở quẻ, sa thải Chung Thành Duyệt rồi?
Ân Nhận vội vàng móc điện thoại ra, ấn vào avatar hình quả táo.
Để an toàn, phòng cách ly quan sát chặn cả tín hiệu bên ngoài, đã năm ngày trời bọn họ chưa liên lạc với nhau.
[Dao Gọt Hoa Quả: Bao giờ thì anh được chuyển chính thức?]
Hai phút qua đi, vẫn không thấy Chung Thành Duyệt có động tĩnh gì.
[Dao Gọt Hoa Quả: ?]
[Dao Gọt Hoa Quả: Lẽ nào anh bị sa thải rồi?]
Mười phút qua đi, Chung Thành Duyệt vẫn không phản ứng gì.
[Dao Gọt Hoa Quả: ?]
[Dao Gọt Hoa Quả: Anh em, anh vẫn ổn đấy chứ?]
Sau đó điện thoại bị Phương Viên Viên nhẹ nhàng mà cứng rắn tịch thu.
Gương mặt tươi cười ngọt ngào của Phương Viên Viên mang theo sát khí:
– Đang họp không được nghịch điện thoại nha! Điều tôi vừa nói rất quan trọng, nào, cậu lặp lại một lần đi.
Ân Nhận hít sâu một hơi, vội vàng lặp lại…
Sau khi chuyển thành nhân viên chính thức, y sẽ được xếp vào tổ điều tra chính quy, mỗi tổ điều tra từ ba người trở lên, đồng thời phải có ít nhất hai người theo thuyết vô thần.
Bấy giờ sát ý từ Phương Viên Viên mới tan đi.
Cô úp điện thoại của Ân Nhận xuống trước mặt, tiếp tục thuyết minh:
– Hiện trường nhất định phải có một người thuộc vị trí khoa học, hậu phương cũng phải có một người thuộc vị trí khoa học hỗ trợ chỉ huy.

Dù sao những người ấy sẽ không dễ bị ảnh hưởng, có thể tỉnh táo đưa ra kế sách.
– Còn về chức vụ văn thư mà cậu mong muốn… trừ tình huống đặc biệt ra, người công tác tại vị trí phi khoa học muốn làm văn thư thì phải trên bốn mươi tuổi mới có thể viết giấy xin.
Ân Nhận một nghìn bốn trăm tuổi: “…”
Chẳng qua trông y chỉ trẻ chung một chút thôi mà! Cho dù trừ đi thời gian hơn một nghìn năm ngủ say thì y cũng chỉ mới ba trăm sáu mươi tuổi thôi.
– Tại sao phải hạn chế độ tuổi? – Ân Nhận không phục.
Giọng Phương Viên Viên mang ý cười:
– Chạy hiện trường mất rất nhiều thể lực, có nhiều người dấu đen tuổi lớn rồi thì không chịu được, tập đoàn phải ưu tiên cho bọn họ.
– Hải Cốc có rất nhiều nhà hàng đặc sắc, Thức An sẽ chi trả tất cả tiền ăn uống khi làm việc bên ngoài.

– Cô ngừng một lát, chân thành bổ sung thêm một câu.
Ân Nhận:
– Được? Bao giờ tôi có thể đến hiện trường?
– Chờ khi tổ của cậu hoàn thành đăng ký.


– Phương Viên Viên đẩy một tờ giấy đến trước mặt y – Theo như quy định, trong tổ nhất định phải có một nhân viên giàu kinh nghiệm.

Vừa hay chúng tôi đang thừa ra một nhân viên vị trí khoa học, cô ấy có thể đảm nhiệm vị trí chỉ huy phía sau.
Nghe thấy từ “thừa”, Ân Nhận vô thức trở nên cảnh giác:
– Mạo muội hỏi một câu, tổ lúc trước của chị ấy…
– Giải tán rồi.

Người thuộc vị trí khoa học của tổ đó, ừ, dấu đỏ ngoại tuyến lấy đủ số liệu rồi thì dự định quay về phát triển dự án, dấu đen ngoại tuyến thì tuổi lớn, gần đây đã xin nghỉ hưu.
Ân Nhận thở phào một hơi, tốt quá, xem ra công việc ngoại tuyến cũng không nguy hiểm đến vậy.
Y cầm tờ giấy trước mặt lên, trên giấy viết “Tổ điều tra cấp C – Giấy đăng ký tổ hợp cộng sự ngoại tuyến theo mong muốn.”
Bên trên chỉ có vài cái tên để lựa chọn, Ân Nhận liếc mắt nhìn thấy hai người mới vào cùng với y là Chung Thành Duyệt và Lao Bân.

Bên dưới mỗi cái tên đều có năm hạng mục lựa chọn bao gồm “Tạm thời chưa nghĩ đến”, “Không thân”, “Bình thường”, “Có thể hợp tác”, “Vô cùng tán thưởng”.
Tên của Chung Thành Duyệt vẫn có ở đây, xem ra chưa bị đuổi.
Ân Nhận vui vẻ đánh tích hết vào “Vô cùng tán thưởng” bên dưới tên của “011-Chung Thành Duyệt”, những người còn lại thì chọn hết “Tạm thời chưa nghĩ đến”.
Trong khóa này tính cả Ân Nhận nữa thì cũng chỉ có ba người mới.

Y có thể chọn Lao Bân – người nhìn thôi cũng thấy phiền, hoặc chọn những nhân viên thâm niên vì lý do nào đó mà đã không còn cộng sự.

Cho dù nghĩ thế nào, Chung Thành Duyệt đều là sự lựa chọn hoàn hảo nhất.
Khi nhận được giấy, Phương Viên Viên bật cười thành tiếng.
– Hai cậu thú vị thật, cách chọn người giống nhau y như đúc.

Được, xem ra không cần phải thảo luận thêm nữa, cộng sự của cậu chính là Chung Thành Duyệt.
– Anh ấy đã làm thủ tục rồi hả? – Ân Nhận kinh ngạc.
– Ừ.

Nhưng bên phía sếp Lý còn sắp xếp việc khác, có lẽ Tiểu Chung đang bận.
***
Một bên khác của Thức An.
Chung Thành Duyệt theo giáo sư Lý bước vào trong thang máy.

Phút thứ năm thang máy đi xuống, điện thoại hoàn toàn mất tín hiệu.

Chung Thành Duyệt bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
– Chú Lý, Thức An có khu vực ngầm ạ?
– Đúng vậy.

– Dáng vẻ Lý Niệm vẫn nghiêm túc thận trọng như trước.
Chung Thành Duyệt “ồ” một tiếng, không truy hỏi thêm nữa.
Trong thang máy chỉ còn lại tiếng vận hành ù ù của máy móc.
Mười mấy giây sau, giáo sư Lý hỏi:
– Cậu không hỏi chúng ta đang đi đến đâu hả?
Chung Thành Duyệt rất thản nhiên:
– Dù sao bây giờ cháu cũng đã không kịp hối hận nữa rồi.
Giáo sư Lý cạn lời.
– Cậu nghĩ thế nào về tính nguy hiểm của hiện tượng C – C19 khi quyết định nhúng tay vào việc Cao Mộng Vũ? Dù sao khi ấy manh mối cũng chỉ có hạn, nói suy nghĩ của cậu tôi nghe thử đi.
Hiện tượng C – C19, Khe hở “mèo”.
Sinh vật vô danh có trí tuệ nhất định, có thực thể, không độc hại, khả năng phá hoại vật lý yếu, có năng lực gây ô nhiễm nhận thức khá mạnh.

Suy nghĩ tấn công của sinh vật không mạnh, có thể gây ra hiện tượng “Khe hở” không hoàn chỉnh.
Trên đây chính là những điều mà nhân viên chuyên nghiệp của Thức An đã thêm vào.


Là người chứng kiến tận mắt, Chung Thành Duyệt và Ân Nhận đã được ký tên trong hồ sơ.
Chung Thành Duyệt suy nghĩ một lúc lâu.
– “Ô nhiễm nhận thức” là một kiểu của thủ đoạn ngụy trang, sinh vật có năng lực ngụy trang mạnh thông thường sẽ không giỏi tấn công trực diện.

Khi ấy những đàn anh đến Phương Hoa chỉ bị ô nhiễm nhận thức chứ không hề trúng độc, có thể thấy, nó không có độc tính mạnh.
– Nó có thể tồn tại trong phòng chung cư một thời gian dài, đồng thời lợi dụng “Khe hở” tương đối nhỏ để ẩn nấp, chứng minh bản thể của nó không lớn, hoặc giỏi biến hình… như vậy có thể loại trừ khả năng nó quá lớn hoặc có lớp vỏ cứng bên ngoài.
– “Mèo” thích ăn óc, mỗi ngày Cao Mộng Vũ đều mua năm cân óc, trong tủ vẫn còn không ít hàng tồn, vậy thì có thể chứng minh một là nó ăn không nhiều, hai là nó chỉ cần vật chất đặc thù nào đó có trong đại não.

Loài sinh vật ăn ít như vậy không thể nào nuốt luôn được một người.
Nói xong, anh yên lặng nhìn giáo sư Lý.
Lý Niệm:
– Tiếp tục đi.
– Tổng hợp lại những điều vừa nói phía trên.

Chỉ cần cháu có thể chống được ô nhiễm nhận thức bởi nó thì đối với cháu nó cũng chỉ là một sinh vật bình thường có tính phòng ngự không cao.

Sẽ tồn tại nguy hiểm nhất định, song đáng thử một lần.
Giáo sư Lý khẽ cười hai tiếng.
– Quả nhiên cậu không đơn giản chút nào.

– Ông nói.
– Phải điều tra kỹ lưỡng trước khi hành động, đó là nền tảng của nghiên cứu.

– Giọng điệu Chung Thành Duyệt bình tĩnh đến mức có chút cứng nhắc, giống như học sinh tiểu học bị giáo viên điểm danh.
– Đúng vậy.
Thang máy chậm chạp dừng lại, cửa thang máy từ từ mở ra.
– Tôi không cho rằng cậu là một người dễ xúc động, hôm nay tôi đưa cậu đến đây vì muốn để cậu nhìn thấy “nền tảng” của Thức An, cũng chính là hiện tượng A – A3, hung sát.
– Nhất định phải quan sát trực tiếp ở hiện trường ạ? – Chung Thành Duyệt đẩy gọng kính, nghiêm túc đặt câu hỏi – Cháu có thể xem video hoặc ảnh trước…
– Cậu cũng đã được nhìn thấy tấm ảnh bất thường chụp “mèo” rồi đấy.

– Lý Niệm dẫn Chung Thành Duyệt bước vào hành lang sâu hun hút – Máy móc hiện tại vẫn chưa thể xử lý hình ảnh của một số sinh vật, dáng vẻ của “mèo” sẽ biến một phần của bức ảnh thành khu vực đen, hoặc chế tạo loạn mã.
– Bản thể của hung sát sẽ làm nổ tung bất cứ thiết bị camera hiện có, cũng không thể miêu tả bằng hình ảnh.

Có thể miễn cưỡng miêu tả bằng văn tự và lời nói, nhưng sẽ bỏ lỡ rất nhiều chi tiết.
“…”
– Khó hiểu lắm đúng không? Lát nữa ra ngoài cậu hãy xem bức tranh vẽ mèo của Cao Mộng Vũ khi cô ấy còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.

Cô ấy vẽ chó, hamster, hổ thì đều bình thường, chỉ có mèo là tập hợp toàn những đường rối loạn không theo bất cứ quy tắc nào.
Chung Thành Duyệt biết điều này.
Mèo của Cao Mộng Vũ đã dọa Lâm Bội sợ hết hồn, cô vội kéo Cao Mộng Vũ vào trong nhóm hợp tác, tải bức ảnh kia lên hỏi han một hồi.

Ân Nhận kiên nhẫn an ủi hai người, sau đó cho thêm bức ảnh mèo gia nhập hội meme.
Nói mới nhớ Ân Nhận không có ở đây, thể nào anh cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
– Nếu như hung sát chỉ có thể quan sát trực tiếp vậy thì tại sao chỉ gọi một mình cháu tới? Cháu và Ân Nhận đều là người bị cuốn vào sự kiện kia mà.
– Quan hệ của cậu với cộng sự tốt thật đấy, gặp chuyện xui xẻo này mà nghĩ đến người ta.
Giáo sư Lý nở nụ cười có phần hà khắc.
– Nói thật, vị trí khoa học ổn hơn chút.

Nếu như người thuộc vị trí phi khoa học mà trực tiếp quan sát bản thể của hung sát, nhẹ thì mất đi năng lực tư duy, nặng thì chảy máu não chết ngay tại chỗ.


Nếu như dẫn Ân Nhận xuống đây, ngày đầu tiên cậu làm nhân viên chính thức đã phải đổi cộng sự mới rồi.
Vậy thì thôi.
Chung Thành Duyệt không hỏi nữa, ngoan ngoãn nhận lấy kính bảo vệ mắt mà giáo sư Lý đưa cho.
Bên ngoài thang máy chỉ có một hành lang cực dài.

Hai bên hành lang trống trải, thứ duy nhất là bức tường màu trắng lạnh như băng.

Kính bảo vệ mắt hơi dày và nặng, đeo lên rồi dường như tầm nhìn không thay đổi gì.
Tận cùng của hành lang có một cánh cửa lớn, sau cánh cửa là căn phòng rộng rãi tựa khán phòng.

Cả căn phòng sơn màu trắng ngà, bên trong chia làm ba đến bốn tầng làm việc giữa không trung, có cả trăm người đang vùi đầu làm việc trước các loại máy móc.
Chỉ nhìn bầu không khí này thôi, nơi đây chẳng khác gì một tổ ong khổng lồ.
Chung Thành Duyệt ngoan ngoãn đi theo giáo sư Lý xuyên qua sảnh lớn, cố gắng hết sức nhìn trộm qua khóe mắt.
Đáng tiếc điểm đến của bọn họ đã không còn xa nữa.

Giáo sư Lý dẫn anh đi vào trong một thang máy có hình thức như thang ngắm cảnh nằm trong góc.

Thang máy chuyển động về phía ngang, hai người nhanh chóng chìm vào bóng tối.
Khi ánh sáng bừng lên lần nữa, Chung Thành Duyệt còn tưởng rằng bọn họ đã đến thế giới mới.
Trước mặt hai người là một khung cửa quan sát rất rộng, trên cửa lắp đặt một tấm ngăn vô cùng dày.

Thế giới bên kia khung cửa dường như đang đắm mình trong cơn mưa đêm, chỉ thấy sắc trời mờ tối, mây đen chăng kín, mưa nhỏ lất phất.

Từng bóng cây bao phủ rừng rậm, gió thổi rì rào nhẹ lướt qua đồng cỏ mênh mông.
Bên cạnh rừng rậm có một căn nhà nhỏ cổ kính.
Dưới mái hiên, một nhà ba người mặc bộ đồ cổ trang, cười nói thưởng thức mưa rơi, chú chó nhỏ vui vẻ quấn chân bọn họ, cái đuôi cong tít lên, thỉnh thoảng lại đong đưa.
Nếu không biết rõ bọn họ đang ở sâu dưới lòng đất, Chung Thành Duyệt còn tưởng rằng đoàn làm phim nào đến đây quay cảnh ngoài trời.
Mặt giáo sư Lý vẫn lạnh tanh:
– Có nhìn ra bất thường không?
Chung Thành Duyệt:
– Thứ trên… cổ chú chó kia không phải dây thừng.
Sau cổ chú chó kia nối liền với một sợi “dây rốn” màu tím đỏ.
Thứ trông như dây rốn kia rất dài, nó vươn ra tầm mấy trăm mét dưới đất, phần đuôi hơi cao lên, biến mất trên bầu trời âm u ảm đạm.
Chung Thành Duyệt vô cùng nghi hoặc, giáo sư Lý cười cười, rút ra bộ chiếc bộ đàm tinh vi:
– Điều chỉnh độ sáng lên cấp bốn.
“Bầu trời” âm u sáng hơn chút.

Nó không còn là bầu trời đêm nữa mà giống như một tầng mây nhấp nhô gồ ghề.

Phần đuôi của cuống rốn kia mở ra thành hình phễu, kết nối với thứ gì đó nhung nhúc đầy trời.
– Đó là gì?
– Không có cảm giác gì đặc biệt hết hả?
– Điều chỉnh độ sáng lên cấp ba.
– Bây giờ thì sao.
– Vẫn ổn.
– … Cấp hai.

Nếu không thoải mái phải kịp thời thông báo, đây không phải lúc ép buộc bản thân mình.
– Cháu vẫn chưa thấy khó chịu.
– … Điều chỉnh vị trí của thang máy, tăng độ sáng lên cấp một.
Thang máy càng lên cao hơn, bây giờ Chung Thành Duyệt mới nhìn thấy rõ mồn một.
Có một sinh vật khổng lồ màu nâu đỏ đang bay trên bầu trời nhân tạo kia.

Nói giống như san hô cỡ đại tập trung với nhau thành rặng, hình thù không theo bất cứ quy tắc nào, thỉnh thoảng còn co bóp như cảm ứng thần kinh.
Nhìn sơ qua, bề mặt của nó như bị bám kín bởi những con hà biển hồng phấn.

Những con “hà biển” kia có đường kính gần một mét, phần rễ là khung xương vàng trắng, có thứ gì dài dài vươn ra từ bên trong.

Chung Thành Duyệt lau qua kính, híp mắt nhìn…
Những thứ kia đều là miệng chó không lông vặn vẹo biến hình.
Răng nanh mọc xiên mọc vẹo từ phần miệng không thể khép lại được.


Cái miệng dị dạng hơi hơi mở ra, tựa hồ đang thở.

Chất nhầy màu đỏ nhạt không ngừng nhỏ xuống từ “cái miệng”, biến thành mưa phùn triền miên không ngớt xuống phía dưới.
Thứ này thực sự quá to lớn, so với nó thì căn nhà nhỏ kia còn không to bằng hạt gạo.

Dẫu có mở đèn sáng hơn thì anh vẫn chỉ nhìn thấy một phần nhỏ gần mình nhất.
– Không thể điều chỉnh sáng hơn được nữa.

– Giáo sư Lý trầm giọng nói – Đây chính là nguồn sát khí mà chúng tôi sử dụng để dẹp yên những hiện tượng bất thường, hung sát của Thức An.
Nguồn sát khí để dẹp yên những hiện tượng bất thường… Chung Thành Duyệt nghiền ngẫm câu nói này mấy lần, sau đó bừng tỉnh.

Hóa ra là vậy, tập đoàn Thức An không ngừng nhổ lông chó của hung sát, để phát tiền lương cho tà vật trong tập đoàn.
Nhưng phong thái của giáo sư Lý thực sự quá mạnh, anh không dám nói ra, cũng không dám hỏi.
Chung Thành Duyệt đổi sang chủ đề khác:
– Vậy một nhà ba người vừa rồi…
– Đều là máy móc mô phỏng với độ chân thực cao được điều khiển từ xa, cỏ cây cũng là hàng nhân tạo.

Xung quanh thứ này có độc tính cực mạnh, vật sống không thể đến gần.

Tất nhiên, độc tố sinh vật chỉ thuộc năng lực nho nhỏ của hung sát này mà thôi, mà nó chính là hung sát yếu nhất đang tồn tại.
– Bây giờ nó vẫn trong trạng thái mơ màng, cho rằng bản thân là một chú chó nhỏ.

Cậu nhìn thấy sảnh làm việc vừa nãy chưa? Những người làm việc ở đó chỉ có hai mục đích: Đảm bảo cho chú chó vui vẻ, cùng với nhanh chóng trấn áp khi nó có biểu hiện mất khống chế.
Ánh mắt của giáo sư Lý rất sắc bén, nhìn thẳng vào đôi mắt Chung Thành Duyệt.
– Chung Thành Duyệt, cậu có thiên phú.

Lần sau khi đối diện với tà vật, tôi hi vọng cậu có thể suy nghĩ thấu đáo hơn.

Thế giới mà cậu phải bước vào, sẽ không chỉ đơn giản như cậu tưởng tượng… còn gì muốn hỏi không?
Chung Thành Duyệt nhìn chú chó đen nhảy lên nhảy xuống, ánh mắt hơi phức tạp:
– Nếu như cháu không hiểu nhầm thì, trước đây nó… là chó à?
– Nó chuyển hóa từ tà vật có bản thể là chó.

Chúng tôi chỉ xác định được điều này.

Tôi nhớ sáng nay đã gửi tài liệu đến cho cậu rồi, hung sát đều biến đổi từ tà vật, đến nay cũng không biết được điều kiện biến đổi là gì.
– Ồ.

– Chung Thành Duyệt vẫn nhìn chằm chằm chú chó kia – Vậy tà vật có nguyên thân là người thì sao, có chuyển thành hung sát được không?
– Chưa từng có loại hung sát nào như vậy, tôi nghĩ sau này cũng sẽ không có.
– Tại sao ạ?
Lý Niệm không trả lời ngay, ông ngẩng đầu lên, nhìn sinh vật khổng lồ lơ lửng trên không trung.

Chỉ có cái miệng “hà biển quái dị” là gần hai người họ nhất.

Nó thở dồn dập, phun màn sương trắng lên vách ngăn.
– Hung sát càng mạnh thì nguyên thân càng nguyên thủy.

Sinh vật có năng lực tư duy không thể chịu nổi cách tồn tại của hung sát… sau này cậu sẽ hiểu thôi.
Giáo sư Lý khẽ nói.
– Cho dù có có một phần nghìn tỷ khả năng, người kia nhất định sẽ hoàn toàn phát điên.
Hết chương 23
Lời tác giả:
Kế hoạch làm văn thư dưỡng lão của Tiểu Ân hoàn toàn thất bại.
Tiểu Ân thảm quá, tuy nhiên có thể ăn đủ loại hàng quán ngon nhưng kém vệ sinh đó.
Hung sát của Thức An lên sân khấu rồi, là cún con nha!
Chương tiếp theo sẽ nói tại sao bọn họ lại phải ở chung!
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận