Phù Hành Xuyên sống dở chết dở trở về văn phòng, úp mặt xuống sofa.
– Tạm dừng việc tìm dấu vết của hung sát hả? – Ngửi thấy mùi thuốc lá, giáo sư Lý nhanh nhẹn mở cửa sổ ra.
– Ừ, đã một tuần rồi, không tìm được bất cứ dấu vết nào.
Tìm thì vẫn phải tìm, nhưng cần chia nhỏ nhân lực ra.
– Phù Hành Xuyên khó khăn quay đầu – Ồ, màn hình của ông…
Sếp Phù rất tinh mắt, nhìn lướt qua đã thấy ngay mấy từ “Hồ sơ án mạng của thành phố Hải Cốc” trên màn hình.
Giao diện dừng trên tấm ảnh chụp một nam một nữ.
Diện mạo của bọn họ rất nghiêm trang, tuổi tác chưa tới ba mươi.
So với những tấm ảnh chết lặng hoặc âm độc của những phạm nhân khác thì hai người này như thể đang chụp ảnh cuộc sống an nhàn, mỉm cười rất nhẹ nhàng thoải mái.
– Ồ, tại sao tự dưng lại nhớ tới cái này? Điều tra hộ khẩu của người mới à?
– Tôi chỉ xem hồ sơ chi tiết vụ án thôi.
Nói chính xác thì Chung Thành Duyệt không nằm trong hộ khẩu của bọn họ.
– Giáo sư Lý tắt file hồ sơ đi – Bố mẹ ruột bị chính tay bố mẹ nuôi bắt, không biết Chung Thành Duyệt biết được bao nhiêu.
Ngụy Hóa Tiên, Khổng Miêu – Hai kẻ giết người trong vụ giết người hàng loạt lớn đã bị thi hành án tử hình hơn hai mươi năm trước rồi.
Hai người có mối quan hệ tình nhân, làm việc cực đoan và giảo hoạt, ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng.
Sau đó vì Khổng Miêu vừa sinh xong, hai người sơ hở trong quá trình hợp tác, cảnh sát mới bắt được cả đôi.
Căn cứ vào hồ sơ của Cục Cảnh sát Hải Cốc, nguyên Chi đội trưởng Chi đội Hình sự Trình Tuyết Hoa và nguyên Chi đội phó Chung Hữu Đức đã có cống hiến rất lớn.
– Chắc hẳn Tiểu Chung không thể tiếp xúc được với hồ sơ này.
– Phù Hành Xuyên ngáp một tiếng – Hơn nữa ban đầu tôi đã thẩm vấn rồi, Tiểu Chung rất cung kính bố mẹ nuôi của mình, chuyện này không giả được.
– Ừ, tôi chỉ hơi tò mò mà thôi.
Cùng lúc đó, khu Tịch Chiếu, nhà bố mẹ Chung Thành Duyệt.
Bà cụ bưng một bát canh khoai tây hầm sườn to phạc, đặt bộp một tiếng xuống bàn.
Trên bàn đã bày sẵn mấy món khác như chân giò kho tàu, thịt bò bằm, cá chua ngọt.
Cạnh đó còn phối thêm vài đĩa thức ăn nhỏ như trứng xào hẹ, ngó sen chiên giòn.
Phòng ăn không lớn, chung quanh ngập tràn mùi thơm món ăn nhà làm giản dị.
Trong bếp, ông cụ vẫn đang bận luôn tay, máy hút mùi không chịu nổi gánh nặng kêu lên ro ro, canh trong nồi sôi ùng ục.
Chung Thành Duyệt đứng trong bếp như một món đồ trang trí cỡ lớn.
– Bố, hay là con giúp bố một tay? – Anh hỏi rất dè dặt.
– Cút, con thì biết cái quái gì, ngày nào trong món ăn cũng chẳng có dầu có tương.
– Giọng ông cụ dõng dạc tựa chuông đồng – Ba mươi năm rồi đấy Chung Thành Duyệt ạ! Cuối cùng con cũng biết dẫn bạn về nhà rồi, bố con phải thể hiện tài năng mới được.
– Nhưng con vẫn chưa tròn ba mươi tuổi mà…
– Đấy, nó lại soi mói lời bố nó đấy? – Chung Hữu Đức trợn mắt – Được rồi, được rồi, bố vẫn nhớ con khẩu vị nhạt, lát nữa bố làm riêng món hấp cho con.
Chung Thành Duyệt cúi gằm mặt, câm như hến.
Anh tiếp tục đứng chịu phạt trong bếp, thỉnh thoảng lại đưa bát đĩa lên.
Bên cạnh bàn.
Cho dù trước mặt bày toàn món ngon nhưng Ân Nhận chẳng dám động đũa.
Y đã từng có ý định đứng dậy giúp đỡ nhưng bị mẹ Chung Thành Duyệt ấn ngồi lại ghế.
Y trơ mắt nhìn bà cụ ngồi xuống đối diện mình, tư thế giống như thẩm vấn, nhưng lại mang vẻ nhiệt tình cổ quái.
Nếu không phải bà cụ không có sát ý, Ân Nhận còn tưởng rằng bà muốn dùng ánh mắt tước sống mình.
– Hai đứa là đồng nghiệp hả? – Ánh mắt Trình Tuyết Hoa sáng quắc.
– Vâng ạ, bọn cháu cùng nhóm vào làm việc ở Thức An.
– Ân Nhận khúm núm.
– Quen nhau bao lâu rồi?
– Khoảng một tuần ạ.
– Một tuần thôi mà đã đòi ở chung với nhau rồi hả? – Giọng bà cụ có vẻ trầm trầm.
Ân Nhận:
– … Công ty yêu cầu.
Đây đúng là yêu cầu của Thức An.
Để tiện hành động, đôi cộng sự nòng cốt của mỗi tổ điều tra đều phải ở cùng nhau.
Bọn họ có thể ở miễn phí tại ký túc xá của Thức An, nhưng nói thực thì hai người đều không muốn.
Mặc dù Ân Nhận thích Thức An, nhưng không muốn sống dưới ánh nhìn của những nhân viên lâu năm nơi đây.
Chung Thành Duyệt có nhà ở khu Tịch Chiếu, anh cho rằng sống ở chỗ mình sẽ thuận tiện hơn.
Vì vậy, Phương Viên Viên yêu cầu:
– Công ty cũng có phương án thích hợp cho tình huống này.
Cậu có thể lựa chọn ở nhà mình, nhưng Ân Nhận sẽ phải chuyển vào chung.
Chung Thành Duyệt ngơ ngác:
– Hả, chuyện này hơi…
Phương Viên Viên:
– Trong thời gian Ân Nhận trọ ở đó, mỗi tháng Thức An sẽ cho cậu mười nghìn tiền trợ cấp nhà ở.
Chung Thành Duyệt:
– Được, tôi hiểu rồi, tối nay tôi sẽ về thu dọn lại.
Vì thế Ân Nhận tạm thời “không có nhà để về” được xách đến nhà bố mẹ Chung Thành Duyệt.
Trên danh nghĩa thì Ân Nhận vẫn còn đang mất trí nhớ, nhất định phải có người luôn kè kè bên cạnh, mà hai ông bà cách nơi Chung Thành Duyệt ở không xa.
Theo kế hoạch, Chung Thành Duyệt đi chuẩn bị phòng, Ân Nhận chuẩn bị đồ dùng hằng ngày theo chỉ đạo của hai ông bà, tối đến mới chuyển sang chỗ Chung Thành Duyệt.
Vốn dĩ kế hoạch ban đầu sẽ không bao gồm bữa tiệc lớn này, người không biết còn tưởng rằng nhà họ Chung định đón tết sớm hơn ấy chứ.
Thấy cụ bà ngồi đối diện không nói gì, Ân Nhận vội vàng bổ sung:
– Cháu và Chung Thành Duyệt thường xuyên phải làm việc bên ngoài, sống chung với nhau sẽ tiết kiệm thời gian.
Chẳng biết tại sao, biểu cảm của cụ bà thất vọng một cách khó hiểu.
– Làm việc bên ngoài? Vậy hai đứa nhớ chú ý an toàn đấy.
– Bà rầu rĩ nói – Rảnh rỗi thì đến đây chơi, lúc nào hai bác cũng chào đón hết.
– Vâng ạ, nhất định rồi.
– À mà này, vị trí của hai đứa có hay bị điều động không?
– Không đâu ạ, chỉ cần Chung Thành Duyệt không đổi công việc thì bọn cháu sẽ mãi là cộng sự.
– Ân Nhận đã xác nhận riêng điều này.
– Vậy tốt quá.
Tiểu Ân này, vào nhóm này luôn, bình thường cũng tiện liên lạc.
Ân Nhận ngoan ngoãn quét mã vào nhóm, sau đó ngỡ ngàng ngơ ngác…
[Người một nhà tình thương mến thương (5)]
Ân Nhận: Chuyện này có phù hợp không vậy, hình như bố mẹ Chung Thành Duyệt đã nhiệt tình quá mức với một đồng nghiệp mới như y rồi thì phải?
Cụ bà tựa hồ có thuật đọc tâm, tự biên tự diễn thở dài:
– Thằng nhóc Tiểu Chung này không ngốc, ấy vậy mà từ bé đến lớn không có người bạn nào.
Nhóc này, cháu không biết đấy chứ, hai ông bà già này đã bao tuổi rồi mà đây là lần đầu tiên thấy nó dẫn người sống về nhà đấy.
Quỷ vương đại nhân nhất thời im lặng.
Cô nhóc ơi, cô không biết đấy chứ, tôi không còn sống cũng không thể coi là người, sự thật sẽ làm cô thất vọng đấy.
Bà cụ ngồi đối diện vẫn còn lảm nhảm:
– Thằng nhóc con bác không xấu, chẳng qua tính cách hơi cứng, không biết đối nhân xử thế.
Tiểu Ân, cháu quan tâm thằng nhóc nhà bác nhiều nhiều nhé, nếu nó có gây chuyện gì thì bác sẽ mắng nó cho cháu!
Nụ cười co quắp cứng đờ trên gương mặt Ân Nhận:
– Vâng ạ, cháu biết rồi thưa bác.
Trước đây chúng cháu làm việc với nhau khá hài hòa, bác cứ yên tâm đi ạ.
Bà cụ hài lòng rời khỏi bàn ăn.
Ân Nhận cũng thở phào một hơi, thuận tay mở nhóm trò chuyện mình vừa mới được thêm vào.
Tính cả y nữa thì trong nhóm tổng cộng có năm thành viên.
Ngoại trừ Chung Thành Duyệt thì ba tài khoản còn lại đều xa lạ.
Một người có avatar chữ “Đức” viết theo kiểu thư pháp, tên là “Lão Chung”.
Có lẽ là bố của Chung Thành Duyệt.
Một người avatar hình bông tuyết phóng to, lấy tên “Bình An Là Phúc”… Có lẽ là người phụ nữ ánh mắt sắc bén vừa mới ngồi trước mặt y.
Người còn lại phong cách không giống người già.
Avatar là một quả cam có mắt và miệng người, biểu cảm thoạt nhìn hơi đáng ghét, tên bên cạnh là “Nghe Tiếng Gió Hết Cả Hồn”.
Ân Nhận ấn vào xem, chủ nhân của tài khoản này là nữ, còn để dòng chữ ký cá nhân “Buông ra, để tôi trừ hại cho dân!”
Có lẽ đây chính là người chị “đã qua đời rất lâu về trước” mà Chung Thành Duyệt nhắc tới, tên là Chung Thành Phong.
Ân Nhận im lặng tắt Wechat đi, tiếp tục ngồi im bên bàn ăn.
Bố Chung Thành Duyệt nói là làm, mặc dù bàn đầy cá thịt, nhưng ông vẫn nấu thêm hai món một chay một mặn theo kiểu thanh đạm.
Chung Thành Duyệt ngồi sát bên Ân Nhận, gương mặt mang vẻ cảnh giác lạ lùng.
Ngay cả khi đối diện với “mèo” của Cao Mộng Vũ, Chung Thành Duyệt đều chưa từng bất an đến vậy.
Lẽ nào người nhà Chung Thành Duyệt còn có bí mật gì? Ân Nhận cũng căng thẳng theo.
Y khéo léo từ chối lời mời “uống mấy chén” của Chung Hữu Đức, bàn tay cầm đũa rụt rè hơn, chỉ dám gắp miếng nhỏ trong đĩa thức ăn.
Nhưng người nhà họ Chung không hề buông tha cho y.
– Nhìn Tiểu Ân nhà người ta mà xem, vừa lễ phép vừa biết ăn nói, nhìn cũng biết là con nhà gia giáo.
– Chung Hữu Đức lớn tiếng khen ngợi.
– Đúng thế, còn đẹp trai nữa.
Bao nhiêu năm qua tôi chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy.
– Bà cụ Trình Tuyết Hoa chân thành cảm thán.
Chung Thành Duyệt nhìn hai ông bà, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Trình Tuyết Hoa bơ đẹp con trai mình:
– Tiểu Ân này, nhà cháu còn anh chị em gì không, giới thiệu cho Tiểu Chung nhà bác với?
Chung Thành Duyệt sắp sửa cau mày đến nơi:
– Mẹ…
– Dạ, nhà cháu chỉ có mình cháu thôi ạ.
– Gương mặt tươi cười của Ân Nhận hơi miễn cưỡng.
Không em trai hay em gái nhưng có mấy “anh, chị” của Thức An đã được y phân loại sẵn, e rằng Chung Thành Duyệt sẽ không muốn làm quen đâu… chờ đã, tại sao trong câu hỏi vừa rồi lại có “anh em”?
Thấy biểu hiện tự nhiên của Ân Nhận, Trình Tuyết Hoa tiếp tục buông những câu chấn động:
– Bác chỉ hỏi vậy thôi, cháu vẫn còn độc thân đấy chứ? Thích con trai hay con gái?
– Mẹ…?!
Ân Nhận: Được rồi, mình hiểu rồi, chẳng trách vừa rồi Chung Thành Duyệt lại căng thẳng đến vậy.
– Mẹ cái gì mà mẹ, bố mẹ con đều sắp đến tuổi về với đất rồi mà không được lo cho con sao? – Trình Tuyết Hoa hừ giận giữ.
Ngay sau đó bà quay sang Ân Nhận, gương mặt tươi cười như gió xuân:
– Tiểu Ân đừng nghĩ nhiều, bác chỉ nói đùa thôi.
Dù sao thằng nhóc này đến chết cũng nghĩ không thông, bây giờ nhà bác cũng chẳng thèm quan tâm nữa rồi, chỉ có ba yêu cầu cơ bản: Người sống, đến tuổi kết hôn hợp pháp, trẻ hơn hai bác.
Kỳ thực y chỉ phù hợp với mỗi điểm “đến tuổi kết hôn hợp pháp”, song chuyện này không thể nói với người ngoài.
Ân Nhận cười ha ha, chuyển sang đề tài khác:
– Cháu không để ý đâu ạ.
Oa, món sườn của bác trai ngon thật đấy ạ…
Cảnh sát về hưu đều rất khéo, bầu không khí nhanh chóng hòa hợp ấm áp, Chung Thành Duyệt suýt nữa đã vinh hạnh nhận được giải “không phù hợp” ở đây.
Cũng may Chung Thành Duyệt ăn khá nhanh, kết thúc cuộc chiến mau gọn:
– Con về dọn phòng trước đã.
Chung Hữu Đức:
– Ừ, chăn với khăn mặt có đủ dùng không, hay là mang từ nhà qua đó?
– Vẫn đủ ạ.
– Chung Thành Duyệt hoảng loạn chạy trối chết.
Bà cụ liếc mắt xem thường, nhưng trong giọng nói lại mang ý cười:
– Xem nó kìa, chẳng biết giống ai.
Ân Nhận không dám ăn nhiều, thậm chí y chỉ xin thêm một bát cơm cho có, xong xuôi đâu đấy còn lao vào bếp đòi rửa bát.
Tiếp đó nếu không phải y cực lực ngăn cản, ông bà Chung suýt nữa đã kéo y đi siêu thị mua sắm.
Hai người một quỷ vừa đóng gói đồ đạc vừa nói chuyện, Chung Đức Hữu thở dài nhắc đi nhắc lại mấy lần “nếu Chung Thành Duyệt có tìm bạn trai thì hai bác cũng không quan tâm, con trai thích là được rồi”… Có thể thấy chuyện hiện tại “Chung Thành Duyệt vẫn cô đơn một mình” đã khiến ông bà phải khổ tâm nhiều lắm.
Khí thế của hai ông bà quá mạnh, ánh mắt tinh tường, Ân Nhận không dám thả lỏng một giây, sợ rằng sẽ để lộ dấu vết không nên lộ.
Chẳng trách Chung Thành Duyệt lại muốn dọn ra ngoài ở, Ân Nhận bất đắc dĩ nhủ thầm.
Sớm biết sẽ thế này thì phải tranh việc, hai người bọn họ cùng dọn nhà cũng được.
Xét trên mọi phương diện thì nơi đây quả thực là nước sôi lửa bỏng.
Chẳng biết có phải do cảm nhận được sự bất lực của y qua không gian hay không, điện thoại chợt rung lên.
[Chung Thành Chính Quả: Cố lên ]
[Dao Gọt Hoa Quả: … Anh còn phải thu dọn bao nhiêu lâu nữa, rốt cuộc anh phải dọn gì chứ!]
[Chung Thành Chính Quả: Chuẩn bị phòng cho cậu.]
[Dao Gọt Hoa Quả: Thưa anh, xin anh nhanh lên được không, bố mẹ anh hơi đáng sợ đấy.
Còn rề rà thêm nữa thì anh không cần phải chuẩn bị phòng nữa đâu, khéo em phải đi đăng ký kết hôn với anh cũng nên, anh có biết không hả?]
[Chung Thành Chính Quả: Biết rồi ]
Chung Thành Duyệt thở dài một tiếng, cất điện thoại vào túi áo.
Nhưng hiện tại anh không hề ở nhà của mình mà xách theo một chiếc túi da nặng màu đen, đứng trước một kiến trúc cũ kỹ.
Gạch đỏ gồ ghề, cỏ dại mọc kín chân tường, trên cửa chi chít những vết han gỉ và vết xước.
Đây là một nhà kho tư nhân trong khu phố cổ, công trình xung quanh đều đổ nát, mấy chiếc camera gần như chỉ để trang trí, 365 ngày thì có đến 364 ngày bị hỏng.
Chung Thành Duyệt thoải mái bước vào nhà kho theo con đường quen thuộc, mở cánh cửa ngầm ở một nơi, bước xuống tầng hầm.
Dưới mặt đất có căn phòng rộng chừng bốn mươi mét vuông.
Căn phòng không có cửa sổ, trong phòng tối thui.
Chung Thành Duyệt ấn công tắc, bóng tối tan đi như thủy triều, những thứ trong phòng từ từ xuất hiện như đá ngầm.
Đèn trong phòng không sáng nhưng cùng nhìn được đại khái.
Hai bên căn phòng đặt giá để đồ nhiều tầng, từng chiếc lon inox tròn to bằng đầu người được xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Trên mỗi chiếc lon đều được dán nhãn viết tay, đếm sơ sơ cũng đã được hơn năm mươi lon.
Chính giữa phòng có một chiếc bàn dài, đầy đủ máy tính và ghế văn phòng.
Hai chiếc ghế xếp dự bị đặt ở góc tường, thậm chí ở góc còn có sofa và tủ lạnh.
Vách tường đối diện với cánh cửa có thể coi như phần đông đúc nhất trong căn phòng này.
Từng tấm bảng trắng ghép kín mặt tường ấy, trên bản trắng treo vô số hình ảnh, bài viết, tin báo.
Chúng được nối liền bằng một sợi dây màu đỏ tựa màng nhện đỏ chằng chịt trên mặt tường.
Ở góc “màng nhện” có một tờ báo được cắt ra chìm trong bóng tối.
“Toàn bộ quá trình phá vụ án giết người hàng loạt lớn của thành phố Hải Cốc.”
Bên dưới tiêu đề có đăng kèm gương mặt hai hung phạm trẻ tuổi.