***
Ân Nhận không có khái niệm về nhà ở của người hiện đại.
Nhà của bố mẹ Chung Thành Duyệt rất bình thường, diện tích không lớn, gia cụ ít và đơn giản.
Chung Thành Duyệt lại là người có tính cách không yêu cầu gì hết, Ân Nhận đoán nơi anh ở cũng có phong cách tương tự.
Kết quả mở cửa phòng ra, Ân Nhận sững người luôn bên cửa.
… Chẳng trách Chung Thành Duyệt không muốn sống trong ký túc xá của Thức An, y thầm nghĩ.
Khu mà Chung Thành Duyệt đang sống có tên Trang viên Bình An, kiến trúc khá mới, công tác xanh hóa rất tốt, có đầy đủ đình đài hồ nước.
Bản thân căn phòng này rộng chừng một trăm ba, trăm tư mét vuông, cửa vào đối diện với cửa sổ sát đất của phòng khách.
Cửa sổ sát đất gần như chiếm kín cả một mặt tường.
Tầng Chung Thành Duyệt đang ở không cao cũng không thấp, tầm nhìn bên ngoài cửa sổ rất tuyệt, gần ngay trước mắt là cây xanh tươi tốt, xa hơn nữa là những tòa nhà rực sáng ánh đèn.
Căn phòng tràn ngập ánh sáng vàng ấm áp, sàn gỗ dưới chân khô ráo sạch sẽ.
Căn phòng trang hoàng theo phong cách thiên về ấm áp, thấm đượm hơi thở cuộc sống dịu êm, điều hoà phả ra mùi hương hoa quả trong lành thoang thoảng.
Gia cụ làm bằng gỗ óc chó, kết hợp với đa dạng thực vật tràn đầy sức sống.
Con ác quỷ đứng ở góc tường thêm màu đỏ mờ chín chắn.
Sắc thái của cả căn phòng kết hợp với nhau hài hoà vừa đủ.
Ân Nhận kinh ngạc:
– Trên tivi suốt ngày nói giá cả nhà đất cao, anh giỏi thật đấy.
Chung Thành Duyệt đưa cho y một đôi dép lê:
– Cũng không hẳn, ở khu này lắm nhà ma nên giá rẻ lắm.
Nhìn con ác quỷ hư ảo úp mặt vào tường, Ân Nhận trầm tư suy nghĩ.
Không nói đến chuyện khác, quý cô đứng ở góc tường này thực sự rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn “Chàng trai hoa hồng” một cấp.
Mái tóc dài của cô bao phủ kín vảy máu, quần áo trên người nhuộm thành màu đỏ sẫm.
Sát khí toàn thân ma nữ rất nồng, cô ta quay đầu một trăm tám mươi độ, một con mắt trắng dã nhìn về phía hai người xuyên qua mái tóc.
Chung Thành Duyệt chẳng hề nhận ra điều ấy:
– Thực ra trên phương diện sinh hoạt, đây là khu chung cư an toàn nhất thành phố Hải Cốc này.
Trong khu còn có rất nhiều căn hộ cỡ nhỏ, đa số chủ hộ ở đây đều là cảnh sát, pháp y hợc nhân viên cứu hộ.
Những chủ hộ ấy nhất trí cho rằng khoản tiền vay mua nhà còn đáng sợ hơn cả nhà ma.
Ân Nhận vô cùng kính nể:
– Tại sao anh không mua căn hộ cỡ nhỏ?
– Căn này rẻ nhất.
– Chung Thành Duyệt nghiêm túc.
Hiểu rồi, có lẽ đây là nơi đã diễn ra vụ án mạng thảm khốc nhất.
Thấy Ân Nhận cứ đứng mãi bên cánh cửa, Chung Thành Duyệt nói:
– Cậu có năng lực đặc biệt, tôi không biết sống ở đây có quen không, nếu như cậu thực sự không chịu được thì…
– Không sao, tôi chỉ bất ngờ khi nhà của anh có phong cách thế này mà thôi.
Làm quái gì có chuyện y không chịu được, Ân Nhận xoa mặt, khoảnh khắc y bước vào sống trong căn phòng này, nơi đây chính là căn nhà ma mạnh nhất trên thế giới.
– Vốn dĩ tôi định đón bố mẹ đến đây ở chung.
– Chung Thành Duyệt treo áo khoác bên cạnh con ma nữ, tròng mắt vằm vện tơ máu của ma nữ chuyển động theo anh – Nhưng bọn họ không nỡ xa hàng xóm cũ, cho nên không muốn chuyển nhà.
Vì ờ… một số nguyên nhân, nên tôi chuyển ra ngoài sống.
– Tôi hiểu.
– Ân Nhận liếc mắt nhìn ma nữ.
Không biết tại sao, khi nói đến chủ đề này, con ma nữ kia bỗng dưng tỏa ra sự bất đắc dĩ.
Cô ta quay đầu nhìn hai người một lát, thấy Ân Nhận không có phản ứng rõ rệt nào, cô phẫn nộ chui vào trong tường.
– Đây là phòng của cậu, còn thiếu gì thì nói với tôi.
– Chung Thành Duyệt mở một cánh cửa phòng ra.
Phòng ngủ Chung Thành Duyệt chuẩn bị cho y không nhỏ, dọn dẹp sạch sẽ ấm áp, thậm chí trên bàn còn cắm lọ hoa cẩm chướng tươi đẹp.
Phòng có kèm phòng vệ sinh độc lập, sàn nhà trải thảm vô cùng mềm mại.
Những đồ đạc cỡ lớn không có dấu hiệu bị di chuyển, có lẽ đây vốn là căn phòng Chung Thành Duyệt để dành sẵn cho bố mẹ mình.
Thứ duy nhất không đủ hoàn mỹ chính là cửa sổ phòng ngủ đối diện với sân giữa, im ắng lạ thường.
Ân Nhận lưu luyến nhìn cửa sổ sát đất ngoài phòng khách.
Ngoài kia ánh đèn rực rỡ, nhìn thấy vô cùng náo nhiệt.
Sofa vải vừa rộng vừa mềm, nằm cực thích.
– Chúng ta ra phòng khách đi.
Chung Thành Duyệt do dự một lát:
-… Được.
Ân Nhận được thử nằm sải lải ra sofa như mong muốn:
– Dù sao anh cũng là chủ nhà, tôi có cần chú ý điểm gì không?
Chung Thành Duyệt lẳng lặng chỉ vào bức tranh trang trí treo bên huyền quan.
Bấy giờ Ân Nhận mới phát hiện ra, thằng nhóc này còn viết cả “ba điều quy ước” treo cạnh cửa.
Không phải nói, nét chữ rất đẹp, thậm chí kèm cả khung tranh phù hợp.
[Quy định ở chung]
[1.
Phân chia việc nhà: Chung Thành Duyệt phụ trách đi chợ nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa.
Ân Nhận phụ trách giặt quần áo, rửa bát, đổ rác.]
[2.
Chi tiêu hằng ngày: Chung Thành Duyệt phụ trách tiền ăn, tiền điện nước tiêu dùng hằng ngày.
Ân Nhận phải tự chủ động gánh vác tiền tiêu dùng cá nhân như tiền gọi đồ ăn ngoài, tiền mua sắm online.]
[3.
Hạng mục cần chú ý:
– Rác phải đổ vào thùng, quần áo bẩn cho vào sọt, tắm rửa xong tự giác dọn dẹp phòng tắm.
– Sau 23:00 nghiêm cấm cao giọng ồn ào.
– Không cho phép tự tiện vào không gian cá nhân của người khác.
– Vui lòng không ăn những món nặng mùi trong không gian công cộng (Bao gồm nhưng không chỉ giới hạn: Sầu riêng, bún ốc, đậu phụ thối, cá trích muối, vv)]
Ân Nhận im lặng.
Y còn tưởng rằng với tính cách của Chung Thành Duyệt sẽ đưa ra những quy định kỳ quái nào đó, không ngờ cũng thoải mái ra phết.
Tuy nhiên, quả thực y có vài điểm rất quan tâm.
Ân Nhận hứng thú:
– Đồ ăn ngoài và mua sắm online là gì?
Còn cả những món nặng mùi kia nữa, y chưa thưởng thức qua món nào hết.
Bản năng Chung Thành Duyệt phát hiện ra điều gì đó không ổn, biểu cảm thoáng cứng đờ, nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác:
– …Chuyện này để nói sau.
Còn nữa, đừng tùy tiện đụng vào đồ trên tủ sách phòng khách, tôi sẽ để những đồ thường dùng ra ngoài.
Bấy giờ Ân Nhận mới chú ý đến tủ sách trong phòng khách.
Y và Chung Thành Duyệt cố chấp nhìn nhau, cuối cùng thì Chung Thành Duyệt cũng nhường bước.
Chung Thành Duyệt từ từ mở cửa tủ ra, ánh mắt lảng tránh.
Cả giá sách xuất hiện trước mặt Ân Nhận.
Phần giá sách lộ ra bên ngoài xếp kín muôn kiểu sách khác nhau.
Hai phần ba trong số đó là những tác phẩm học thuật vĩ đại đa ngôn ngữ, lẫn trong đó không ít sách lịch sử, còn lại nhìn qua tên thì giống như tiểu thuyết thoại bản.
Trên sách có dấu vết giở xem ở mức độ khác nhau, chứng tỏ không phải trưng ở đây để làm màu.
Quan trọng hơn là trong tủ sách này xếp kín những đĩa CD tuyển tập phim điện ảnh, cùng với những hộp nhỏ và đĩa có in PS+ chữ số hoặc Switch, chúng được Chung Thành Duyệt sắp xếp đâu ra đấy, nhìn thoáng qua cũng thấy rõ ràng.
Chung Thành Duyệt cẩn thận chắn trước cửa tủ:
– Chỉ là một vài thứ đồ liên quan đến game và phim điện ảnh thôi, chúng rất yếu ớt.
Thấy hai mắt Ân Nhận ngày một sáng lên, đầu Chung Thành Duyệt đổ mồ hôi hột.
Anh kéo cửa tủ roạt một tiếng:
– Những thứ này đều là đồ sưu tầm, còn có cách thức tiện hơn để xem.
Cậu muốn xem phim gì? Có thể sử dụng máy tính bảng và tài khoản của tôi trước.
– Có thể loại phim con người đối phó với quái vật không? – Ân Nhận nháy mắt bị dụ rời đi sự chú ý.
Trong phòng nghỉ của Thức An chỉ có phim tình cảm nhẹ nhàng, y phải xem gì đó thực tế hơn, ít nhất cũng phải biết được phản ứng và suy nghĩ của đại chúng về quái vật.
Chung Thành Duyệt vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại một lúc lâu mới mang theo máy tính bảng chạy ra ngoài.
Mặt sau máy tính bảng có dán một tờ giấy nhớ, bên trên ghi chú thứ tự đề cử của hai series phim kinh điển Godzilla và Alien.
Bên cạnh máy tính bảng còn đặt hộp tai nghe, hộp tai nghe thoang thoảng mùi cồn.
– Tôi phải đi ngủ rồi, cậu muốn xem thì đeo tai nghe vào.
Chung Thành Duyệt cúi người trước mặt Ân Nhận, vươn tay ra.
Anh nín thở, khẽ gạt sợi tóc rủ xuống của Ân Nhận, cẩn thận đeo tai nghe lên tai trái cho y.
Ngón tay Chung Thành Duyệt rất ấm áp, sượt qua vành tai Ân Nhận khiến cho mái tóc dài khẽ lay động.
Tựa hồ anh không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, động tác vô cùng tỉ mỉ cứ như thể Ân Nhận là một người tuyết chạm vào sẽ tan đi.
Gương mặt Chung Thành Duyệt rất gần, Ân Nhận không khỏi nhìn vào đôi mắt đen thăm thẳm ấy.
Ở khoảng cách này, y có thể cảm nhận được nhịp tim đối phương đang tăng lên, nhìn gương mặt cứng đờ của người kia, đến 80% là căng thẳng quá độ.
– Yên tâm, em sẽ không tự tiện động vào bảo bối của anh đâu.
– Ân Nhận chu đáo bày tỏ – Nếu có gì không hiểu hoặc tò mò, em nhất định sẽ nói với anh trước.
Y vẫn muốn hợp tác lâu dài với “cộng sự vô hại” Chung Thành Duyệt, hoàn toàn không có ý định rối rắm chuyện nhỏ nhặt này.
Chung Thành Duyệt mím môi:
– Cảm ơn đã hiểu cho tôi.
– Vậy thì đặt đồ ăn và mua sắm online là gì? – Ân Nhận vô cùng nhiệt tình.
***
Hai giờ sáng.
Chung Thành Duyệt giảng giải kỹ càng đến tận việc đăng ký, chờ khi dạy Ân Nhận cách sử dụng ứng dụng đặt đồ ăn xong, cũng đã gần đến 0 giờ.
Anh ngáp liên tục bước vào phòng, trước khi ngủ còn không quên đóng cửa phòng lại.
Ân Nhận nằm trên sofa nghiêm túc xem phim điện ảnh.
Để đảm bảo tư thế thoải mái, y mọc ra một cánh tay quỷ cứng rắn chỉ có da bọc xương để cố định máy tính bảng trước mặt.
Mái tóc dài của y lơ lửng giữa không trung, chuyển hóa thành vật chất như thủy ngân, phủ lên đồ ăn vừa đặt xong.
Dù sao tư thế này không tiện ăn uống, Ân Nhận không ngại mọc ra thêm cái miệng khác.
Để đề phòng quấy nhiễu Chung Thành Duyệt đang say ngủ, Ân Nhận tắt đèn phòng khách, ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ sát đất càng chói mắt hơn.
Thành phố này dường như chẳng biết ngủ, cửa sổ hé mở, cây xanh trong phòng đong đưa nhè nhẹ.
Cảnh vật xung quanh vắng lặng bình yên, hình ảnh trên màn hình nho nhỏ chấn động lòng người, Ân Nhận thả lỏng, xem không chớp mắt.
Ở một góc mà ánh trăng không chiếu tới, mặt tường rớm ra vết máu đỏ sẫm.
Vết máu kia càng ngày càng lan rộng, một cái đầu người từ từ trồi lên mặt tường.
Vẫn là ma nữ ban nãy, cô ta lại xuất hiện ở góc tường.
Ma nữ nhô ra nửa người, nhòm quanh quất bằng gương mặt máu thịt bầy nhầy, ánh mắt lập tức khóa chặt mục tiêu Ân Nhận.
Sau đó cô ta phát ra tiếng thét chói tai vang vọng mây xanh.
Tiếng hét xuyên qua tai nghe chọc thẳng vào màng nhĩ Ân Nhận.
Y đang xem đến đoạn cao trào của phim điện ảnh kinh dị thì tiếng hét the thé thình lình vang lên khiến y giật mình hoảng hốt.
Chỉ thấy bàn tay quỷ buông lỏng, máy tính bảng đập vào mặt y, lọn tóc đang gặm cổ vịt suýt nữa bị hóc xương.
– Cậu là cái quái gì vậy?! – Ma nữ đột ngột lùi về sau mấy bước, run rẩy chỉ vào tóc và tay quỷ của Ân Nhận.
Thậm chí cô ta còn liếc nhìn phòng ngủ của Chung Thành Duyệt, xem ra chỉ mong có thể chui vào trong đó tố cáo với anh.
Không ngờ ác quỷ này còn có năng lực ngôn ngữ, cũng coi như nổi bật trong đám tà vật rồi, đáng tiếc gặp phải đối thủ không thích hợp.
Ân Nhận không vui cầm máy tính bảng ra, tháo tai nghe xuống, cẩn thận hạ giọng:
– Thưa chị, tôi đang xem phim.
Ma nữ: “…” Trọng điểm là điều này sao?
Ma nữ:
– Tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng có làm bừa, tôi đã đăng ký ở Thức An rồi đấy!
Ân Nhận móc thẻ nhân viên Thức An dưới gối dựa ra, lắc lư trước mặt ma nữ:
– Trùng hợp thật, tôi cũng là người của Thức An.
Chung Thành Duyệt sống sờ sờ, rất dễ đề phòng.
Nhưng ác quỷ ở đây biết xuyên tường, Ân Nhận phải căng thẳng đề phòng mọi lúc mọi nơi.
Nếu như Ân Nhận thực sự muốn che giấu, y có thể che giấu không chút sơ hở, tuy nhiên y không muốn ở lại Thức An vì không muốn sống những ngày tháng thấp thỏm âu lo.
Không bằng “chào hỏi” với con ma nữ này trước.
Thế giới trong mắt tà vật thông thường đều vặn vẹo như vậy, rất khó để chứng thực lời khai nhìn tận mắt của chúng.
Giữa tà vật với nhau gần như không giao lưu, càng không buôn chuyện, Ân Nhận không lo ma nữ sẽ tiết lộ bí mật.
Quả nhiên, vừa nhìn thấy thẻ nhân viên, ma nữ im lặng.
Một lúc sau, ma nữ chỉnh lại áo ngủ, da thịt lộn ra bên ngoài khôi phục bình thường, mái tóc dài cáu bẩn trở nên sạch sẽ.
Cô ta búi tóc lên, tiếp tục trốn ở góc tường:
– Cậu là gì của Chung Thành Duyệt?
Có lẽ đây chính là trạng thái thân thiện của ác quỷ.
Nhìn thế này, ngoại trừ làn da trắng bệch, thì cô chỉ như một cô gái bình thường tầm hai sáu, hai bảy tuổi mà thôi.
– Chúng tôi là đồng nghiệp, còn cô là ai? – Ân Nhận tò mò.
Y mới xem qua phim Ghost ở Thức An xong, lẽ nào bây giờ lại gặp câu chuyện ấy ngoài hiện thực?
– Trước đây nơi này là nhà của tôi.
Toàn chuyện xui xẻo, không nhắc thì hơn.
Ma nữ chậc một tiếng rõ to.
– Tôi rảnh rỗi không có việc gì làm, nghe nói có người chuyển vào đây cho nên mới đi xem thử.
Dù sao thằng nhóc họ Chung kia không nhìn thấy tôi, cho nên bình thường tôi, khụ, thường xem ké phim ảnh.
Ân Nhận: Y luôn cảm thấy mình đã hiểu ra điều gì đó.
– Cậu là Ân Nhận hả? Người bên Thức An thì tốt rồi.
– Ma nữ vẫn còn lẩm bẩm – Tôi tên Hồ Đào, là hồn ma bị trói buộc ở đây, bây giờ đang sống tại căn phòng trống bên cạnh…
– Đây không phải nhà cô sao?
– Sao tôi phải sống trong nhà người đàn ông độc thân xa lạ làm gì? Bất tiện lắm.
– Hồ Đào hừ một tiếng – Tôi đã mất mạng rồi, nhưng không thể tùy tiện như vậy được.
Mặc dù con ác quỷ này rất mạnh, song có vẻ như cô ta khá tỉnh táo, chẳng biết có phải Thức An đã dùng thủ đoạn gì đó hay không.
Ân Nhận vừa nghĩ vừa đứng dậy, đến tủ lạnh lấy nước uống.
Chung Thành Duyệt đã dọn tủ lạnh trước rồi, hoa quả và đồ uống để riêng một ngăn, còn chia làm hai phần ngay ngắn.
Ân Nhận lấy ra một lọ sữa chua không đường, uống một ngụm, chua tới mức nhăn tít mặt lại.
Y nhìn lướt qua một phòng, phát hiện trên bàn ăn có một trái táo.
Quả táo đỏ mọng tươi ngon, đường nét tròn trịa, bề mặt không tì vết.
Nó được đặt trên một chiếc đĩa sứ trắng, để gần tường, tỏa ra mùi thơm dịu đặc trưng của táo.
Mặc dù trong tủ lạnh có không ít táo, nhưng Ân Nhận lười mở tủ ra, bèn vươn tay về phía bàn ăn…
– Tôi khuyên cậu đừng động vào nó.
– Hồ Đào nói.
Bàn tay Ân Nhận khựng lại giữa không trung.
– Chung Thành Duyệt luôn đặt một quả táo ở đây, ngày nào cũng đổi một lần, quái dị lắm.
– Ma nữ bình phẩm – Dường như cậu ta rất coi trọng chuyện này, cậu vẫn nên ăn táo trong tủ lạnh thì hơn.
– Anh ấy đang… thờ ư? – Ân Nhận nghĩ đến chuyện thờ cúng trước tiên.
Nhưng đây thực sự không giống chuyện Chung Thành Duyệt sẽ làm, y hơi ngạc nhiên.
– Ai biết được, cả khu này người mạnh nhất là tôi, dù sao cũng không thờ tôi, tôi có quen cậu ta đâu.
– Hồ Đào nhìn quả táo đỏ kia với vẻ thèm thuồng – Haiz, tôi cũng rất muốn ăn.
Ân Nhận đã lấy một quả táo khác trong tủ lạnh ra, bấy giờ đang ngậm trong miệng.
Hồ Đào đau đớn quay đầu qua:
– Được rồi, tôi bay đây, nếu như cậu nhìn được tôi thì lần sau tôi sẽ gõ tường trước.
Dứt lời, ma nữ Hồ Đào thu mình vào trong tường, chỉ để lại nửa cái đầu bên ngoài.
– À đúng rồi, khi nào cậu có xem phim truyền hình thì nhớ gõ tường gọi tôi một tiếng.
Ân Nhận phất tay, coi như đồng ý.
Y lại quay về trước sofa, tiếp tục xem phim điện ảnh của mình.
***
Sáng sớm ngày hôm sau.
Chung Thành Duyệt đánh răng rửa mặt xong, mở cửa phòng ngủ như chuẩn bị đối diện với kẻ địch mạnh.
Anh lấy quả táo đặt trên bàn ăn đi, thay bằng một quả mới.
Xong xuôi tất cả, tay trái Chung Thành Duyệt cầm táo, tay phải cầm dao gọt hoa quả sắc bén, đứng cách sofa hai bước.
Sự việc chẳng khác anh dự đoán là bao, quả nhiên Ân Nhận không ngoan ngoãn trở về phòng mà nằm ngủ trên sofa, quấn một tấm chăn mỏng, mái tóc đen dài gần như rủ xuống sàn nhà.
Tuy nhiên cũng có điểm khác với dự đoán của anh.
Có thể nhận thấy tối qua Ân Nhận đã gọi rất nhiều đồ ăn ngoài.
Chung Thành Duyệt nhận ra túi của quán xiên nướng và vịt kho gần đây, nhưng chúng đều được dọn dẹp sạch sẽ.
Trên bàn không có cơm thừa, không có dầu mỡ hay vụn thức ăn đáng ngờ.
Căn phòng không nặng mùi, sau khi ăn xong, xiên que và xương được buộc kín trong túi bóng, để gọn trong một túi.
Những lon đồ uống rỗng xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Ân Nhận không cởi quần áo, chỉ gấp gọn tất để trong một trong hai chiếc dép lê.
Ân Nhận ôm chặt máy tính bảng trong lòng, xem ra rất hài lòng với đêm điện ảnh vừa qua.
Chung Thành Duyệt nhẹ tay chậm rãi rút máy tính bảng ra, đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh sofa.
Ân Nhận chép chép miệng, lười biếng trở mình.
Rèm cửa không khép, nắng mai chiếu xiên qua cửa sổ vào phòng, soi sáng tóc mai Ân Nhận.
Chiếc thảm màu trắng ngà chuyển màu vàng nhạt dưới ánh mặt trời, toát lên vẻ dịu dàng khác thường.
Chung Thành Duyệt sững người.
Ân Nhận vừa xoay người, cơ thể y tỏa ra một mùi hương thoang thoảng.
Mùi hương ấy không thuộc về căn phòng này, nhưng rất thơm, tựa hương gỗ chỉ có trong những cửa hàng cao cấp.
Chung Thành Duyệt đến gần hơn, cúi người, khẽ chun mũi ngửi.
Không phải ảo giác.
Chung Thành Duyệt nghiêng đầu, xem xét Ân Nhận một lát.
Trong lúc ấy, ngón tay phải mảnh khảnh vô thức chuyển động, lưỡi dao chuyển động xẹt qua kẽ ngón tay.
– Ân Nhận.
– Đứng im lặng chừng ba bốn phút, Chung Thành Duyệt lùi về sau hai ba bước, chợt cất lời.
Quỷ vương đại nhân mơ màng buồn ngủ:
– …Hả?
– Sáng nay cậu muốn ăn ngô luộc hay bánh bao?
Ân Nhận ngồi bật dậy:
– Bánh bao nhân gì?
– Nhân thịt heo hành băm hoặc thịt dê cà rốt, ăn kèm trứng gà luộc, sữa đậu nành và táo.
– Rắc một tiếng, quả táo kia bị Chung Thành Duyệt cắt thành hai nửa.
– Thịt dê cà rốt! – Ân Nhận tuyên bố, rồi nhanh như chớp vọt vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Chung Thành Duyệt thuận tay cầm tạp dề treo trên giá quần áo lên.
Trên chiếc tạp dề màu cà phê in bốn chữ lớn “nhân vật nguy hiểm”, nó được giặt sạch sẽ, không có lấy một nếp nhăn.
– Điện ảnh… – Chung Thành Duyệt buộc tạp dề, hiếm khi mới thấy anh chủ động nói chuyện – Phim điện ảnh tối qua cậu xem thế nào?
– Chọn bừa mấy bộ xem, cốt truyện khá giống nhau.
– Ân Nhận vừa đánh răng, vừa trả lời không rõ chữ – Quái vật không nghĩ đến chất lượng cuộc sống sau này, chạy đến chỗ con người phá hoại, sau đó đạt được tình bạn, tình thân hoặc tình yêu của nhân vật chính.
Chẳng có kế hoạch gì hết.
– Ờ.
– Tôi thích Alien nhất.
– Ân Nhận nói.
– Tại sao?
Ân Nhận im lặng một lát, nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, ngẩng đầu lên, nhìn bản thân trong gương.
– Bởi vì nó biết được khi mình còn chưa trưởng thành thì ngụy trang ẩn nấp mới là cách có hiệu quả nhất.
Chung Thành Duyệt không trả lời.
Trong không gian im lặng, chuông điện thoại của hai người đồng thời vang lên.
Hết chương 25
Lời tác giả:
Chúc mừng đồng chí Tiểu Ân nhận được hai kỹ năng mạnh nhất của người hiện đại “đặt đồ ăn ngoài” và “mua sắm online”!
Tiểu Chung: Đừng đặt bún ốc, xin cậu đừng đặt bún ốc…
------oOo------