***
Thời gian vào làm của Thức An là chín giờ, kết quả bảy giờ hai người đã nhận được điện thoại của Phương Viên Viên.
Phương Viên Viên nói rằng bảo vệ của Thức An rất nghiêm.
Nếu bọn họ muốn chấm công vào làm bình thường thì phải hoàn thành lưu trình cuối cùng của thủ tục nhận việc trước đã.
Hai người chỉ kịp ăn nửa quả táo, uống một cốc sữa đậu này rồi hấp tấp chạy ra cửa.
Nhà của Chung Thành Duyệt khá gần trạm tàu điện ngầm, lần đầu tiên quỷ vương đại nhân được cảm nhận giờ cao điểm của con người.
Để ít gây chuyện, Chung Thành Duyệt cũng chuẩn bị sẵn khẩu trang cho Ân Nhận.
Lúc xuống tàu, hai mắt Ân Nhận đờ đẫn, khẩu trang xộc xệch, chiếc bánh bao xách theo đã bị bẹp thành bánh rán.
Cũng may bản thân Ân Nhận không cần nghỉ ngơi nhiều, nên chẳng gắt ngủ mấy.
Không thể không nói, táo của Chung Thành Duyệt rất ngon, thậm chí đã cứu vớt được tâm trạng của y trên suốt quãng đường đi.
Nhưng chút tâm trạng tốt nhỏ nhoi còn sót lại cũng tắt ngúm khi y bước vào tòa nhà Thức An.
Phương Viên Viên tịch thu bánh bao nhân thịt dê cà rốt của Ân Nhận.
– Chị Phương… – Ân Nhận ngập ngừng muốn nói lại thôi.
– Xin lỗi cậu Ân, chúng ta đã bước vào khu vực văn phòng của Thức An, nơi đây không cho phép mang theo đồ ăn.
– Như vậy thì lãng phí quá.
– Quy định của Thức An còn nhiều hơn cả nhà Chung Thành Duyệt.
Phương Viên Viên đút bánh bao vào túi, nở nụ cười mỉm thương hiệu:
– Yên tâm, sẽ có nhân viên khác giải quyết giúp cậu.
Phương Viên Viên dẫn hai người họ rẽ hết lối này đến lối khác, bước vào một phòng họp vắng vẻ.
Phòng họp nhỏ được ngăn ra bằng tấm kính, đặt hai hàng sofa, tính tối đa có thể cho sáu người ngồi.
Trong phòng cũng đặt rất nhiều cây xanh, ở góc là một chiếc máy lọc nước rất to.
Dường như máy lọc nước này đã sử dụng từ lâu lắm rồi, chất liệu nhựa thân máy ngả màu vàng cũ kỹ.
Trên máy lọc nước được đặt một chồng cốc giấy một lần mới dùng được nửa nhỏ.
Dưới vòi nước đặt nửa cốc nước trong, đầu vòi dường như đã hỏng, nước không ngừng chảy tí tách, tí tách.
– Hai cậu đi được đến đây không dễ, vui lòng tuân thủ nội quy nhân viên.
Sổ tay tường tận sẽ được gửi vào hòm thư của hai cậu.
Thông tin trên tờ giấy này là quan trọng nhất, phải ghi nhớ kỹ càng đấy.
Giọng Phương Viên Viên vẫn ngọt ngào như trước, cô đã thay đôi kính áp tròng và bộ móng tay mới, mặc chiếc váy dài che khuất mắt cá chân.
– Phải nhớ kỹ đấy.
– Cô mở to đôi mắt, mỉm cười nhắc lại thêm lần nữa.
Sau đó cô lấy túi hồ sơ ra, phát cho mỗi người một tờ giấy, kèm cả thẻ nhân viên mới toanh.
Cô thu thẻ nhân viên cũ về, bẻ “rắc” một tiếng thành hai nửa.
– Nếu cậu Ân xem không hiểu ở đâu, có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào.
Phương Viên Viên nhét xương tàn của hai tấm thẻ nhân viên vào trong túi hồ sơ.
Cô phủi tay, chu đáo bổ sung một câu.
Chẳng biết có phải do nước trong máy lọc hạ nhiệt hay không, nó phát ra tiếng kêu ù ù, vòng sáng xanh trên máy chuyển sang màu đỏ.
Chung Thành Duyệt mím môi, nhìn chiếc máy lọc nước kia mấy lần.
– Xem xong nội quy nhân viên thì ký tên là được.
Lát nữa hai cậu có thể đến nhà ăn ăn cơm.
Thẻ nhân viên chính thức có thể làm thẻ cơm luôn.
– Phương Viên Viên nói giọng thoải mái – Sáng nay có hoành thánh nấm hương đấy, làm xong thì cùng nhau đi ăn.
Nghe đến có đồ ăn, Ân Nhận vội vàng liếc mắt nhìn qua nội dung trên giấy.
Y xác định mình có thể hiểu cơ bản, chẳng qua thứ mang tên “nội quy nhân viên” này hơi lạ.
[Nội quy nhân viên Tập đoàn Thức An – Vị trí phi khoa học (Dấu đen)]
[Thông báo nhận việc: Điện thoại nội bộ của phòng Xử lý tình huống khẩn cấp – 509]
Khu vực văn phòng chỉ cho phép sử dụng đồ uống đóng gói kín ví dụ như đựng trong chai, hoặc tự mang theo nước uống ký túc xá cung cấp.
Vui lòng không sử dụng nước ở khu vực văn phòng, người vi phạm tự gánh chịu hậu quả.
Vui lòng ăn cơm ở nhà ăn công ty, cấm mang thức ăn từ bên ngoài vào khu vực văn phòng.
Có thể mang theo vật phẩm cá nhân, kích thước của vật phẩm cá nhân không thể vượt quá kích thước một đứa trẻ.
Có thể mặc áo khoác quá 1m, thời gian để loại áo này ở khu văn phòng không được vượt quá 24 giờ.
Nghiêm cấm chủ động mang vật sống vào khu vực văn phòng (Bao gồm nhưng không giới hạn trong những thứ như chậu cây, thú cưng, trẻ con, vv).
Nếu vì nguyên nhân công tác mà cần thiết mang theo người hoặc động vật vào trong khu vực văn phòng, phải báo trước 12 tiếng.
Nếu như trong khu vực văn phòng quan sát được đồng nghiệp (hoặc những vật khác) có biểu hiện bất thường (Bao gồm nhưng không giới hạn ở hình thể bất thường, gương mặt bất thường, ngôn ngữ cử chỉ kỳ quái), vui lòng không tiếp tục quan sát, cứ làm việc bình thường.
Nghiêm cấm tự tiện xông vào phòng bảo vệ, nếu như cần vào phòng bảo vệ, vui lòng đảm bảo có ít nhất một đồng nghiệp thuộc vị trí khoa học theo cùng.
Nếu phải rời khỏi công ty bảy ngày tự nhiên trở lên (gồm cả kỳ nghỉ cá nhân), mời mang theo khí linh tùy thân được đăng ký ở công ty, đồng thời đăng ký chấm công khi đã quay về khu vực văn phòng.
Nếu không thể xuất trình khí linh, cấm vào trong.
Nếu khí linh thất lạc vì lý do sự cố, mời lập tức liên lạc với bộ phận Xử lý tình huống khẩn cấp.]
Ân Nhận nghiền ngẫm cẩn thận, quay sang Chung Thành Duyệt:
– Em có thể xem của anh không?
– Có thể, chúng ta đổi với nhau đi.
– Chung Thành Duyệt dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, lơ đãng đưa tờ giấy qua.
Ân Nhận liếc nhìn biểu cảm của cộng sự.
Chung Thành Duyệt đọc xong nội quy, gương mặt thư sinh kia vẫn chẳng thay đổi tí ti.
Nhưng nội quy mà anh đưa qua cũng chẳng bình thường.
Quả nhiên, vị trí khác nhau thì phiên bản nội quy nhân viên cũng khác nhau.
Chung Thành Duyệt là phiên bản “vị trí khoa học”, bắt đầu từ điều thứ hai, nội dung quy tắc đã thay đổi.
[…
Có thể mang theo vật phẩm cá nhân, kích thước của vật phẩm cá nhân không thể vượt quá kích thước một đứa trẻ.
Có thể mặc áo khoác dài quá 1m, thời gian để loại áo này ở khu văn phòng không được vượt quá 24 giờ.
Có thể mang theo chậu cây trồng một cây duy nhất.
Nếu như miêu tả của đồng nghiệp về chậu cây khác với bạn nhìn thấy, mời lập tức liên lạc với nhân viên bảo vệ.
Nếu ngửi thấy mùi bất thường ở khu vực văn phòng hay thấy vết bẩn không rõ nguồn gốc, không thể giải thích, hơn nữa thời gian tồn tại vượt quá mười phút, cho dù chỉ có mình bạn nhìn thấy thì cũng vui lòng lập tức liên lạc với nhân viên bảo vệ.
Nếu như phát hiện đồng nghiệp (hoặc những vật khác) trong khu vực văn phòng có biểu hiện bất thường (bao gồm nhưng không giới hạn ở hình thể bất thường, gương mặt bất thường, ngôn ngữ cử chỉ kỳ quái).
Không cần biết bất thường diễn ra bao lâu, vui lòng không tự suy đoán mà phải lập tức đến phòng bảo vệ, đồng thời liên lạc với bộ phận Xử lý sự cố khẩn cấp.
Nếu phải rời khỏi công ty bảy ngày tự nhiên trở lên (gồm cả kỳ nghỉ cá nhân), phải thông qua kiểm tra khóa mật mã được thiết lập trong nội bộ công ty trước khi đi…]
Ân Nhận: “…”
Y hiểu rồi.
Nói tóm lại, là một nhân viên dự bị ở vị trí phi khoa học, y chỉ cần ăn cơm ngủ nghỉ đúng giờ, ít lo chuyện bao đồng là được.
Vị trí khoa học thì hoàn toàn trái ngược, chuyện quái gì cũng phải quan tâm.
Thảm quá đi mất, y bắt đầu thấy đồng cảm cùng Chung Thành Duyệt rồi.
Tuy vậy, nghĩ kỹ thì nếu như bất thường rõ ràng đến mức người thuộc vị trí phi khoa học cũng phát hiện ra thì sự việc quả thực rất nghiêm trọng.
Thân là “bất thường” nguy hiểm nhất trong bán kính nghìn dặm xung quanh đây, Ân Nhận nghiêm túc suy nghĩ.
Tách.
… Máy lọc nước này ồn thật, Ân Nhận lẳng lặng che nửa lỗ tai, tự động giảm bớt âm lượng xung quanh.
Cách đó không xa, Phương Viên Viên không ngồi xuống, vẫn đứng đó tươi cười, quan sát chặt chẽ cả hai.
Tí tách.
– Đi, theo tôi đến phòng bảo vệ.
– Chờ Ân Nhận đọc xong nội quy nhân viên, Chung Thành Duyệt đứng phắt dậy.
Phương Viên Viên cũng ngơ ngác:
– Này, Tiểu Chung, cậu còn chưa ký tên.
Hơn nữa, tôi vẫn còn chuyện chưa nói xong …
– Hai phiên bản nội quy đều cường điệu không thể uống nước trong khu vực văn phòng.
Chung Thành Duyệt vươn tay lên chỉ về hướng chiếc máy lọc không ngừng nhỏ nước.
– … Tại sao trong phòng họp lại có thứ này?
Phòng họp tức thì rơi vào im lặng.
– Nhân viên Thức An sẽ không phạm phải sai lầm như vậy, căn cứ vào quy tắc, nó có thể bị nhận định là “vật bất thường”.
– Chung Thành Duyệt tiếp tục nhấn mạnh từng từ.
Nụ cười của Phương Viên Viên có chút lúng túng:
– Cậu Chung này, đó là vật thí nghiệm mà bên hành chính gửi đến đây.
Chú ý chi tiết là chuyện tốt.
Nếu cậu không yên tâm, lát nữa tôi và cậu cùng tới phòng bảo vệ.
Tóm lại chúng ta phải làm thủ tục xong trước đã.
Nước vẫn nhỏ xuống tí tách, cốc giấy dùng một lần đã đầy, nước từ từ trào ra chảy dọc xuống khỏi miệng cốc.
Ân Nhận ngó trái ngó phải, không nhận thấy chiếc máy lọc nước này có gì bất thường.
Chẳng qua y đã đoán ra một điều gì đó, Quỷ vương đại nhân khoanh tay, quyết định thờ ơ đứng nhìn.
Mấy giây im lặng qua đi, cơ thể Chung Thành Duyệt cứng đờ, giọng điệu không hề dao động:
– Tôi suy đoán nó là “vật bất thường”.
Câu nói này không giống một câu trần thuật, ngược lại nó giống như một cách thăm dò Phương Viên Viên.
Thấy thái độ của anh thế này, nụ cười Phương Viên Viên dần tươi hơn.
Cô nhếch môi, vỗ tay:
– Tốt lắm, rất tốt.
Rất ít người mới cảnh giác ngay từ mức độ này.
– Đây là một bài kiểm tra nhỏ, vượt qua sẽ được thêm tiền thưởng.
Bây giờ lấy nội quy nhân viên ra, ký tên ở…
Chung Thành Duyệt quay sang nhìn Ân Nhận, cất giọng kiên định:
– Đi chung với tôi.
– Đã nói chỉ là bài kiểm tra thôi mà, cậu Chung, mời cậu phối hợp với công việc của tôi.
– Phương Viên Viên vỗ trán – Hai cậu đang trong thời gian xử phạt vi phạm quy định, nếu trong thời gian này còn vi phạm quy định thêm nữa, tôi sẽ bị sếp Lý mắng đấy.
Chung Thành Duyệt có tai như không, Ân Nhận nhìn qua Phương Viên Viên, chậm rãi đứng dậy.
[Không cần biết bất thường diễn ra bao lâu, vui lòng không tự suy đoán mà phải lập tức đến phòng bảo vệ, đồng thời liên lạc với bộ phận Xử lý sự cố khẩn cấp.]
Chung Thành Duyệt đang thực hiện nội dung trong nội quy nhân viên.
Ân Nhận đã có suy tính riêng về tình huống hiện tại.
Nếu như đã làm cộng sự, hai người trở thành hai con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, y có lý do chính đáng để hành động theo cộng sự của mình.
Cho dù bên ngoài trái với quy tắc thì Thức An cũng không thể vì thế mà đuổi việc y được.
– Chúng ta đi.
– Ân Nhận dứt khoát lên tiếng.
Chung Thành Duyệt vươn tay, nắm lấy cổ tay Ân Nhận qua tay áo dài.
Anh lờ đi lời cảnh cáo của Phương Viên Viên, kéo Ân Nhận chạy về đường cũ, lao thẳng vào phòng bảo vệ.
Phòng bảo vệ ngay ở lối vào của tòa nhà Thức An, khá bắt mắt.
Chung Thành Duyệt bước vào trong, một tay nắm chặt Ân Nhận, một tay gọi điện thoại nội bộ.
Giây phút bọn họ mở cửa phòng bảo vệ, tiếng chuông điện thoại và tiếng vỗ tay đồng thời vang lên.
Trong phòng bảo vệ, ngoại trừ hai người mặc đồng phục bảo vệ, còn có Phương Viên Viên và một người đàn ông xa lạ.
Dường như cảnh tượng ban nãy lặp lại thêm lần nữa.
Phương Viên Viên mỉm cười vỗ tay:
– Hạng Giang, tôi đã nói gì nhỉ? Đã bảo tố chất của người mới khóa này không tệ mà.
Chung Thành Duyệt sững người, buông lỏng tay Ân Nhận:
– Ban nãy là…
Một “Phương Viên Viên” khác đuổi tới phía sau, nụ cười vẫn cứng đờ trên gương mặt.
Cô đứng trước cửa phòng bảo vệ, nhìn thẳng vào Chung Thành Duyệt và Ân Nhận không chớp mắt lấy một cái.
– Là khí linh tôi làm, chân thực không? – Phương Viên Viên đi tới trước mặt “chị em sinh đôi” của mình, làm mặt quỷ.
Đúng là rất chân thực, Ân Nhận thầm nghĩ.
Động tác của khí linh rất tự nhiên, cả nhịp thở và nhịp tim đều được mô phỏng như thật.
Phần tóc của nó có lẽ đã sử dụng tóc thật của Phương Viên Viên, tỏa ra hơi thở của người sống, có lẽ tà vật bình thường sẽ chẳng thể nhận ra.
Vào nghìn năm trước, người tu hành thường gọi nó là “hình nộm thịt”, nó thuộc về một trong những loại khí linh khó chế tác nhất.
Trình độ Linh Tượng của cô gái này không thấp chút nào.
Chung Thành Duyệt nắm chặt điện thoại, vẫn chưa ngừng gọi điện thoại nội bộ.
– Đừng gọi nữa.
Tôi là Hạng Giang của phòng Xử lý tình huống khẩn cấp.
– Người đàn ông xa lạ trong phòng nhận điện thoại, ra hiệu cho Chung Thành Duyệt ở đầu bên kia điện thoại – Tôi chứng minh tất cả những điều này chỉ là bài kiểm tra, mọi người cứ tiếp tục đi.
Dứt lời, anh ta nhấc mí mắt nhìn về phía hai người, tầm mắt dừng trên người Ân Nhận nhiều hơn mấy giây.
Ân Nhận cũng quan sát anh ta.
Thoạt nhìn Hạng Giang còn chưa đến ba mươi tuổi, gu thẩm mỹ hỗn loạn, anh ta đeo khuyên tai không thành đôi, tất và giày mỗi bên mỗi khác.
Cơ thể anh ta gầy gò khác thường, diện mạo miễn cưỡng coi như thanh tú, sắc mặt không khỏe mạnh, đôi mắt vẩn đục như mắt của người già.
Người này có thể xưng là cao thủ trong giới tu hành, chỉ hơi yếu hơn Phù Hành Xuyên một chút thôi.
Trên người anh ta dày đặc sát khí cực đoan, có lẽ vì sống chung với sát khí trong thời gian dài cho nên cơ thể mới thành ra như vậy.
Phương Viên Viên vỗ vỗ Hạng Giang:
– Hạng Giang, Ngự Quỷ Sư thiên tài của thành phố Hải Cốc chúng ta.
Tiểu Ân, đây là đàn anh tương lai của cậu.
Nghe thấy hai chữ “thiên tài”, Hạng Giang không hề che giấu biểu cảm ghét bỏ của mình.
– Thời gian của tôi có hạn, cô nhanh lên.
– Anh ta thuận miệng nói một câu, dời tầm mắt đi, rõ ràng không hứng thú gì với hai người mới kia.
Dường như Phương Viên Viên đã quen với chuyện ấy, cô nói về chủ đề chính:
– Đây là thông lệ vào làm việc của Thức An.
Các cậu hoàn thành rất tốt, Chung Thành Duyệt không bị mê hoặc, Ân Nhận cũng lựa chọn tin tưởng cộng sự của mình.
Nếu như các cậu không kịp thời phá bẫy máy lọc nước, có lẽ sẽ sợ đấy…
Cô thuận tay ra hiệu, cổ họng khí linh bên cạnh kêu lên “cành cạch” mấy tiếng, hộp sọ bất ngờ nứt ra, để lộ hai bó hoa cúc bách nhật đỏ thắm.
– Chúc mừng hai cậu đã chính thức vào làm việc tại Thức An! – Phương Viên Viên đưa hoa cho hai người.
Ân Nhận: Y không nhìn nhầm đấy chứ? Sự hài hước của chị Phương hơi âm u thì phải.
Chung Thành Duyệt cầm lấy bó hoa, hỏi đến cùng:
– Tại sao lại không được uống nước ở khu vực văn phòng ạ?
– À, nghe nói trước đây vẫn có thể sử dụng máy lọc nước.
– Phương Viên Viên sửa sang mái tóc – Sau đó xảy ra một trận ô nhiễm nhận thức ác tính nghiêm trọng, khi ấy Thức An tiến hành kiểm tra bằng máy móc, máy móc phát hiện ra máy lọc nước sử dụng nửa năm nay tại khu văn phòng kỳ thực là thi thể của một đồng nghiệp đã mất tích.
Ân Nhận, Chung Thành Duyệt: “…”
Ân Nhận:
– Vậy nước rót được khi ấy.
– Nước thi thể, sau đó là cặn, ai biết được.
– Phương Viên Viên cười khổ – Gay go nhất là khi mất tích người đó còn sống, căn cứ vào phán đoán của chuyên gia khi ấy, đến 80% anh ta cũng tự nhận mình là máy lọc nước.
Ân Nhận không hiểu, nhưng y vẫn chấn động.
Chung Thành Duyệt nói:
– Vậy máy lọc nước trong phòng họp là…?
– Cái đó à.
– Phương Viên Viên phất tay tỏ vẻ không vấn đề gì – Đó là đồ cổ được điều động từ nhà đồng nghiệp, máy lọc nước hàng thật giá thật.
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy Chung Thành Duyệt thở phào một hơi.
– Trong nội quy đã nói “không thể mang theo đồ dùng cá nhân to bằng người sống” vào đây cũng là để giảm thiểu điều tra về chuyện này.
– Phương Viên Viên bổ thêm một đao – Dù sao hai năm trước văn phòng cũng có một đồng nghiệp mất tích, đến bây giờ vẫn còn chưa tìm được.
Ân Nhận từ từ buông bó hoa xuống, y bỗng cảm thấy thứ này nóng bỏng tay.
Trên thế gian thực sự không có công việc nào việc nhẹ, lương cao, gần nhà, y vô cùng bi thương cảm thán.
– Tóm lại, nội quy nhân viên chỉ dùng để bảo vệ các cậu mà thôi, nhất định phải ghi nhớ điểm này.
Bây giờ chỉ còn bước cuối cùng nữa, Hạng Giang, anh dẫn người mới dấu đen của chúng ta đi chọn khí linh nhé.
– Theo tôi cả đi.
– Hạng Giang mở cửa phòng bảo vệ ra, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Chung Thành Duyệt vẫn cầm bó hoa kia:
– Tôi cũng phải theo cùng hả?
– Nếu như hai người đã là cộng sự làm việc bên ngoài, tốt nhất nên tìm hiểu chuyện của nhau nhiều hơn – Hạng Giang hừ một tiếng – Mấy người vị trí khoa học như cậu thì càng cần phải chú ý, tránh việc người bên cạnh mình bị thay thế mà còn không biết.
Chung Thành Duyệt từ từ buông bó hoa xuống, biểu cảm dần trở nên phức tạp.
***
Nơi lựa chọn và đăng ký khí linh khá gần phòng bảo vệ, thoạt nhìn giống như một căn nhà kho cũ kỹ hơn.
Một loạt những chiếc giá cao chất đầy những vật đầu thừa đuôi thẹo, không ít đồ còn được bọc riêng trong thùng giấy.
Phòng không lớn, giống với một kho chứa đồ của chợ second hand hơn là kho chứa khí linh chính quy.
Bút máy, bút chì, dao rọc giấy bụi bẩn cắm trong ống bút, trên thước kẻ cũng phủ kín bụi.
Móc chìa khóa con gấu chỉ còn một mắt, trang bìa quyển vở ghi dính chất bẩn đáng ngờ, màn hình máy tính cầm tay chớp nháy, trên giá không có một món đồ nào còn nguyên lành.
Ân Nhận bắt đầu vô cùng hoài niệm con dao găm khí linh của y.
So với những thứ đồ hiện đại rách nát này, con dao găm của y tinh tế và sang chảnh cỡ nào.
Đáng tiếc bây giờ y chỉ có thể nhìn thấy nó trong Viện bảo tàng thôi.
– Em phải chọn một trong số này ạ? – Y đau khổ hỏi.
Điểm Chung Thành Duyệt quan tâm lại nằm ở nơi khác:
– Những vật này đều có hiện tượng bất thường ư?
Những “phế phẩm” ở đây có thể lên tới con số cả nghìn, không biết bản ghi chép hiện tượng bất thường của Thức An phải dài bao nhiêu.
Hạng Giang liếc mắt nhìn hai người:
– Những thứ này còn chưa xứng được ghi nhận hiện tượng bất thường.
Chúng là những khí linh hàng thải cấp thấp nhất, chỉ dùng để chứng minh thân phận của nhân viên mà thôi.
Chung Thành Duyệt tò mò cầm một chiếc bút máy lên, mở nắp bút ra nhìn.
Ngoại trừ trên thân có dòng chữ số hiệu của Thức An thì thoạt nhìn cây bút này không khác gì nhiều so với những chiếc bút máy khác.
Anh xoay thân bút, phát hiện trên cán bún còn dãn nhãn ngay ngắn: “Có tỉ lệ rất nhỏ biến mực bên trong thành màu đỏ máu.”
Chung Thành Duyệt: Nói một cách khách quan thì thứ này thực sự chẳng có tác dụng gì.
Anh cạn lời, đặt chiếc bút về vị trí cũ.
Ân Nhận đang cầm chiếc thước cuộn “rút ra 100% sẽ bị cắt trúng tay”:
– Vậy em chọn bừa một cái là được đúng không…
– Không được.
– Hạng Giang tựa vào cánh cửa nhà kho – Khí linh phải có phản ứng với cậu mới được, như vậy người khác mới khó ngụy trang.
Ân Nhận:
– Lỡ như không có cái nào phản ứng với em thì sao?
Ân Nhận áp chế sức mạnh gần như triệt để, đối với những khí linh này mà nói, y và Chung Thành Duyệt chẳng khác gì nhau.
Ngay cả “Hình nhân thịt” của Phương Viên Viên còn không phát hiện bất thường, nếu như có linh khí phát hiện ra điểm đặc thù của y thì chắc chắn linh khí ấy sẽ không xuất hiện ở nơi quỷ quái này.
Hạng Giang chẳng thèm quan tâm:
– Cậu đi qua đi lại giá hàng xem có khí linh nào cộng hưởng với cậu không.
Ân Nhận chỉ đành chậm chạp đi giữa những giá hàng, tâm hồn của y đã bay tới nhà ăn ngoài kia rồi.
Bây giờ đã gần chín giờ, không biết bữa sáng ở nhà ăn Thức An có món gì…
Cứ thế, Ân Nhận vừa đếm món ăn trong đầu, vừa đi dạo đến cuối kho hàng.
“Reng reng reng…”
Ân Nhận vô thức sờ túi mình, quái thật, vừa rồi đi nhận việc y đã để điện thoại ở chế độ im lặng rồi cơ mà.
“Reng reng reng…”
Tiếng chuông mặc định của điện thoại lại vang lên trong phòng chứa đồ, không biết có phải do Ân Nhận nghĩ nhiều không, tiếng chuông này có vẻ hơi hơi bất lực.
“Reng reng reng reng reng reng…”
Cho tới khi đứng trước đống đồ chồng chất như núi rác, tiếng chuông kia vẫn chưa chịu dừng.
Hết chương 26
Lời tác giả:
Một chương chuyển tiếp vui vẻ!
Hu hu tại sao con người lại phải làm bù ngày nghỉ, cuối tuần đi làm thật khổ.
Tiểu Chung & Tiểu Ân: Công ty của mọi người rắc rối thật đấy _(:з」∠)_
Cát: Mình cũng hay thấy bên bển hay đi làm bù vào chủ nhật để được nghỉ liền vào mấy dịp lễ to to =)))
------oOo------