Không thể nào.
Ân Nhận đứng trước một đống đồ, vẻ mặt hoang mang.
Thậm chí khí linh cảm nhận được y còn không xếp trên giá đàng hoàng mà vứt trong đống đồ bỏ đi như đống rác.
Nhận thức này khiến quỷ vương đại nhân rất không vui.
Cùng lúc đó, y cũng cảnh giác… thứ này cảm nhận được y kiểu gì đây?
– Cậu có biết không?
Hạng Giang xuất hiện sau lưng y như một u linh, cất giọng khe khẽ.
– Thức An có câu nói, khí linh được đăng ký thể hiện tính cách của một dấu đen.
Hạng Giang cao chừng mét chín, nhỉnh hơn Ân Nhận một chút.
Ân Nhận không quay đầu, cũng không thèm để ý đến tiếng chuông reo không ngừng nghỉ trước mặt, thản nhiên cất lời:
– Anh Hạng, khí linh anh đăng ký là gì?
– Một con dao găm không bao giờ cùn.
– Hạng Giang nói.
Ân Nhận: A, đây là mùi vị của ghen tị ư?
Chẳng biết thứ đang kêu ầm ĩ trong đống rác này là gì, nghe có vẻ giống với điện thoại, nhưng lỡ như là đồng hồ báo thức hay món đồ chơi trẻ em rẻ tiền thì mặt mũi của Quỷ vương nghin năm biết đặt vào đâu.
– Liệu thứ này có phải điều khiển âm thanh không? – Trong tiếng chuông giục giã, Ân Nhận cố gắng tìm kiếm lý do từ những kiến thức hiện đại không nhiều của mình.
– Mau lấy khí linh của cậu đi, đừng chậm trễ thời gian của người khác.
– Hạng Giang vẫn không chịu nghe lọt tai lời y nói.
Ân Nhận chỉ đành xụ mặt bới đống đồ kia, giống như đang tham gia vào hoạt động phân loại rác thải.
Không lâu sau, thứ đang kêu điên cuồng được y nắm trong tay.
Giây phút lấy nó ra khỏi đống đồ, tiếng chuông réo rắt như đòi mạng cuối cùng cũng chịu ngừng.
Nó dừng quá đột ngột khiến Ân Nhận còn tưởng rằng tai mình bị điếc.
Thứ này đúng là một chiếc điện thoại cũ.
Nó thuộc loại cảm ứng, không phải dòng điện thoại mới, ít nhất kém hơn nhiều so với loại Thức An phát.
Màn hình điện thoại nứt thành mấy vết thê thảm, khắp thân đều có vết xước và va đập.
Ân Nhận lật lại mặt chính – không ngờ thứ này còn hiện cả pin, hơn nữa cũng không cài mật khẩu.
Chiếc điện thoại có cài đặt mấy App cơ bản nhất với hình nền chú chó vàng lớn đáng thương.
Góc trái màn hình đang điên cuồng nhấp nháy nhắc nhở không có thẻ Sim, thoạt nhìn cũng không kết nối với mạng của Thức An.
Sát khí mỏng manh yếu ớt bao phủ trên chiếc điện thoại, không giống như sản phẩm của Linh Tượng mà giống như có thứ gì đó tá túc ở đây.
Điện thoại dính không ít chất bẩn nhầy nhụa, tỏa ra mùi chua quái dị.
Ân Nhận ghét bỏ buông điện thoại xuống, lau lau tay.
Kết quả thứ xui xẻo này vừa rời khỏi tay y, tiếng chuông “reng reng reng” nhức óc vang vọng khắp nhà kho, điên cuồng tấn công vào màng nhĩ của mọi người.
Tiếng chuông như đang gào thét thảm thiết, đến cả Chung Thành Duyệt cũng phải bịt tai, lùi ra ngoài cửa.
– Xem ra đây chính là khí linh của cậu rồi.
Trong âm thanh ồn ào, Hạng Giang đứng yên không cử động, khóe môi giật giật, nhìn số hiệu phía sau chiếc điện thoại.
– Tôi sẽ làm công tác đăng ký, cậu mang nó theo bên người, nếu như làm mất, tổn thất sẽ nhân mười rồi trừ vào lương của cậu.
Ân Nhận tuyệt vọng cầm chiếc điện thoại, tiếng chuông một lần nữa im bặt.
Nhãn dán phía sau lưng điện thoại vẫn là dòng chữ viết ngoáy: “Chiếc điện thoại thường xuyên sử dụng App u linh thay thế App vốn có, nhờ đó hiển thị nội dung quỷ dị.”
Lật lại mặt trước, chiếc điện thoại này đang cố gắng thể hiện bản thân mình, chỉ trong chớp mắt, từ “tin tức” trên màn hình đã biến thành “tim tức”, biểu tượng của khung trò chuyện cũng biến thành hình trái tim.
… Có cảm giác buồn nôn đến kỳ diệu.
Ân Nhận còn chẳng muốn ấn vào.
Rốt cuộc thứ này có tác dụng thực tế gì chứ, lấy ra để hù dọa Chung Thành Duyệt sao? Y có thể tưởng tượng, phản ứng đầu tiên của Chung Thành Duyệt là khuyên y khởi động lại hệ thống, nhưng mà nói tới nói lui thì…
– Dù gì đi nữa thứ này cũng coi như khí linh, nó không cần sạc đúng chứ?
Hạng Giang:
– Đúng.
Ân Nhận:
– Phải nghĩ cách sửa nó thành sạc dự phòng.
Hạng Giang nhìn y bằng ánh mắt khó miêu tả thành lời.
Dường như chiếc điện thoại đã nhận ra điều gì, nó bắt đầu kêu “reng reng reng” inh ỏi trên tay Ân Nhận, dường như nó rất muốn quay về với đống rác kia.
Ân Nhận cười lạnh một tiếng, nhét nó vào trong túi, vỗ mạnh hai cái:
– Là mày tự gọi tao đến đây, đừng hòng hối hận.
Cho dù có ghét bỏ đến mấy thì y cũng phải xác nhận rốt cuộc thứ này nín nhịn lâu ngày thấy người thì kêu hay thực sự đã phát hiện ra điều gì không nên phát hiện.
Chiếc điện thoại cũ kéo dài chút hơi tàn trong túi Ân Nhận: “Reng…”
Nó kêu lên một tiếng yếu ớt, không biết có phải đang đáp lại Ân Nhận hay không.
– Anh Hạng này, nếu chiếc điện thoại di động trêu đùa người khác này đã là linh khí được đăng ký của em, vậy nó có ý nghĩa tượng trưng nào không ạ? Em thấy nó và tính cách của em không liên quan gì…
– Có lẽ do cậu thích nghịch điện thoại trong thời gian làm việc ấy mà.
– Thấy khí linh của Ân Nhận quá tầm thường, Hạng Giang mất đi chút hứng thú cuối cùng.
Ân Nhận nghẹn họng.
Tại sao lại đúng thế nhỉ, Thức An đúng là đáng sợ.
***
Tối đó.
Ân Nhận vẫn chen chúc trên tàu điện ngầm, vừa vào cửa y đã buông túi xuống, bổ nhào vào sofa.
Thứ này còn mềm hơn giường, Ân Nhận vô cùng hài lòng.
Y nhanh chóng làm ổ trên sofa, vươn vai một cái thật thoải mái.
Thức An bao ba bữa trong ngày làm việc, tối đến không cần Chung Thành Duyệt phải nổi lửa.
Anh đứng trước sofa, gương mặt lộ vẻ rối rắm.
– Sao thế?
– Tôi có thể ngồi đây một lát được không? – Chung Thành Duyệt khoanh tay bó gối ngồi xuống bên sofa – Tôi không có thói quen ở trong phòng ngủ suốt.
– Đây là nhà anh mà, cần gì phải khách sáo như vậy, anh không để ý việc em ăn ở đây là được.
– Ân Nhận thu gọn tay chân lại, tay đã mở ra App đặt đồ ăn rồi.
Xem ra lần này phải dùng miệng ăn nghiêm chỉnh, Ân Nhận hơi tiếc nuối.
Chẳng qua cảm giác sớm chiều ở chung với một người khác thật mới mẻ với y.
Nhìn tư thế cứng nhắc của Chung Thành Duyệt, có lẽ anh cũng không quen với việc này.
Bầu không khí yên lặng kéo dài thêm nửa phút nữa.
Chung Thành Duyệt ngồi yên trên sofa:
– Hôm nay chúng ta không được đào tạo cùng nhau, bên cậu làm gì đấy?
– Tôi cần tìm hiểu những gì cậu đã trải qua.
– Anh dừng một lát, nghiêm túc bổ sung.
– Không có gì, chỉ phát tài liệu đào tạo Ngự Quỷ Sư thôi, còn đưa nhiệm vụ công việc nữa.
Bọn họ bảo rằng phải tìm một tà vật thuộc loại hồn ma, tranh thủ móc nối quan hệ tốt với đối phương.
Nghe thật kỳ quái.
Ân Nhận liếc nhìn chiếc túi của mình, chiếc túi này là một trong những món quà chào mừng nhân viên mới mà phòng Nhân sự đã phát, in Logo của tập đoàn Thức An.
Bên trong chật ních sách vở, bùa chú tiện lợi đã cắt sẵn, còn một bó bút nước ngòi mềm mực chu sa.
Nghìn năm trôi qua, đạo cụ của người tu hành vẫn vậy, bình mới rượu cũ.
Ân Nhận không lo lắng nhiệm vụ huyền học của mình, hôm nào y sẽ thương lượng với Hồ Đào ở phòng kế bên, thoải mái hoàn thành chỉ tiêu tuần này.
Cho dù Hồ Đào không muốn hợp tác, y cũng có thể đi dạo một vòng quanh khu nhà này, bất cứ lúc nào cũng có thể túm được một “bạn nhỏ” may mắn.
Khiến người ta đau đầu hơn chính là những nhiệm vụ phi huyền học.
Mấy quyển “Nền tảng chiến đấu của Thức An”, “Sổ tay sinh tồn dã ngoại”, “Tuân thủ pháp luật: Bạn có thể tiếp xúc với bách khoa toàn thư pháp luật” dày cộp làm túi của Ân Nhận căng phồng.
Quỷ vương đại nhân nhanh chóng nhìn lướt qua mấy tác phẩm vĩ đại ấy, cảm giác như nghẹt thở.
Chung Thành Duyệt cũng bất đắc dĩ nhìn về phía giá sách, anh đã sắp xếp gọn tài liệu đào tạo của mình rồi.
Ngoại trừ ba quyển giống với Ân Nhận, anh còn được phát thêm ba quyển “Cấp cứu nhật thường” “Sửa chữa máy móc thông dụng” “Nghệ thuật giao tiếp”.
Phương Viên Viên đã đích thân đưa cho anh cuốn “Nghệ thuật giao tiếp”, bảo rằng đây là đãi ngộ đặc biệt, khóa này chỉ có một quyển dành cho người mới thôi.
Thấy ánh mắt Chung Thành Duyệt lơ đãng nhìn về phía giá sách, Ân Nhận chống người dậy:
– Anh muốn đọc sách ở đây à? Vậy em qua bàn ăn.
Y vừa đứng dậy, chiếc điện thoại cũ trượt ra khỏi túi, rơi xuống sàn nhà, màn hình của nó úp xuống dưới, phát ra tiếng “reng reng” vô cùng mỏng manh.
Chung Thành Duyệt rút một tờ khăn giấy, nhặt chiếc điện thoại bẩn thỉu kia lên.
Chỉ thấy nó phát ra ánh sáng yếu ớt, pin hiển thị có 1%, màn hình lại có thêm một vết nứt mới.
– …Đây chính là “khí linh đăng ký” của cậu đấy hả?
– Đúng vậy, phải ngày ngày mang theo bên người.
Hình như nó không có tác dụng đặc biệt gì, chỉ có pin dùng mãi không hết.
– Đây là dòng kinh điển sáu năm về trước.
– Chung Thành Duyệt tò mò lật điện thoại qua – Nếu như không có vấn đề gì lớn, cậu có thể xin Thức An cho sử dụng nó.
Trong rất nhiều tình huống, “pin dùng không hết” là một ưu điểm rất tốt.
Điện thoại rung lên mấy tiếng, lượng pin tăng lên 10%.
Ân Nhận: Rốt cuộc đây là lượng pin hay chỉ số tâm trạng vậy.
Ân Nhận:
– Nát bét thế kia rồi, thực sự có thể sử dụng sao?
– Cậu đợi tôi một chút.
– Chung Thành Duyệt đứng dậy.
Anh rảo bước vào phòng ngủ, âm thanh lục tủ vang lên.
Vì lần nào Chung Thành Duyệt vào phòng cũng phải khóa cửa, cho đến giờ Ân Nhận còn chưa biết căn phòng của anh trông thế nào.
Rất nhanh sau đó, Chung Thành Duyệt xách theo một hộp dụng cụ nhỏ ra, tay còn cầm theo chiếc điện thoại cùng dòng với khí linh.
Khác với chiếc điện thoại nhặt được trong đống rác, chiếc điện thoại cũ kia chẳng sứt mẻ chút nào.
Chung Thành Duyệt ngồi bên bàn ăn, xếp một loạt dụng cụ lóe ánh bạc lên bàn:
– Vừa hay tôi có một chiếc cũ cùng dòng máy, có thể giúp cậu sửa sang lại… Điểm đặc biệt của nó không nằm ở vỏ ngoài và màn hình đúng chứ?
– Không nằm ở màn hình hay vỏ thật, nhưng… thôi kệ đi, anh làm thử cho em xem nào.
Nghĩ đến việc phải mang thứ này theo người, xử lý sạch sẽ hơn cũng tốt.
Chiếc điện thoại khí linh ngoan ngoãn nằm trên bàn, lượng pin tự tăng lên 50%, toàn thân toát lên vẻ nóng lòng muốn thử.
Thao tác của Chung Thành Duyệt chuẩn xác như bác sĩ ngoại khoa làm phẫu thuật.
Anh nhẹ nhàng tháo màn hình và vỏ điện thoại ra, tách linh kiện, cẩn thận lau sạch bụi và vết cáu bẩn bên trong.
Ngọn đèn sáng ngời soi tỏ gương mặt anh, đôi mắt anh vô cùng chăm chú, dường như trong tay anh là chuyện lớn hàng đầu thế giới vậy.
Thấy anh chăm chú đến thế, Ân Nhận cũng ngại không tiếp tục nằm ườn trên sofa nữa.
Quỷ vương đại nhân kéo chiếc ghế ngồi xuống cạnh Chung Thành Duyệt, chống má nhìn anh quét qua linh kiện, dùng khăn lau sạch.
Một người lẳng lặng thao tác, một người lặng lẽ ngắm nhìn.
Trong căn phòng chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ, thời gian như ngừng trôi.
Ân Nhận không hiểu mục đích động tác của Chung Thành Duyệt, nhưng bàn tay của anh thực sự rất đẹp.
Tay của Chung Thành Duyệt không có bất cứ vết thương hay vết chai nào, năm ngón tay thon thả, khớp xương rõ rệt, không thấy nhiều gân xanh nổi lên.
Nhất định xương ngón tay bên dưới lớp da cũng rất đẹp, Ân Nhận nghĩ ngợi vu vơ.
Dưới những động tác dứt khoát nhanh nhẹn, chiếc điện thoại cũ đã được xử lý sạch sẽ.
Nó được thay vỏ ngoài và màn hình mới, cũng thuận tiện nhét luôn sim điện thoại của Ân Nhận vào trong.
Chung Thành Duyệt mài đoạn vỏ cũ có mã số của Thức An thành một thanh nhỏ, dán phía sau lưng vỏ mới, trở thành một món trang sức điện thoại tinh tế và đặc biệt.
Cuối cùng Chung Thành Duyệt dùng khăn thấm cồn, nhẹ nhàng lau qua điện thoại một lần:
– Sửa xong rồi.
Khi điện thoại quay về tay Ân Nhận, nó mới như thể vừa mới đập hộp xong.
Sau một hồi sửa sang lau chùi, lượng pin của nó nhảy lên 100%.
Chung Thành Duyệt làm việc cẩn thận tỉ mỉ, đã cài hết những App mà Ân Nhận thường dùng vào điện thoại mới.
Ân Nhận thử thao tác qua loa, rất thuận tay.
Thứ này dường như biết ngoan rồi, không tự tiện hiện ra App u linh kỳ quái nào cho y xem.
Ngày sau còn dài, y có thời gian để nghiên cứu thêm về nó.
Ân Nhận suy tư, ấn vào giao diện cài đặt, sửa chuông mặc định thành tiếng chó sủa.
– Cảm ơn anh Chung nhé.
– Y phấn khởi ngồi nghịch chiếc điện thoại khí linh – Xem ra cũng ổn đấy, sau này không cần phải tìm ổ điện khắp nơi nữa rồi.
Chung Thành Duyệt gật đầu, liếc mắt xem giờ:
– Tôi đi ngủ đây, ngủ ngon.
– Ngủ ngon.
– Ân Nhận vẫn rất phấn khởi – Ngày mai em sẽ chuẩn bị cho anh niềm vui bất ngờ.
Đêm ấy.
– Hả? Cậu bảo tôi ám sát khí lên chiếc móc điện thoại này á? – Hồ Đào gãi đầu.
Hai chiếc móc điện thoại dung tục được đưa ra trước mặt cô, đó chính là thành quả thắng lợi trong lần đầu tiên thử mua đồ qua mạng của Quỷ vương đại nhân.
Hai chiếc móc treo điện thoại với hình con hamster béo ú nu, một chiếc viết “Tiền vào đầy túi”, một chiếc viết “May mắn đầy kho”.
Thoạt nhìn giống kiểu dáng lưu hành trong học sinh tiểu học.
Sau khi nhìn kỹ, Hồ Đào quay sang Ân Nhận với ánh mắt gần như thương hại:
– Cậu… không định dùng cái này đấy chứ?
Nhìn thế nào thì giá thành của cái này đều không vượt quá hai tệ.
– Vàng đỏ đan xen, mang hỉ khí.
– Ân Nhận thích không nỡ rời tay – Tiếp đó thêm vào hơi thở của ác quỷ mạnh, tà vật bình thường sẽ không dám đến gần.
Cho dù bản thân Chung Thành Duyệt là một người miễn nhiễm với ma quỷ, nhưng nếu như người xung quanh anh xảy ra vấn đề, Chung Thành Duyệt vẫn có khả năng bị liên lụy.
Thực lực của Hồ Đào chắc chắn không hề yếu, vừa hay có thể mượn cô để tránh tà.
– Cậu hoàn toàn có thể tự làm mà.
– Hồ Đào gãi gãi mũi, miệng lẩm bẩm.
– Tôi có chỗ bất tiện.
– Ân Nhận xé một tờ bùa chú tiện lợi xuống – Chị Hồ Đào, chỉ cần chị giúp tôi chuyện này, tôi sẽ cúng chị một quả táo, ngày sinh của chị là bao nhiêu?
Hồ Đào chấn động:
– Được luôn!
Sau đó cô mới từ từ ngẫm lại, không thể tin được:
– Chờ đã… nghe ý của cậu thì cậu muốn mang chúng tặng cho người khác hả?
Ân Nhận tỏ ra đau đớn:
– Tặng một cái cho Chung Thành Duyệt làm quà, vốn dĩ tôi định giữ cả hai cơ.
Hồ Đào: Cậu vui là được rồi.
Hai phút sau, Hồ Đào nhận được đồ cúng, hạnh phúc hít hà quả táo.
Ân Nhận ngẩn người trước bùa chú viết ngày sinh tháng đẻ của Hồ Đào, biểu cảm lúc thì ngưng trọng lúc thì chần chừ.
Hồ Đào:
– Cậu đang nghĩ gì vậy? Hôm nay cậu không xem phim à, tôi về trước đây nhé.
– Tôi vẫn còn một việc nhỏ nữa cần chị giúp.
– Cậu nói đi.
– Bản chất của Ngự Quỷ Sư cần phải làm hai việc.
Thứ nhất là ký kết khế ước với tà vật, hoàn thành giao dịch.
Hai là dùng bùa chú chỉ định tà vật, đồng thời cũng cho thời gian, địa điểm, thông tin để liên lạc với đối phương.
– Chậc, trước đây tôi làm kế toán… – Dù sao đi nữa thì cô cũng đã từng sống dưới ánh mặt trời, sau khi chết đi càng không tiếp xúc với những tri thức quái dị này.
– Không hiểu cũng không sao, lát nữa chị phối hợp với tôi là được.
– Ân Nhận rút khí linh ra, gõ gõ vào vỏ của nó – Cậu bạn này, làm việc thôi.
“Gâu gâu”.
Chuông điện thoại đã được sửa, nó kêu trong bất lực.
Ân Nhận thao tác một hồi, ấn vào ứng dụng mới trên màn hình:
– Tạo App u linh ngay cái mà tao đang chọn đây.
“Gâu.”
– Ngoan quá, chờ lát nữa tao sẽ đút sát khí cho mày ăn.
– Ân Nhận mở App u linh, nhìn biểu cảm vô cùng hài lòng.
Sau đó y cầm tờ giấy vàng viết sẵn họ tên, ngày sinh của Hồ Đào lên:
– Chị Hồ, chị truyền sát khí lên trên, coi như xác nhận.
Hồ Đào hoang mang làm theo.
Cô đã chết bao nhiêu năm nay rồi, không thể bị lừa vay tiền đấy chứ.
Tờ giấy vàng thong thả cháy trong chiếc bát sứ.
Điện thoại Ân Nhận rung lên.
Một App mang tên “Đinh Quan Tài” xuất hiện thông báo.
Ấn vào mới phát hiện hóa ra là một nhóm chat nội bộ với tên “Hôm nay ăn gì?” hiển thị trên đầu.
Trong nhóm chỉ có hai thành viên.
[Hồ Đào:…]
[Hồ Đào: ????]
[Ân Nhận: Được thật này.
Đăng ký vốn dĩ là biến chủng của ký kết khế ước, lợi dụng khí linh tiến hành văn tự hóa thông tin… nguyên lý hoàn toàn giống nhau, cảm ơn khoa học kỹ thuật hiện đại.]
[Ân Nhận: Đây có phải là cách “giảm thiểu giấy tờ thủ tục” không vậy? Không phải suốt ngày mang theo bùa chú và mực chu sa, tốt thật đấy.]
[Ân Nhận: @Hồ Đào Như Thế này thì chị có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, tôi cũng có thể triệu hồi chị rời khỏi nơi bị trói buộc.]
[Ân Nhận: Tôi thấy chị đã xem rồi đấy nhé.]
[Hồ Đào: 1]
[Hồ Đào: Không phải không được… cứu mạng, tại sao chết rồi tôi vẫn không thoát được thế này!]
[Ân Nhận: Yên tâm đi, tôi sẽ chia cho chị sát khí và cúng bái, hợp tác vui vẻ]
Điện thoại khí linh hữu dụng hơn Ân Nhận tưởng tượng rất nhiều.
Khi Ngự Quỷ Sư cần triệu hồi ác quỷ, dùng nó tiện hơn xé giấy, vẽ bùa rồi đốt gấp mười nghìn lần.
Rất tốt, chỉ tiêu công việc tuần này đã hoàn thành trước thời hạn.
Dường như thứ trong điện thoại không ngờ bản thân lại có cách sử dụng dương gian này, lượng pin uể oải sụt xuống còn 60%.
Hồ Đào tang thương trừng Ân Nhận.
Dáng vẻ thân thiện của cô dao động tưởng chừng sắp biến mất, màu đỏ máu quanh người dần trở nên dày đặc.
Ân Nhận không hề hốt hoảng, y chậm rãi mở tủ lạnh ra, vỗ ngực nói:
– Chị Hồ qua đây, đồ ăn vặt của tôi cho chị chọn thỏa thích.
Mười mấy phút sau, tiếng chuông cảnh báo chói tai văng vẳng khắp căn phòng.
Chung Thành Duyệt cảnh giác mở cửa, ló cái đầu đội mũ ngủ ra.
Tiếp theo, anh và Ân Nhận đang điên cuồng hóa vàng bốn mắt nhìn nhau.
Khói cháy lượn lờ quanh phòng khách.
Ánh trăng rải rác qua ô cửa sổ vào trong phòng, nhẹ nhàng rong chơi giữa làn khói thoảng, cảnh tượng mờ ảo như mơ.
Chung Thành Duyệt: “…”
– Tại sao cậu lại đốt giấy trong phòng? Bên trên có thiết bị báo cháy.
Ân Nhận:
– Đừng để ý làm gì, chỉ là trò điều tra mê tín dị đoan thôi.
Lần sau em sẽ chú ý.
– Ừ… nhớ mở cửa thông gió nhanh lên.
– Chung Thành Duyệt dặn dò, giọng mơ màng buồn ngủ.
Ngay sau đó anh ngáp một tiếng, chậm rãi rụt đầu về, đóng cửa phòng ngủ “rầm” một tiếng.
Ở một thế giới Chung Thành Duyệt không nhìn thấy, Hồ Đào đang ngồi trên tủ lạnh, cầm miếng giăm bông hung hăng gặm từng miếng lớn, bên cạnh cô, đồ ăn vặt chất thành núi.
Đồng chí Chung Thành Duyệt về phòng ngủ chưa được bao lâu, tiếng chuông lanh lảnh vang lên kết hợp với tiếng chó sủa, hòa cùng tiếng chuông báo cháy tạo thành một bản hợp xướng.
Chung Thành Duyệt chầm chậm ló đầu ra, mũ ngủ xộc xệch gần rơi xuống đất:
– Cậu Ân, rốt cuộc thì…
– Lần này không liên quan gì đến em hết! – Ân Nhận vội vàng dập lửa trong chậu – Là chuông điện thoại, điện thoại của hai chúng ta đang reo!
Chung Thành Duyệt đau khổ nhìn đồng hồ, bây giờ mới hai giờ sáng.
“A lô, xin chào?” Anh dụi mặt thật mạnh, nhận điện thoại trước, “Cho hỏi ai ở đầu bên kia đấy ạ?”
“Thức An, Lư Tiểu Hà, vị trí khoa học, chỉ huy hậu phương của hai cậu.” Một giọng nữ trong trẻo vang lên, “Có việc gấp thưa các đồng chí, dậy tăng ca thôi.
Cậu Ân Nhận ở chung với cậu đúng không? Đánh thức cậu ấy dậy đi cùng luôn.”
Chung Thành Duyệt nhìn Ân Nhận đang đấu trí đấu dũng với thiết bị báo cháy: “Cậu ấy đang có việc, không đi được.
Bọn em có thể để đến mai…”
“Ha ha, tôi cũng không muốn dậy vào giờ này đâu.” Giọng nữ bên kia ngừng một lát, bất đắc dĩ nói, “Hết cách rồi, người liên hệ quen thuộc của tôi ở Cục Cảnh sát vừa báo gấp, hiện trường không đợi người.”
“Thưa hai cậu, lần này là án hình sự nghiêm chỉnh đấy.”