Hung Nhân Ác Sát


Ân Nhận không định báo cáo kết luận của mình với cấp trên.

Chuyện đùa, y chỉ là một Ngự Quỷ Sư vô tội vừa vào nghề, gà mờ thì làm gì có chuyện nhận ra tin tình báo kích thích như vậy.
Chẳng qua sau khi hơi thở của hung sát tan đi hết, Ân Nhận cố ý đặt xác côn trùng lên điện thoại.
Điện thoại của y lập tức phấn chấn: “Gâu gâu gâu oẳng!”
…Lúc trước chiếc điện thoại này có phản ứng với y, quả nhiên không phải trùng hợp.
Quái lạ, tại sao cảm giác ngủ say một nghìn năm, khắp nơi đều có hung sát và thiết bị giám định hung sát vậy.

Sáu con hung sát bị phong ấn cộng thêm cả Ân Nhận, một nghìn năm mới có bảy con hung sát, lẽ nào con hung sát số tám sắp ra đời rồi?
Ân Nhận quyết định không nói ra ý kiến của mình.
Sức mạnh của hung sát không dễ phong ấn.

Bản thân y vừa mới phá vỡ phong ấn lộ mặt chút thôi mà các cơ cấu huyền học trong vòng bán kính tám trăm dặm quanh đây đều cảnh giới nghiêm ngặt toàn diện, hơn nữa đó còn là kết quả sau khi y phong ấn sức mạnh.
Nếu thực sự có hung sát mới ra đời, không thể có chuyện Thức An không có bất cứ động tĩnh nào.
Chưa biết chừng bên trong còn ẩn giấu chuyện gì khác.
Nghĩ đến việc bây giờ đang trong giờ tan làm, Quỷ vương đại nhân không muốn suy nghĩ quá nhiều chuyện liên quan đến công việc.

Y cắn sữa viên, gõ cửa phòng Chung Thành Duyệt.
– Có chuyện gì?
– Trong nhà có kéo không? Em muốn cắt tóc.

– Ân Nhận nói.
Kiểu tóc của y quả thực cần phải sửa sang lại.

Tóc mái của Ân Nhận rất dài, nếu vào một nghìn năm trước thì không vấn đề gì, còn ở hiện tại thì tỷ lệ ngoái đầu nhìn hơi cao.
Theo lý mà nói thì Ân Nhận có thể biến tóc mình ngắn hơn, nhưng làm như vậy thực sự rất đáng nghi.

Bỏ qua chuyện ấy, Chung Thành Duyệt nói sẽ giám sát hành vi tiêu dùng của y, nếu như để “một phần” của hung sát tại tiệm cắt tóc, có lẽ khách hàng sau này của ông chủ phải xui xẻo tám kiếp.
Y chỉ đành tự mình ra tay, cơm no áo ấm.
Quả nhiên Chung Thành Duyệt không khiến y thất vọng:
– Nhà có kéo chuyên dùng, tôi có thể cắt hộ cậu, cậu đi gội đầu trước đi.
– Anh biết cắt tóc nữa cơ à?
– Tôi không thích tiệm cắt tóc.

– Chung Thành Duyệt xách theo hộp dụng cụ nhỏ của mình bước ra.

Lần này trong hộp là kéo cắt tóc, dao cạo kiểu cũ và tông đơ.
Ân Nhận gội đầu xong, Chung Thành Duyệt bê chiếc ghế đến phòng vệ sinh cho khách, ra hiệu cho Ân Nhận ngồi xuống.
– Tại sao anh lại không thích tiệm cắt tóc? – Khi Ân Nhận hỏi câu này, Chung Thành Duyệt đã đeo găng tay dùng một lần, đang choàng áo cắt tóc cho y.
– Cắt tóc càng ngày càng đắt, thợ cắt tóc còn nói rất nhiều chuyện.

– Chung Thành Duyệt nắm một lọn tóc dài của Ân Nhận – Cậu muốn cắt thế nào, cắt ngắn không?
– Không cắt ngắn, sửa một chút thôi được rồi.
Ân Nhận rất thích mái tóc dài của mình.

Chúng nó có thể đảm bảo khi y nằm trên sofa vẫn có thể với đồ ăn trên bàn trà, quả thực vô cùng tiện lợi.
Chung Thành Duyệt không nói thêm gì nhiều.
Anh đẩy gọng kính, cây kéo sượt qua sợi tóc, thỉnh thoảng kim loại lạnh như băng lại chạm vào mặt Ân Nhận, cái lạnh lẽo tức thì bị che lấp bởi hơi thở ấm áp, cảm giác thật kỳ diệu.
Ân Nhận chợt nhận ra rằng đây là lần đầu tiên trong đời y “cắt tóc”.
Không biết từ lúc nào, cây kéo trong tay Chung Thành Duyệt đã được thay bằng dao cạo sắc bén.

Anh ra tay và thu dao rất nhanh nhẹn dứt khoát, muốn gì được nấy.

Lưỡi dao lướt qua mái tóc đen, phát ra tiếng roạt roạt khẽ khàng.

Con dao cạo sống dậy trong bàn tay anh, ánh dao như mưa lạnh dày đặc, lưỡi dao trượt xuống phảng phất hơi lạnh.
Thằng nhóc này rất giỏi dùng dao, Ân Nhận cụp mắt.
Lưỡi dao kim loại sượt qua mái tóc dài của Ân Nhận, cọ vào vành tai y, sau đó trượt thẳng xuống theo gò má, dán sát sau gáy.

Trong chiếc gương dính hơi nước, màu xám của kim loại làm nổi bật làn da trắng bệch, đối lập thị giác mạnh.
Ân Nhận tựa hồ không có cảm giác gì, y bình tĩnh nhìn chằm chằm vào gương, lồng ngực khẽ phập phồng theo nhịp hô hấp.
Lưỡi dao khéo léo ngang qua da thịt, cảm giác lạnh băng mỏng manh, tựa nụ hôn khẽ như có như không.

Cuối cùng, lưỡi dao sắc bén tựa chú bươm bướm thép, khẽ khàng dừng lại trên cổ Ân Nhận.
Đó là vị trí gần động mạch nhất.
Trong gương, gương mặt quen thuộc của Chung Thành Duyệt ẩn giấu sau lớp sương mờ, chỉ có đôi mắt đen láy như hố đen kia là bắt mắt lạ thường.
Hai người đều không cử động, cũng không ai nói gì hết.

Ân Nhận híp mắt, trong lòng chẳng có chút lo lắng nào hết.

Cho dù thằng nhóc này có lập tức cắt đứt lìa đầu y, y cũng có thể lập tức mọc ra ba cái.

Nếu chuyện đến nước ấy, người chết chắc chắn không phải y.
So với việc căng thẳng, Ân Nhận càng mong chờ vào phát triển tiếp theo hơn.
Sự im lặng trong căn phòng nhỏ hẹp kéo dài tận hai mươi mấy giây.
– … Tóc mai để đến vị trí này được không? – Chung Thành Duyệt khẽ hỏi.
– Được.

– Ân Nhận thoải mái trả lời.
Chung Thành Duyệt “ừ” một tiếng, bàn tay lại bắt đầu hoạt động.

Một lát sau, con dao cạo trong tay anh được đổi thành máy sấy.
Tay nghề của đồng chí Chung Thành Duyệt khá ổn.

Tóc của Ân Nhận vẫn dài tới eo như trước, chẳng qua chỉ cần buộc đuôi gà lên thì cảm giác khác thường vượt thời đại nháy mắt biến mất, hiện tại tóc mai y dài vừa phải, nhẹ nhàng phóng khoáng hơn nhiều.
– Cắt xong rồi, tôi kiến nghị cậu nên đi tắm để rửa sạch vụn tóc đi.

– Chung Thành Duyệt gật đầu, tháo găng tay dùng một lần ra – Tôi sẽ dọn dẹp chỗ này, hôm nay nhớ đi đổ rác đấy.
– Ok ok.

– Ân Nhận hài lòng buộc tóc lên, gẩy gẩy mái tóc vừa mới sửa xong.
Đổ rác thì khỏi cần, chờ khi ra khỏi cửa, tóc thừa sẽ được y phân giải thành sát khí thu về.

Dù sao những người ở khu phân loại rác vô tội, vật nguy hiểm như vậy…
Chờ đã.
Ân Nhận nhặt một dúm tóc ướt lên.
Có lẽ vì tách rời khỏi bản thể cho nên sức mạnh hung sát trong tóc vô cùng yếu, mức độ mới cũng giảm đáng kể.
Hiện tại do Ân Nhận chú ý áp chế mọi lúc mọi nơi cho nên sức mạnh hung sát trong tóc chưa từng lộ ra ngoài.

Sự khác biệt về “mức độ mới” chỉ có Ân Nhận là chủ nhân mới phát hiện được ra.
Nếu Ân Nhận không khống chế, sức mạnh hung sát trong tóc sẽ tỏa ra không hề kiêng dè, vấy bẩn tất cả những vật tiếp xúc với nó.
Ví dụ như xác côn trùng nhỏ bé.
Ân Nhận buông tay, chút tóc đen đó rơi xuống đất.
Xem ra chưa chắc đã là người bạn mới ra đời.

Y cảm thấy hơi thở trên xác côn trùng có gì đó bất thường lắm, bây giờ nhìn lại, hơi thở hung sát kia không đủ độ mới.
Đến 80% nguồn phát ra nó không phải “hàng thật”.
Với mức độ thay đổi của hơi thở kia, có lẽ xác côn trùng đã tiếp xúc với một trong hai loại.

Một là mảnh vỡ nhỏ trên cơ thể hung sát, hai là vật phẩm bị hung sát ô nhiễm nghiêm trọng.
Căn cứ vào tài liệu của Thức An, hiện tại sáu hung sát đang bị phong ấn.

Chỉ cần phong ấn còn nguyên thì không có chuyện ai đó nhận được mảnh vụn cơ thể chúng.

Nhưng nếu như vật bị hung sát ảnh hưởng, dính hơi thở của hung sát… chuyện này khó mà nói được.
Đáng tiếc kể từ sau khi biến thành hung sát, y vẫn chưa kịp ngửi sáu vị hung sát tiền bối kia, thực sự không phân loại được đó là rác của nhà nào.
Xui thật đấy, Ân Nhận chua xót.
Đã nói nội dung công việc của người mới đều là đi theo “hướng khoa học” cơ mà? Hết “Khe hở” rồi lại đến vật phẩm đại hung, có mà “theo hướng địa phủ” thì đúng hơn đấy.
***
Sự thực chứng minh, cường độ tăng ca của cảnh sát lớn hơn Thức An nhiều.

Ngày hôm sau, trên màn hình hiển thị của Lư Tiểu Hà có thêm không ít tài liệu.
– Phía cảnh sát Tôn có thêm chút tiến triển đồng bộ.

Tối hôm diễn ra vụ án, Ngô Đào từng cố ý né tránh camera bên kia khu vực phong tỏa.
Lư Tiểu Hà đã thay sang chiếc áo phông xám in dòng chữ “Mái tóc trọc đi rồi cũng có ngày trở lại”, giọng điệu vẫn tràn đầy sức sống như trước đây.
– Gần đây Ngô Đào rất thân thiết với mấy tên du côn của đường Vạn Hưng.

Căn cứ theo điều tra, bọn họ thường hoạt động ở quanh khu vực phong tỏa, có lẽ đang làm chuyện gì mờ ám.
Dù sao ngoài số ít người lang thang ra thì chẳng ai thường xuyên ở tại khu phong tỏa.
– Đã có kết quả giám định dấu vết sơ bộ rồi.

Dấu vết ẩu đả ở hiện trường còn mới, nhưng ẩu đả không dữ dội, bọn họ không tìm được mẫu sinh vật của người có liên quan còn lại.
Chung Thành Duyệt:
– Bên phía pháp y có phát hiện gì mới không ạ?
– Còn phát hiện mới gì? Đừng nhắc nữa, để ghép lại Ngô Đào, tất cả các pháp y của Trung tâm giám định đều bị dựng dậy đi làm vào đêm khuya.


Trên bảng tin của tôi còn có pháp y đang khóc lóc chửi bới, nói rằng sau này nhìn thấy thịt băm thì huyết áp sẽ tăng cao.
Chung Thành Duyệt: Như vậy có nghĩa là không có manh mối gì mới rồi.
– Nhưng mà điểm hôm qua Tiểu Ân chỉ ra rất có ích, tôi đã phát hiện một điểm liên quan đến huyền học.
Lư Tiểu Hà cúi người, lấy ra một tác phẩm vĩ đại từ ba lô bên cạnh bàn.
Thoạt nhìn tuổi của quyển sách kia còn lớn hơn tất cả những người có mặt ở đây, trang sách ố vàng như nhúng nước trà, dày tới mức có thể làm hung khí giết người.

Bìa sách dùng chất liệu vải màu vàng tối, bên trên in bốn chữ lớn “Trừ tà chí dị”, chỗ tác giả có ghi tên “Chung Dị”.
Chung Thành Duyệt:
– Đây là.
– Xếp hạng no.1 trong số những đầu sách người tu hành có kinh nghiệm nhất định phải đọc.

– Lư Tiểu Hà đặt sách lên đầu gối, mở mục lục từng chút một – Để đề phòng bỏ sót chi tiết hoặc truyền đạt có sai lầm, thứ này không có bản tiếng phổ thông cho nên tôi cũng khó điều tra.
Ánh mắt Chung Thành Duyệt dừng trên hai chữ “Chung Dị” một lúc lâu.
– Em chưa từng nghe đến tên tác giả này.

– Anh nói.
– Điểm khác thì tôi không biết, nhưng vị trí phi khoa học trong Thức An đều gọi ông ta với tên “Đại thiên sư”, thấy bảo là một người đàn ông manly đẳng cấp, năm ấy một mình ông đã phong ấn sáu hung sát.

Nghe nói rất nhiều người tu hành sẽ thờ cúng ông ấy, tương tự như nhà thương nhân cúng bái thần tài ấy.
Lư Tiểu Hà gõ bàn phím, một bức tranh cổ bật ra chiếm trọn màn hình.
Tranh cổ vẽ một người đàn ông mặt đen, thân hình vạm vỡ.

Ông ta vận chiến giáp vàng nạm ngọc, râu quai nón dài, mắt báo, vai u thịt bắp như thể sắp nứt ra.

Trong tranh, ông giẫm chân lên một con oán quỷ không đầu, tay cầm dao cán dài chín vòng, trừng mắt nhìn người ngoài tranh.
Ân Nhận cảm thán “Wow”.
Trợn mắt giận giữ như muốn lòi con mắt ra vậy.
– Tư liệu ghi rằng Chung Dị coi cái ác như kẻ thù, chém sạch yêu ma quỷ quái trên thiên hạ, để lại một khối lượng lớn bản ghi chép về tà vật cho đời sau.

Lúc trước người này nguyện trung thành với triều đình, đứng đầu cả một Hóa Cát Ty… miễn cưỡng coi tổ chức đó là tiền thân của Thức An.
Lư Tiểu Hà cảm thán.
Chung Thành Duyệt:
– Hiện tại công ty chúng ta cũng được coi là nhà nước à?
– Cũng không hoàn toàn, tập đoàn chúng ta có việc làm ăn riêng.

Như đàn em của tôi đây này, cô ấy nghiên cứu khoa học ở bộ phận bên cạnh, năm nay kỹ thuật AR mới của bọn họ bán được rất nhiều.

Mới đầu cô ấy làm về mảng khoa học thần kinh, từng đến đây nhận chức vụ dấu đỏ, mang theo không ít số liệu gặp ma qua đó.
Cùng là tiến sĩ khoa thần kinh, trong giọng cô Lư đây tràn ngập sùng bái.
Chung Thành Duyệt, Ân Nhận: Dùng nguyên lý gặp ma để làm AR, nhất định cảm giác chân thật sẽ không tệ đâu.
– Thôi dẹp, đi hơi xa rồi.

– Lư Tiểu Hà vỗ vỗ quyển sách – Tóm lại, quyển sách này đã được sửa mấy lần, rất nhiều ông lớn giới tu hành cũng đã thêm kinh nghiệm và những điều mắt thấy tai nghe vào đó.

Các cậu có thể coi nó như bách khoa toàn thư của giới huyền học cũng được.
Cô tắt bức tranh cổ khí thế dọa người kia, đổi thành bản scan trang sách văn cổ.
Câu cú trong đoạn văn kia vô cùng tối nghĩa, người học rộng tài cao như Chung Thành Duyệt còn đỡ chứ Ân Nhận chỉ thấy chóng mặt.

Trời cũng biết y có thể biết chữ đọc tiểu thuyết đã là cực hạn rồi, thực sự chưa từng đọc sách nghiêm túc bao giờ.
Lư Tiểu Hà chu đáo phiên dịch:
– Giữa chiều Củng, ở vùng Lâm Châu… bây giờ nằm ở gần khu vực nội thành tỉnh V, xuất hiện một Dịch Thi Nhân không chính tông.

Người nọ là nông phụ trong thôn, chồng mất sớm, gia đình chỉ còn một người chị mù cùng một con trai một con gái.
– Năm ấy Lâm Châu gặp hạn nặng, hàng xóm có lòng thương con nông phụ còn nhỏ, đến nhà cho chút đồ ăn.

Ấy vậy mà lại phát hiện mùi hôi thối thoang thoảng bay ra từ trong nhà, người phụ nữ ngồi chung bàn ăn cơm với ba thi thể.
– Ba thi thể khô quắt thối rữa, nhưng hành động linh hoạt chẳng khác nào người sống, hai thi thể trẻ con còn bám vào người phụ nữ, làm nũng trong im lặng.

Người phụ nữ đã gầy như que củi, tuy vậy bàn tay vẫn không quên phải đút cơm cho xác nhi đồng.

Hàng xóm sợ rơi vỡ cả bát, người phụ nữ phát hiện ra khách tới, vội vàng đến chào, tuy nhiên lại nói ra những lời vô cùng lộn xộn… ờ, nguyên văn là “quỷ ngữ mê sảng, không giống tiếng người”.
– Sau đó thì sao ạ? – Ân Nhận chống cằm, nghe say sưa.
Phiên bản y được nghe thì chỉ có “người phát điên”, song điên thế nào thì y không rõ chi tiết.

– Sau đó người trong thôn sợ hãi, đến thẳng nhà người phụ nữ kia đánh chết bà ấy, thiêu sạch cả bốn thi thể và căn phòng luôn.
Ân Nhận:
– …Làm vậy có quá đáng lắm không.
– Ai nói là không đâu.

– Lư Tiểu Hà nhún vai – Cộng thêm cả ví dụ của anh Đàm, chắc hẳn bản thân Dịch Thi Nhân không chính tông đã xảy ra biến cố cực lớn nào đó, ví dụ như người thân tử vong, đây cũng có thể coi như một hướng điều tra.
– Còn cách cắt vụn người sống thì sao? – Ân Nhận vẫn canh cánh trong lòng chuyện này.
– Không có manh mối.
Lư Tiểu Hà cười gượng mấy tiếng.
– Trước hết chúng ta sẽ lần theo manh mối đã có.

Hôm nay hai cậu không cần phải làm việc bên ngoài, chúng ta điều tra những vụ án tử vong trong vòng nửa năm đổ lại ở Hải Cốc.

Tôi đã sàng lọc qua rồi, các cậu tải tệp đính kèm trong email xuống.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước với kiểu điều tra theo hình thức trải thảm này, song Ân Nhận càng điều tra càng thấy mệt.

Khu vực văn phòng không cho ăn uống, y thấy mình mệt mỏi tới mức không thể duy trì hình người.
– Danh sách dài thật đấy.

– Ân Nhận đau đớn di chuột, đầu đã vẹo xuống bàn.
Khi vừa mới phá phong ấn, y đã giả thiết ra vô số kẻ địch, nhưng không có kẻ địch nào mang tên Excel.

Y và Chung Thành Duyệt ngồi cả ngày trời, còn chưa tìm được một nửa manh mối, chỉ thêm được một lượng kiến thức không nhỏ về các loại bệnh hiện đại và cách thức tử vong.
Qua giờ cơm trưa, ngay cả món khâu nhục thơm mềm cùng với vịt quay béo ngậy bắt tay nhau cũng không thể xua tan sự chết lặng trong mắt Ân Nhận.
Đây chính là “văn chức thoải mái” trong truyền thuyết ư? May sao bản thân không kiên trì lựa chọn văn chức, thậm chí Ân Nhận còn thấy may mắn như thể vừa thoát chết.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Quỷ vương cũng từng giây từng phút sụp đổ.

Ngay khi Ân Nhận sắp trượt xuống dưới bàn, cuối cùng Chung Thành Duyệt cũng không thể nhìn nổi nữa.
– Đừng cong lưng, cẩn thận thoát vị đĩa đệm.
Nhìn thấy sắp đến giờ tan làm, Chung Thành Duyệt vẫn ngồi rất thẳng.
Ân Nhận làm như không nghe thấy, y nằm bẹp liếc mắt qua đó:
– Đúng lúc em muốn hỏi chuyện này.

Em biết từ lái xe khi uống rượu, nhưng lái xe khi dùng thuốc là sao? Con người uống thuốc rồi mà vẫn có thể lái xe cơ ạ?
Có quá nhiều loại bệnh và danh từ kỳ quái, Ân Nhận thực sự lười tra từng cái một, y từ bỏ việc tìm kiếm thủ công, sửa thành coi cộng sự như động cơ âm thanh.

Dù sao miệng hai người cũng rảnh mà, Chung Thành Duyệt không để bụng chuyện hỏi đáp này.
Đáng tiếc lần này Quỷ vương đại nhân còn chưa kịp đợi được đáp án, điện thoại của Chung Thành Duyệt đã rung lên.
“A lô, chú Tôn ạ? …Vâng, cháu biết rồi, bây giờ chúng cháu sẽ đến đó ngay.”
Ân Nhận phát ra tiếng rên rỉ:
– Cứu mạng, rõ ràng chỉ còn nửa tiếng nữa thôi là tan làm rồi…
– Công tác ngoại tuyến khẩn cấp.
– Công tác gì? – Lư Tiểu Hà và Ân Nhận đồng thời hỏi, ngữ điệu của Lư Tiểu Hà là tò mò, còn Ân Nhận thì chỉ muốn chết cho xong.
– Chú Tôn không tìm được mấy tên côn đồ khá thân thiết với Ngô Đào.

Trước mắt đã điều tra tới khu vực phong tỏa rồi nhưng cảnh khuyển xảy ra vấn đề… chúng bãi công tập thể, thà chết không chịu đến gần khu vực phong tỏa.
Chung Thành Duyệt chỉnh lại mắt kính, phủi phủi nếp nhăn trên quần áo.
– Mấy thiết bị thăm dò cũng lần lượt xảy ra trục trặc, không thể sử dụng bình thường, chỉ đành dựa vào nhân công kiểm tra, lượng công việc thực sự quá lớn, chú Tôn mong rằng Thức An có thể cung cấp trợ giúp về mảng kỹ thuật.
Ân Nhận:
– Nóng vội gì chứ, anh ở vị trí khoa học, đi cũng không giúp được bao nhiêu.
– Tôi là cộng sự của cậu, nhất định phải hành động cùng cậu, lẽ nào cậu không đi? – Chung Thành Duyệt giật mình.
Ân Nhận: “…”
Gương mặt y dần vặn vẹo:
– Em đi.
Ân Nhận vừa lẩm bẩm, vừa lặng lẽ mở App Đinh Quan Tài ra:
[@Hồ Đào Thưa quý cô người bản địa, gần đường Vạn Hưng có món gì ngon không? Cần gấp ‍]
Thậm chí y lạnh lùng “chọc” cô một cái.
***
May sao sự việc không rắc rối như Ân Nhận nghĩ.
Thức An có kinh nghiệm phong phú trong việc sử lý vấn đề kiểu này, đưa ra đầy đủ phương án.
Các vị trí trong một tổ nhanh chóng được phân chia xong.
Ân Nhận có thể nhận biết đường đi khác thường của sát khí, cảm giác về không gian của Chung Thành Duyệt rất mạnh, máy bay không người lái của Lư Tiểu Hà thì có chức năng chống nhiễu rất hiệu quả.

Tổ ba người, một người điều tra sát khí, một người chỉ định tuyến đường, một người thao tác quét từ xa.

Có lẽ vì không muốn tăng ca cho nên ba người phối hợp với nhau ăn ý lạ thường.
Chưa tới hai tiếng đồng hồ, đám người tìm được mấy tên côn đồ kia.
So với người vô gia cư cô đơn lẻ bóng, bốn người trẻ tuổi xuất hiện bất ngờ trong kết quả quét tìm kiếm.
Người canh chừng bên ngoài nhuộm mái tóc cam, gương mặt chi chít mụn trứng cá, mũi và môi bấm khuyên kim loại.

Cậu ta đỏ mắt nhìn quanh bốn phía, từng sợi tóc đều mang vẻ bướng bỉnh.
Nhìn vẻ mặt phức tạp của cảnh sát Tôn, có lẽ cậu ta cũng chính là một trong những người vào trại tạm giam còn nhiều hơn về nhà.
Nhưng lúc này đây, khi nhìn thấy thẻ cảnh sát của Tôn Khánh Huy, người kia không hề có ý chống cự, mà như thể gặp lại bạn cũ, mũi đỏ bừng, nước mắt lập tức trào ra.
– Đồng chí cảnh sát!!!
Tóc cam bò lồm cồm đến, lao tới ôm chặt lấy cẳng chân Tôn Khánh Huy không buông.
– Cứu mạng với đồng chí cảnh sát ơi!!!
Lần đầu tiên nhìn thấy đám du côn đầu đường xó chợ nhiệt tình phối hợp thế này, mấy cảnh sát đều liếc mắt nhìn nhau.
– Chúng tôi đã bị nhốt ở đây hai ngày rồi! – Tóc cam khóc nấc, nước mắt nước mũi tèm lem – Điện thoại không có tín hiệu! Không đi ra được, nơi quỷ quái này đi đâu cũng gặp ma đưa hu hu hu… anh Bằng còn mắc bệnh lạ, đáng sợ quá mẹ ơi, hu hu hu…”
Tôn Khánh Huy:

– …Cậu đứng dậy trước đã, đừng hoảng, từ từ nói.
Cảnh sát Tôn lấy bình giữ nhiệt tùy thân ra, rót trà cho đầu cam.

Rõ ràng đầu cam vô cùng khát, cậu ta uống ừng ực còn liếm cả đáy nắp cốc của Tôn Khánh Huy.
Tôn Khánh Huy thở dài một hơi, đưa cả bình nước qua:
– Uống đi.
– Tôi, khụ khụ, tôi ở bên ngoài xem có ai không, nghĩ cách cầu cứu.

– Đầu cam uống hết một bình nước, cuối cùng cũng có sức mở miệng – Bên trong còn ba anh em khác, một người bệnh rất nghiêm trọng… đáng sợ lắm, tôi nói cho mọi người biết vậy.

Nhưng chúng tôi không dám đưa anh Bằng ra ngoài, sợ anh ấy biến thành quỷ, cho nên cứ ở đây suốt thôi…
Cậu ta nói năng lộn xộn, hai mắt tràn đầy sợ hãi.
Tôn Khánh Huy cau mày, chuyển hướng nhìn sang hai người cảnh sát trẻ tuổi:
– Tiểu Ngải, Tiểu Trương, hai cậu liên hệ 120 đi.

Những người còn lại đi theo tôi, cậu bạn trẻ dẫn đường đi.
Đầu cam vội vàng gật đầu, cậu ta lau nước mắt nước mũi, run rẩy nhìn quanh một vòng, tự dưng nhảy dựng lên.
– Các anh có nhìn thấy người kia không? – Cậu ta chỉ vào Ân Nhận, hét chói tai – Nơi đó có người! Có người! …Không, có một con yêu tinh tóc dài!
Tôn Khánh Huy: “…”
Tôn Khánh Huy:
– Đừng căng thẳng quá, mọi người đều nhìn thấy hết, đó là đồng chí giám định thuộc bên thứ ba hợp tác với chúng tôi.
Rõ ràng tinh thần của đầu cam đã đứng trên bờ vực sụp đổ, tròng mắt cậu ta đảo quanh, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Ân Nhận với vẻ căng thẳng.

Ân Nhận hừ một tiếng, chỉnh thẻ làm việc ở vị trí bắt mắt nhất.
Xác định người xung quanh có thể tương tác với Ân Nhận, đầu cam mới tiếp tục dẫn đường.
Mấy tên côn đồ này tìm một nhà xưởng trống trải làm căn cứ.
Nhà xưởng rất rộng, nền đất đổ nát.

Trong đống đổ nát có kèm theo không ít vỏ chai bia, chai rượu và giấy bọc thực phẩm.

Mười mấy con nhặng bay vo vo xung quanh.

Trên tường đầy những hình vẽ nguệch ngoạc xấu xí, những chai phun sơn màu lăn lóc chồng đống ở góc tường.
Hai tên du côn khác trốn trong đống chai sơn phun, gần như chôn mình dưới đống chai lọ kia.

Cho dù phát hiện có người bước vào, hai người vẫn không dám bước ra ngoài, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó.
Là vị trí gần cửa sổ.
Bên dưới cửa sổ trải mấy tấm đệm dã ngoại lộn xộn.

Trên đệm chi chít những vết bẩn khả nghi, gần đó còn có còn có cả mấy chiếc bao cao su bẩn thỉu.
Trên tấm đệm ở chính giữa, có một người trẻ tuổi đang nằm.
Người đó rất yên tĩnh, hướng mặt ra bên ngoài cửa sổ, gáy đối diện với mọi người, giống như đang hưởng thụ ánh sáng bên ngoài kia.

Tôn Khánh Huy cao giọng “này” mấy tiếng, người kia vẫn không nhúc nhích gì.
– Đừng qua đó.

– Thấy cảnh sát Tôn muốn đi lên, đầu cam vội vàng kéo ông – Đừng, đừng qua đó, anh Bằng thực sự khác thường, mấy anh em tôi đều không dám tới… Các chú, các chú phải cẩn thận!
Chung Thành Duyệt dứt khoát ra hiệu cho cảnh sát Tôn, chưa đợi cảnh sát Tôn lên tiếng, anh đã bước lên trước.
Ban đầu, người nằm trên đệm không có bất cứ phản ứng nào.

Nhưng khi Chung Thành Duyệt bước vào bán kính hai mét xung quanh, toàn thân người kia đột ngột co giật, ngồi bật lên như xác chết vùng dậy.
Gã quay đầu sang, nhìn thẳng vào Chung Thành Duyệt.
Chờ khi nhìn rõ gương mặt kia, Ân Nhận cảm thấy đau đầu.

Thôi xong, hôm nay bọn họ nhất định không thể tan làm đúng giờ được rồi.
Mắt, mũi và miệng của người kia, đều “in” trên da mặt.
Chúng tinh tế và sinh động, nhưng không lồi lên lõm xuống mà phẳng lý giống như quả bóng dán gương mặt người.

Nhất là khi người kia chớp mắt, chỉ nhìn thấy đường nét thay đổi, không hề thấy mí mắt phập phồng, không hài hòa đến đáng sợ.
Ân Nhận luôn cảm thấy cảm giác này rất quen thuộc.

Một nghìn năm trước, những người thợ làm con rối gỗ đồ chơi cho trẻ con cũng vẽ gương mặt thế này lên quả bóng gỗ làm đầu.
– Ha ha…
“Anh Bằng” cứng ngắc xoay hướng Chung Thành Duyệt, chủ động lên tiếng.

Giọng của gã khàn khàn, trong nụ cười mang theo cả tiếng nức nở tuyệt vọng.
Chung Thành Duyệt vô thức cảnh giác hơn, hạ thấp trọng tâm:
– Cái gì?
– Ha ha, con chó…
Anh Bằng cao giọng, loạng choạng bò dậy.

Gã vươn hai tay ra, đôi mắt như tranh vẽ nhìn chằm chằm người trước mặt.
– … Ha ha, con chó, đến rồi còn muốn quay về hả?
Đôi mắt anh Bằng đỏ ngầu, vừa khóc vừa cười di chuyển về phía trước.
– Ha ha, con chó, đến rồi còn muốn quay về hả?
– Ha ha, con chó, đến rồi còn muốn quay về hả?
– … Đến rồi còn muốn về hả?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận