Phù Hành Xuyên không về ký túc xá, ông ta kéo chiếc giường gấp của phòng Xử lý tình huống khẩn cấp nằm tạm.
Lúc này toàn bộ tinh anh trong chi nhánh đều có mặt ở đây, mọi người đã quen với tác phong làm việc của “Quỷ tướng hạng nhất”, chẳng ai lấy làm lạ.
Công việc vẫn quan trọng hơn.
Gần một trăm con người chen nhau trong căn phòng lớn, nhiệt độ phòng cũng phải tăng thêm mấy độ.
Thức An không có yêu cầu cứng về việc ăn mặc, nhân viên mặc thế nào tùy ý.
Một bộ phận nhỏ ngồi tại chỗ làm việc, nín thở tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, còn phần lớn thì đứng ở hàng trước, mắt dán vào màn hình hiển thị trên tường.
Mọi người nhỏ giọng thì thầm, tiếng ù ù như sóng biển chậm rãi lan rộng ra cả gian phòng này.
Rèm che kéo chặt, nhất thời không thể phân biệt rõ trong căn phòng này là ngày hay đêm.
Hơn mười chiếc màn hình trên tường đã thay đổi nội dung, hình ảnh hiển là cảnh tượng nhà ăn ở mọi góc độ khác nhau.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhận ra nhà ăn này.
Đó là nhà ăn độc lập của tòa nhà hình trụ.
Trước mắt thì tòa nhà hình trụ không có mấy người khách, đã qua giờ trưa, ánh mặt trời dạt dào bao phủ nhà ăn, bàn ghế gỗ đào xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Nhân vật chính trong camera là hai người trẻ tuổi.
Nói một cách chính xác hơn, ban đầu chỉ có mình Chung Thành Duyệt ngồi bên cạnh cửa sổ.
Nhà ăn độc lập cung cấp dịch vụ gọi đồ ăn, chọn xong rồi hậu cần của nhà ăn sẽ mang cơm lên.
Tiêu chuẩn nhà ăn của Tập đoàn Thức An có thể nói là khá nổi bật, đáng tiếc người nào đó lại không biết quý trọng.
Trước mặt Chung Thành Duyệt đặt một bát cháo trắng, kèm hai quả trứng gà luộc, một đĩa rau xanh xào tỏi, cộng thêm một đĩa thịt bò chín kỹ thái miếng không rưới sốt.
Tướng ăn của anh rất nhã nhặn, ăn chậm nhai kỹ, điện thoại được anh đặt ngay ngắn cách đó không xa, từ đầu đến cuối màn hình đều ở trong trạng thái ngủ.
Nhà ăn lắp đặt một chiếc cửa sổ sát đất rất lớn, điều hòa trung ương thổi trên đầu, vị trí gần cửa sổ cũng không quá nóng.
Ánh dương xán lạn bao bọc quanh cơ thể Chung Thành Duyệt, cộng thêm bữa ăn nhạt nhẽo trước mặt, người này vô hại chẳng khác nào động vật ăn cỏ.
Nhưng cảm giác bình an này chẳng duy trì được bao lâu đã bị người vô danh kia phá hoại.
Người vô danh dường như chẳng biết mệt.
Khác với Chung Thành Duyệt đã được nghỉ ngơi cả buổi sáng, sau khi kết thúc thẩm vấn, y lập tức đến nhà ăn ngay.
Người vô danh vừa xuất hiện, nhất thời trong phòng vang lên không ít tiếng xì xào to nhỏ.
Cũng may người vô danh lựa chọn những món ăn rất bình thường.
Y chọn một phần thịt xay bọc trứng muối chiên, một phần gà rán mật ong mù tạt, cộng thêm một bát cơm rang trứng vàng óng ánh.
Khay đồ ăn trông hấp dẫn nhưng lại vô cùng ngấy, so ra thì phong cách này còn giống “giới trẻ hiện nay” hơn là Chung Thành Duyệt.
Hơn nữa hai mắt người này sáng lên, gương mặt đong đầy vẻ tò mò và chờ mong, tinh thần phấn chấn khiến người ta vô cùng căm phẫn.
Y vô cùng tự nhiên ngồi xuống đối diện Chung Thành Duyệt, toàn thân tỏa ra ra hơi thở hòa nhã.
Nếu không phải gương mặt kia quá xuất sắc, quả thực mọi người đều muốn đi kiểm tra những nhân viên tiêu thụ mất tích đến nơi rồi.
Chung Thành Duyệt buông đũa xuống, liếc nhìn người vô danh kia:
– Có người đã nói sơ qua về tình huống cho tôi nghe rồi.
Xin lỗi, tối qua cấp bách quá, thực ra tôi không quen cậu đâu.
Giọng của anh rất từ tốn, không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ, so ra thì không giống phủi sạch quan hệ với mình mà giống như đang trần thuật một sự thật hơn.
– Gặp nhau thì tức là có duyên rồi, dù sao em cũng không nhớ, có quen hay không cũng không sao hết.
– Người vô danh chọc chọc cơm trong bát – Em chỉ tò mò thôi… với tình hình hiện tại thì bao giờ chúng ta mới có thể đi?
– Không rõ nữa, tôi chưa gặp chuyện này bao giờ…
Chung Thành Duyệt nói được một nửa, tiếng chuông mặc định khô khan vang lên.
Trong phòng giám sát, một màn hình hiển thị lập tức thay đổi hình ảnh, chiếu đến gần màn hình điện thoại của Chung Thành Duyệt.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy trên màn hình hiển thị ba chữ lớn “Chung Hữu Đức”.
Nhà ăn không có góc chết cũng không có ban công, Chung Thành Duyệt nhìn xung quanh, quyết định thành thật ngồi yên tại chỗ.
Anh nghe điện thoại, đưa mắt xin lỗi người vô danh.
“A lô, bố ạ?”
Bên kia điện thoại truyền tới một giọng nam vội vàng hấp tấp hỏi một đống vấn đề.
Khẩu âm của người già hơi nặng, tốc độ nói rất nhanh, mọi người nghe nửa hiểu nửa không, nhưng vẫn có thể nhận ra sự quan tâm lo lắng chân thành.
Chung Thành Duyệt trả lời dễ hiểu hơn rất nhiều: “Con đang ăn cơm trưa rồi ạ, đồ ăn ở Thức An không tệ.
Bố đừng lo, không phải chuyện gì to tát đâu, bảo mẹ đừng sốt ruột.”
“Vâng ạ, con vẫn còn đang ở Thức An, chỉ hỗ trợ điều tra thôi ạ… dạ, con nhất định sẽ phối hợp nghiêm túc… con biết rồi, biết rồi ạ.
Không cần phải chờ cơm tối con đâu.”
– Người nhà anh à? – Chung Thành Duyệt vừa mới cúp máy, người vô danh nhét một miếng gà rán vào miệng, hài lòng híp mắt lại.
Chung Thành Duyệt gật đầu:
– Cậu thì sao, thực sự không nhớ gì hết hả?
– Không tới mức ấy.
Anh xem, em vẫn còn nhớ cách dùng đũa này, món này ngon lắm, làm miếng không?… Nghe giọng điệu vừa rồi của anh thì hình như anh quen thuộc nơi này lắm nhỉ?
Chung Thành Duyệt nhìn gà rán, vẻ đấu tranh khó phát hiện thoáng lướt qua gương mặt anh.
Anh im lặng một lát, từ chối phần “hối lộ” này, nhưng vẫn trả lời rất khách sáo:.
ngôn tình sủng
– Mấy ngày trước tôi vừa nhận được offer của Phòng Nghiên cứu Phát triển dược phẩm của công ty, ờ, là cơ hội việc làm ấy.
– Ồ… – Người vô danh cụp mi.
– Đừng căng thẳng, chắc hẳn sự việc không nghiêm trọng như cậu tưởng tượng đâu.
Thức An không thể coi là cơ cấu Chính phủ, thỉnh thoảng mới nhận công việc hỗ trợ giám định mà thôi.
– Nghiên cứu Phát triển dược phẩm? Hỗ trợ giám định?
– Ừ, nó còn có cả các hạng mục như khai phá thiết bị, nghiên cứu phát triển phần mềm, ngành nghề rất đa dạng.
Thức An hợp tác với không ít bệnh viện, nếu bọn họ đã đồng ý tiếp nhận thì sẽ không bỏ mặc cậu đâu.
Người vô danh im lặng một lát, cười phóng khoáng:
– Dù sao đã thế này rồi, được đến đâu hay đến đấy vậy.
Có tai thì đều nghe được ra sự chân thành khác thường trong lời y nói.
Dứt lời, hai người tiếp tục ăn đồ ăn của mình.
Phòng giám sát không vang lên tiếng chuông cảnh báo, trong cuộc đối thoại vừa rồi, hai người vẫn không nói dối.
Nhìn thế nào cũng thấy đây chỉ là cuộc nói chuyện qua loa giữa hai người xa lạ.
Nhóm nhân viên không vì thế mà buông lỏng cảnh giác.
Thấy tình huống bình thản như vậy, không ít người vô thức quay mặt qua nhìn về phía một người…
Một người đàn ông trung niên mặt gầy gò hơi dài đứng bên cạnh Phù Hành Xuyên.
Xương gò má ông ta khá cao, trong biểu cảm nghiêm túc có nét gì đó rất thần kinh, cộng thêm bộ Âu phục nhăn nhúm, người này giống hệt với hình tượng giáo viên chủ nhiệm trong cơn ác mộng của học sinh.
Ngón tay ông ta dài và gầy gò, dễ nhận thấy trên ngón áp út có một chiếc nhẫn cưới.
Phòng Xử lý tình huống khẩn cấp có một vị lãnh đạo khác – giáo sư Lý Niệm.
Cho dù trong phòng rất chật chội nhưng bên cạnh giáo sư Lý vẫn chừa ra một khoảng trống.
Lý Niệm lơ đãng nhìn về một trong số những trợ lý của Phù Hành Xuyên:
– Lúc trước thẩm vấn, Phù Hành Xuyên không tìm được ra sơ hở nào hả?
Nam trợ lý giật mình:
– Báo cáo! Không có! Cảm xúc của cả hai người rất ổn định, tư duy rõ ràng, chỉ tiêu cơ thể và nồng độ sát khí xung quanh đều bình thường.
– Những vụ án có liên quan khác thì sao?
– Đều không có tiến triển gì.
Nói thật thì hai người này là hai người có trạng thái tinh thần bình thường nhất trong số những người liên quan.
– Bình thường.
– Lý Niệm nghiền ngẫm hai từ này – Không nhắc đến người vô danh, chỉ riêng người tên Chung Thành Duyệt này thôi cũng không “bình thường” rồi.
– Tối hôm qua sếp Phù đã tiến hành trắc nghiệm nói dối với cậu ta.
– Tôi xem rồi, “nói thật” không đồng nghĩa với việc “nói hết toàn bộ”, Phù Hành Xuyên am hiểu chiến đấu thế nhưng nhìn người còn kém một chút.
Giáo sư Lý quay sang nhìn nam trợ lý, thấy đối phương hoang mang, ông “chậc” một tiếng chẳng hề khách sáo.
– Bỏ qua vấn đề “chăm sóc bố mẹ”, Chung Thành Duyệt tốt nghiệp với thành tích xuất sắc lạ thường, bất chấp việc giảng viên hướng dẫn giữ lại, sau khi tốt nghiệp, cậu ta dùng hai năm để đi du lịch toàn quốc, song cậu ta chỉ đến những thành phố loại ba tương đối hẻo lánh.
– Sau khi trở về Hải Cốc, người này tìm một công việc không phù hợp với bằng cấp của mình nhưng có thể tiếp xúc với chúng ta.
Tối qua nghi ngờ có hung sát phá phong ấn, Chung Thành Duyệt “trùng hợp” đội mưa ra ngoài trong đêm khuya, đụng phải người vô danh không rõ từ đâu đến… Đừng quên, mặc dù thoạt nhìn vẻ ngoài của thành phố Hải Cốc nhỏ bé không ai để ý, vậy mà nó chính là nơi duy nhất trong nước nuôi dưỡng được hung sát sống.
Lý Niệm vừa nói vừa nhìn màn hình trên tường không chớp mắt.
– Tăng mức độ khả nghi của Chung Thành Duyệt lên một bậc, đưa thêm điểm đáng ngờ ban nãy vào, nói rằng đây là chỉ thị của tôi.
Ngoài ra, khẩu âm của người vô danh có gì đó không ổn, chuyển âm mang theo đặc điểm cổ ngữ của triều Củng, thêm miêu tả này vào trong tư liệu thẩm vấn.
– Tôi hiểu rồi!
– Hiện tại phóng đại camera số 28 lên, quay mống mắt của người vô danh, chờ lát nữa cầm đi cho Triệu Bác xem.
– Giáo sư Lý khoanh tay, sắc mặt vẫn âm trầm như trước.
– Mống mắt?
– Tôi chưa từng thấy màu sắc này bao giờ.
– Giáo sư Lý nói với giọng như thể đó là chuyện đương nhiên.
Trợ lý không dám hỏi nhiều.
Anh ta nhanh chóng điều chỉnh camera ẩn, tách riêng ra một màn hình, bắt đầu quay lại mống mắt của người vô danh với độ phân giải vô cùng cao.
Một chiếc camera giấu kín ở góc nhà ăn chậm rãi chuyển động, nó vặn vẹo như thể nghiêng đầu, từ góc độ này, nó có thể quay được gương mặt của người vô danh.
Trong màn hình, trước tiên là gương mặt tươi cười của người vô danh, tiếp đó là đôi mắt phóng đại, sau cùng là đến riêng con mắt.
Nó chiếm trọn màn hình kích thước 55 inch, có thể thấy rõ ràng từng chi tiết.
Đồng tử của người vô danh tròn vành vạnh và đem sẫm, trên mống mắt có các đường hoa văn tựa mạng nhện.
Mống mắt của y không mang màu nâu bình thường mà giống như màu máu khô.
Màu sắc bắt mắt này cũng không thể coi là bất thường, nhưng càng phóng to quan sát thì màu đỏ càng đậm hơn.
Giáo sư Lý ồ một tiếng, bước lên trước nửa bước.
Giày da của ông đập vào sàn nhà phát ra tiếng vang khe khẽ.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đồng tử khổng lồ trên màn hình co lại.
Ngay sau đó, hình ảnh xuất hiện trên màn hình nhấp nháy liên tục, nội dung hình ảnh vặn vẹo thành từng mảng chấm tròn li ti nhiều màu sắc.
Bên trong màn hình phát ra tiếng rẹt rẹt bất ổn, bầu không khí thoang thoảng mùi khét.
“Trục trặc” ngắn ngủi qua đi, cả căn phòng lặng ngắt như tờ.
Nhà ăn được camera quay dưới mọi góc độ biến mất.
Cả một mặt tường, tất thảy hình ảnh đều chuyển thành con mắt đỏ sẫm.
Những hình ảnh ấy không hoàn toàn nhất trí.
Trên mỗi màn hình, biên độ chuyển động của con mắt khổng lồ đều có sự chênh lệch không nhỏ.
Dường như bức tường trước mặt biến thành vật sống, những con mắt mọc xuyên qua màn hình phủ kín mặt tường.
Mấy chục đồng tử tựa hồ nhìn thấy được bọn họ, ánh mắt áp bách xuất hiện khắp nơi, đồng thời khóa chặt một mục tiêu…
Điểm tập trung của ánh mắt chính là giáo sư Lý vừa mới bước lên trước nửa bước.
Giây phút nhìn thấy ông ta, mấy chục con mắt hơi cong lên, không thể nghi ngờ gì nữa, nó đang cười.
Ngay tiếp theo, tất cả các màn hình đồng thời tắt ngúm, khi chúng sáng lên lần nữa, hơn mười màn hình camera đã khôi phục lại bình thường.
Vẫn là nhà ăn với ánh mặt trời rực rỡ, hai người trẻ tuổi vẫn ngồi đó yên lặng ăn cơm, bầu không khí vẫn rất hài hòa.
“Tường mắt” kiến người ta đổ mồ hôi lạnh hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện.
Tất cả chỉ xảy ra trong vòng mười giây.
Trong sự im lặng đáng sợ, Phù Hành Xuyên bò dậy khỏi giường, sắc mặt tái nhợt, mày cau chặt tới mức có thể kẹp chết một con muỗi.
– Xảy ra chuyện gì rồi? Vừa rồi có gì bất thường thế… ôi, giáo sư Lý cũng đến rồi đấy hả, mau nói cho tôi nghe xem.
Lý Niệm vẫn đứng yên tại chỗ cũ, còn chưa bước hết nửa bước kia.
Ông ta híp mắt, nghiêm túc quan sát người vô danh, ước chừng nửa phút, ông ta mời dời mắt sang nhìn Phù Hành Xuyên.
– Không có chuyện gì lớn hết, lát nữa tôi sẽ cho người theo sát.
Giáo sư Lý tỉnh bơ móc điện thoại ra nhìn.
– Vừa rồi bên Trung tâm Sức khỏe tâm thần có tiến triển mới, một bệnh nhân tận mắt nhìn thấy người vô danh, vừa gửi báo cáo tới rồi… Phù Hành Xuyên, hai người trẻ tuổi này chắc hẳn có gì đó.
– Ồ, không hổ là bạn hợp tác lâu năm, tôi cũng cảm thấy vậy đấy.
– Theo dõi sát sao bọn họ chứ?
– Ừ, theo dõi sát sao bọn họ luôn.
Trong nhà ăn.
Ân Nhận hí hửng hưởng thụ bữa trưa.
Thịt chiên trứng muối có độ mỡ và khô vừa đủ, cho vào là tan ngay trong miệng, nước sốt chảy ra chan với cơm rang, thơm nức khiến người ta mất phương hướng.
Gà rán ngoài giòn trong mềm, ăn một miếng, nước sốt thơm ngon nháy mắt thấm qua đầu lưỡi.
Quỷ vương đại nhân trước đây đã quen ăn thịt thú tanh hôi, thức ăn lạnh của nhà thờ cúng, bây giờ cảm động suýt rơi nước mắt.
Theo lý mà nói “người bình thường” nên ăn thêm chút rau dưa, nhưng y thực sự không thể khống chế được sự hấp dẫn từ thịt đã chế biến.
Dưa chuột trong cơm rang chắc hẳn cũng được coi là rau chứ nhỉ, Ân Nhận thầm nghĩ vậy.
Ở đối diện y, Chung Thành Duyệt đã ăn xong bữa cơm đạm bạc của mình.
Anh buông đũa xuống, bát trong khay sạch sẽ, trên bàn không có một giọt nước canh nào.
Kết thúc bữa cơm, việc đầu tiên anh làm là kiểm tra tin trên điện thoại, sau đó liếc mắt nhìn sang Ân Nhận.
Ân Nhận biết gương mặt của mình rất thu hút với người phàm, y tiếp tục thưởng thức món ngon, giả vờ như không phát hiện ra ánh mắt ấy.
Nhưng từ đầu đến cuối Chung Thành Duyệt đều chưa từng dời mắt đi.
Ánh mắt của anh không lộ liễu, không có vẻ như đang thèm ăn, cũng không ngây ngẩn hoặc tán thưởng cái đẹp.
Chung Thành Duyệt im lặng quan sát Ân Nhận.
Ân Nhận chỉ có thể nhìn ra vẻ nghi ngờ trong ánh mắt ấy.
Lẽ nào chuyện mình “lén lút” trêu chọc Thức An bị người này phát hiện rồi? Không thể nào, mình giấu kín thế cơ mà, chẳng phải thằng nhóc này còn không nhìn thấy được cả oán lâu hay sao?
Cũng đâu phải y muốn trêu chọc nhân viên Thức An để cho vui.
Ân Nhận đảm bảo tình huống của bản thân hơi đáng ngờ, nhưng không đến mức quá đáng ngờ.
Như vậy mới có thể chắc chắn tập đoàn Thức An sẽ giữ y ở lại lâu dài song không đến mức nhốt y.
Vào thời khắc quan trọng này nhất định không thể để sự việc rẽ sang lối khác.
– Anh muốn ăn thêm gì hả? – Ân Nhận mỉm cười, chủ động ra tay – Anh cứ nhìn em mãi như vậy… à, vẫn còn một miếng thịt gà này, hay là anh ăn đi.
– Không cần.
– Chung Thành Duyệt lắc đầu – Xin lỗi, vừa rồi tôi chỉ cảm thấy…
Ân Nhận nín thở.
– …Chỉ cảm thấy cậu mất trí nhớ, không biết đã phải chịu đói bao lâu, ăn nhiều như vậy không tốt cho dạ dày đâu.
– Chung Thành Duyệt đẩy gọng kính trên sống mũi, mở túi đeo hông tùy thân ra.
– Tôi có thuốc tiêu thực, cậu cần không?
Ân Nhận: “…”
– Cho em một viên, cảm ơn.
Đối phương đã móc hầu bao, y thực sự không tiện từ chối.
Chung Thành Duyệt lấy vỉ thuốc chưa bóc ra, bẻ rồi vươn tay đưa cho Ân Nhận hai viên.
Ân Nhận hồn nhiên cầm lấy.
Không có nước mưa làm ướt, ngón tay Chung Thành Duyệt khô ráo ấm áp.
Chẳng biết vô tình hay cố ý, đầu ngón tay anh lướt qua lòng bàn tay Ân Nhận rồi lập tức rụt tay về.
Móng tay Chung Thành Duyệt cắt ngắn và gọn gàng, cái chạm nhẹ này giống như mỏ chim lướt qua, chỉ là tiếp xúc vô cùng bình thường nhưng Ân Nhận lại có cảm giác xoắn xuýt bất thường.
Rõ ràng Chung Thành Duyệt chẳng có tí uy hiếp nào vậy mà y luôn cảm thấy có gì đó lạ lùng lắm.
Tuy vậy, sau khi đưa thuốc xong, Chung Thành Duyệt không nhìn Ân Nhận nữa.
Anh cầm điện thoại lên, nhìn chằm chằm vào điện thoại gõ chữ.
Ân Nhận thuận mắt liếc qua một cái, chỉ thấy phần trên cùng của điện thoại có dòng chữ “Người nhà tình thương mến thương”.
Hai viên thuốc tiêu thực kia có vị sơn tra, hàng thật giá thật, không có gì lạ hết.
Còn về cảm giác xoắn xuýt nho nhỏ này, đã sớm biến mất chẳng còn dấu vết.
Có lẽ chỉ do mình nghĩ nhiều thôi, y thầm nghĩ.
Hết chương 5
Lời tác giả:
Bây giờ mà tôi nói bộ này là câu chuyện tình yêu giữa người bình thường (?) và người bình thường (?) thì còn kịp nữa không?.