Nội dung “Kẻ liều mạng” kể về một nam thanh niên tên Giang Thiệp còn trong độ tuổi đôi mươi, vô tình một ngày nọ khi đang trên đường về nhà đã xảy ra va chạm dẫn đến xô xát không đáng có, chôn vùi cả một tiền đồ rộng mở đang chờ đợi cậu ta mà sa vào con đường không lối về. Ngoài đề tài kinh điển, bối cảnh nội dung còn u ám vô cùng, chỉ là nếu qua tay Hách Định Xuyên hiệu ứng sẽ không đơn thuần đến vậy. Việc mà hắn yêu thích nhất chính là biến một điều bình thường trở nên phi thường, vượt xa chuẩn mực người ta có thể lường tới.
Tháng sáu tiết trời oi ả, nhưng vào đêm nhiệt độ vẫn hạ xuống ít nhiều. Lúc này, Lý Huỳnh Lam đang đứng ngoài lan can ngắm nhìn những hàng cây đứng gió im lìm dưới khu dân cư, cùng mấy con thiêu thân chẳng biết mệt lượn lờ quanh bóng đèn đường.
Cánh cửa sau lưng nhè nhẹ đẩy ra, một người lặng lẽ bước đến bên cạnh, hồi lâu sau Lý Huỳnh Lam mới quay lại nhìn thấy Cao Khôn đang cầm một chén nhỏ đứng đó.
“Ăn dưa hấu đi…” Cao Khôn nói.
Dưa hấu trong chén được cắt đều tăm tắp, lấy từ phần ở giữa ngọt nhất, màu sắc đỏ au óng ánh, làm người ta thấy chỉ muốn cắn ngay một miếng.
Lý Huỳnh Lam vươn tay ra lấy, lại bị Cao Khôn tránh đi, sau đó anh lấy hai cây tăm xiên vào một miếng dưa đưa đến tay đối phương.
Cắn xuống một ngụm, ngập nước, ngọt đến Lý Huỳnh Lam cũng nheo mắt lại.
Cao Khôn: “Ăn xong rồi ngủ sớm.” Bận cả một thời gian dài như vậy, không dễ gì mới trở về, đương nhiên phải nghỉ ngơi cho tốt.
Lý Huỳnh Lam cuộn quyển kịch bản trong tay, mặc đầu ngón tay còn dính nước dưa hấu mà dùng nó gõ lên thành ban công: “Việc này em vẫn nghĩ chưa xong…”
Nói xong không nghe tiếng Cao Khôn trả lời, Lý Huỳnh Lam không khỏi đặt câu hỏi: “Anh nói xem, em nên làm thế nào đây?”
Lý Huỳnh Lam xưa nay luôn có chính kiến riêng của mình, mà quyết định của cậu đều được chứng minh là lựa chọn tốt nhất, Cao Khôn không ngờ sẽ có một ngày đối phương hỏi anh.
“Em với nghiệp diễn…”
“…”
Cao Khôn dừng lại, suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu em thích, thì…”
“Sao anh biết là em thích?” Lý Huỳnh Lam nhíu mày nói tiếp, “Anh có biết giới này phức tạp bao nhiêu không?” Dù có Trác Diệu hoặc những yếu tố khác làm chỗ dựa sau lưng cho Lý Huỳnh Lam hay không, kỳ thật tính cách của cậu cũng không phù hợp với môi trường này.
Cao Khôn nói thẳng: “Nhưng em thích diễn.” Không phải thích sự thần tượng phù phiếm, cái Lý Huỳnh Lam thích chỉ đơn thuần là diễn.
Lý Huỳnh Lam không phủ nhận, mà chỉ nói: “Anh biết vì sao không? Bởi vì ngày trước khi sắm vai một người nào khác, em chợt phát hiện ra em có thể quên đi chính mình…”
Ngay từ đầu chỉ là vì muốn tìm người nọ nên mới gia nhập vào giới, thời gian sau lại dần nhận ra khi diễn mình có thể tạm thời vơi đi bớt cảm giác chán ghét thế giới này, quang minh chính đại trở thành một người khác, quang minh chính đại huyễn hoặc giả tưởng, sẽ không ai cho cậu là kẻ điên có bệnh tâm thần.
Lý Huỳnh Lam không thể không có Cao Khôn, vậy cho nên khi không có anh ở bên, cậu ngay cả ‘Lý Huỳnh Lam’ cũng không còn can đảm để mà đối mặt… Vì thế, mặc kệ là quên đi một chút, cho mình một khoảnh khắc được thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần sau đó tìm được động lực chống đỡ từng ngày.
Nhìn thấy sắc mặc Cao Khôn nặng nề, Lý Huỳnh Lam cắm một miếng dưa hấu đút cho anh, đợi Cao Khôn nuốt xong cậu mới nói: “Nhưng hiện giờ không cần nữa.”
Không cần buông xuôi, cũng không cần trốn tránh. Ngược lại, cậu rất may mắn khi vẫn là chính mình.
Đầu lưỡi Cao Khôn còn lưu lại vị ngọt của dưa hấu, rõ ràng rất ngọt, song không biết vì sao lại thấy quá đắng.
“Nhưng em vẫn không nỡ.” Một việc có thể kéo một người ra khỏi khổ đau, tuy rằng giờ đã không còn, nhưng đâu đó hẳn sẽ vẫn tồn tại một tình cảm quyến luyến khó rời.
“Anh lại nghĩ nhiều rồi…” Lý Huỳnh Lam không đồng tình, “Chẳng qua chỉ là một thói quen mà thôi, sở dĩ còn giữ là vì cậu đã giúp em nhiều như vậy, em không thể cứ thế nói dứt là dứt được, sẽ khiến cậu ấy và công ty tổn thất.”
Cao Khôn không nói gì, chỉ lấy quyển kịch bản từ tay Lý Huỳnh Lam, mở ống cuộn như chả giò, sau đó cố ép phẳng nó.
Tuy lúc mang về đây từ tay Hách Định Xuyên nó đã như tấm giấy ăn rồi, mà hiện tại lại càng tiến hóa thêm một tầm cao mới, sắp sánh gần giẻ lau luôn rồi. Một quyển giấy mỏng cong vòng bốn góc, kim bấm xiên xẹo, bề mặt nhăn nhúm, trên bìa còn đầy vết nhơ đủ màu đỏ xanh vàng tía, chẳng biết là dầu mỡ hay nước canh. Thật sự so với hình tượng yêu sạch sẽ thường ngày của Lý Huỳnh Lam quá mức chênh lệch, nhưng nếu gặp một vật không thích cậu hoàn toàn có thể quăng nó đến một xó đến mốc meo, đằng này từ hôm về, quyển giấy này chưa từng rời khỏi người Lý Huỳnh Lam quá nửa bước. Ăn mang theo, ngủ mang theo, lúc tắm rửa cũng không quên mang vào phòng tắm. Cảm tình phức tạp này, thật khó diễn tả bằng lời.
Lý Huỳnh Lam thấy hành động của Cao Khôn, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, nhưng chớp nhoáng đã bị cậu che dấu.
“Được, nếu anh đã muốn em diễn, vậy chắc anh cũng biết Giang Thiệp này nam không kiêng nữ không chê, đời sống buông thả và bệ rạc…” Lý Huỳnh Lam vừa nói vừa sờ túi quần, kế đó vậy mà lấy từ trong ra một gói thuốc lá, rút một điếu đặt lên miệng.
Nhưng cậu còn chưa kịp nói hết câu, điếu thuốc đã bị Cao Khôn lấy đi, tốc độ chớp nhoáng chỉ để điếu thuốc trên môi Lý Huỳnh Lam không quá hai giây.
Ánh mắt Cao Khôn ngoài ban công không đủ ánh sáng có vẻ đặc biệt thâm trầm, đôi mày nhíu chặt, sắc mặt hiếm khi có chút sắc bén.
Lý Huỳnh Lam nhìn anh cười: “Vậy là sao? Mới điểm này đã chịu không nổi thì còn diễn cái gì?”
Cao Khôn nhìn Lý Huỳnh Lam một lúc, ý cười trên môi cậu vẫn trêu đùa rõ nét như mọi lần, thế nhưng trong mắt lại không hề có sự tồn tại này.
Cao Khôn thở dài, để chén dưa hấu sang một bên, đưa tay kéo Lý Huỳnh Lam đến trước mặt: “Đừng nghĩ nhiều quá, đó không phải là anh…”
Nếu cuộc nói chuyện này xảy ra trước đây thì chắc hẳn Lý Huỳnh Lam còn có thể miễn cưỡng ứng đối, chí ít trên mặt sẽ không thay đổi. Nhưng nay chỉ vì một câu này, lại khiến cậu không cách nào giữ thái độ thản nhiên được nữa, khóe miệng cứng đờ dần hạ xuống.
“Em nhớ ra nên gọi anh là gì rồi,” Lý Huỳnh Lam cười lạnh, xuống miệng không lưu tình, “Là tự mình đa tình hay tự cho là thông minh? Có phải anh đang cười nhạo em bị mắc chứng vọng tưởng? Em vì sao phải cho rằng hắn là anh? Giang Thiệp với anh có điểm gì giống, anh từng nghiện ma túy sao? Từng bán thân sao? Từng bị người ta truy sát? Từng đỡ cụ già qua đường…”
Lý Huỳnh Lam càng nói càng kích động, đến khi được Cao Khôn ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng vài lần trấn an.
“Huỳnh Lam… Huỳnh Lam…”
Lý Huỳnh Lam thở gấp, bấy giờ mới ý thức được mình vừa mất kiểm soát, thân thể phút chốc rã rời, tựa vào ngực anh.
Người thiếu niên Giang Thiệp kia quả thật không phải Cao Khôn, hắn phản nghịch, hận đời, đắm mình trong trụy lạc, sớm bị hút vào vòng xoáy của dục vọng. Chỉ là họ cũng có điểm giống nhau, ở chỗ tương lai tốt đẹp bỗng chốc bị hủy hoại ngay từ thời niên thiếu, cuộc đời chìm trong bóng tối vô tận cũng muốn bò ra khỏi vũng bùn, tính cách khép kín luôn ẩn nhẫn khắc chế, chỉ cần Lý Huỳnh Lam trải nghiệm, ắt sẽ lĩnh hội, mà người duy nhất cậu nghĩ từng đích thân trải qua, chỉ có người bên cạnh này.
Mà Cao Khôn lúc này thì đang nói bên tai cậu: “Không nghĩ, không nghĩ, không thích thì dừng lại thôi…”
Lý Huỳnh Lam chỉ chôn mặt vào lòng Cao Khôn, không nói một lời, cảm xúc cũng dần ổn định. Khi Cao Khôn tưởng rằng đối phương sẽ đưa ra quyêt định thì Lý Huỳnh Lam lại bất ngờ nói: “Anh nói phải.”
Nếu Giang Thiệp và Cao Khôn không giống thì Lý Huỳnh Lam sẽ không cần phải băn khoăn, còn nếu Giang Thiệp có giống, vậy khi mình diễn, lúc cùng nhân vật hòa làm một, phải chăng có thể tiếp cận đáy lòng người nọ hơn một chút?
Nghĩ đến việc này, Lý Huỳnh Lam chợt thấy nhẹ nhõm hơn, vì vậy cậu thẳng thắn thừa nhận lời Cao Khôn nói vừa rồi là đúng.
“Anh nói phải,” Lý Huỳnh Lam tiếp lời, “Em vẫn còn thích diễn, nghĩ kỹ lại, thật không nỡ cứ như vậy mà từ bỏ.”
Cao Khôn bị cậu đẩy ra, lại thấy Lý Huỳnh Lam đã phục hồi tinh thần, cắm một miếng dưa hấu bỏ vào miệng, như thể sự tình rối rắm vừa rồi chưa hề xảy ra.
“À, phải,” Lý Huỳnh Lam nhớ ra gì đó, muốn lấy lại điếu thuốc trong tay Cao Khôn, “Món này thì buộc phải luyện, yên tâm đi, chỉ thử tí thôi.”
Cao Khôn lại phản xạ né tránh, không quên nói: “Em không chịu nổi vị này.”
Lý Huỳnh Lam nhíu mày: “Làm sao anh biết? Em còn chưa thử lần nào mà.” Lam thiếu gia không hút thuốc lá, ít khi xã giao, những người xung quanh cậu lại càng không dám làm càn, nên đến cả đầu ngón tay còn chưa từng dính mùi thuốc bao giờ.
Chỉ thấy Cao Khôn chần chờ một chốc, bất chợt đưa điếu thuốc lên miệng, sau đó lấy từ trong ra một chiếc hộp quẹt, “Xoẹt” một tiếng châm lửa.
Anh nhẹ nhàng rít một hơi từ đầu lọc, đốm thuốc lập lòe trong đêm tối, từng làn khói trắng tràn ra khỏi khóe miệng, khoảnh khắc ấy anh giương mắt nhìn về phía Lý Huỳnh Lam, đối diện với ánh mắt ngơ ngác của đối phương, kế đó lại gần, cúi đầu hôn lên môi cậu.
Cái vị cay xè nơi đầu lưỡi chẳng mấy chốc xâm nhập vào khoang miệng, cậu lập tức muốn né tránh, song lúc này một bàn tay lại giữ chặt sau ót cậu, không cho cậu đường lui, kiên định chia sẻ toàn bộ hương vị đắng ngắt với đối phương. Trong miệng Lý Huỳnh Lam hãy còn nếm được vị ngọt của dưa hấu, nhưng rất nhanh đã bị Cao Khôn nhuộm dần, ám trầm lan ra, giao triền, bao trùm, hoàn toàn tản mác.
Lúc hai người tách ra, khóe miệng Lý Huỳnh Lam còn treo một đường chỉ bạc, sặc phải khói khiến cậu không nhịn được ho xù xụ.
“Khụ khụ… Khụ khụ…”
Nhìn thấy Lý Huỳnh Lam ho đỏ cả mắt, Cao Khôn sốt ruột vỗ lưng cậu: “Xin lỗi…” Anh vốn chỉ muốn cho cậu biết vị thuốc lá không tốt chút nào.
Lý Huỳnh Lam bực mình trừng anh một cái, làm cũng làm rồi còn giả ngây thơ cái gì.
“Anh học hút thuốc từ khi nào?” Bộ dáng vừa rồi thoạt nhìn như đang đóng phim vậy, thành thạo đến mức mình cũng không ngờ nổi.
Cao Khôn cúi đầu: “Biết được sơ sơ từ trường thiếu niên…” Anh còn nhớ một lần về tới phòng thì được người bạn cùng phòng lén lút dúi vào tay, không biết làm sao hắn có thể mang vào mà nâng niu như bảo bối. Từ dạo đó, cứ đến nửa đêm hai người lại trốn trong góc phòng làm vài điếu. Thời gian sau là trong trại, như Diêu Chính Quý đã nói, tất cả đang trên cùng một con thuyền thì đừng dại ra vẻ thanh cao, vì như thế trái lại chỉ khiến kẻ khác cho ta là loại thấp hèn.
Cao Khôn lại giải thích: “Nhưng từ khi ra anh đã cai rồi.” Đó không hẳn là một thói quen khó bỏ, toàn bộ đều bỏ lại nơi đó.
Lý Huỳnh Lam đã ổn hơn, không bàn luận thêm về vấn đề này, có thể khiến một người luôn có tính tự chủ như Cao Khôn buông thả như thế, có thể thấy khi đó anh đã phải chịu áp lực đến mức nào.
Lý Huỳnh Lam lấy điếu thuốc từ tay Cao Khôn dụi tắt trên thành lan can, tiện tay ném thẳng vào thùng rác.
“Thực ra lưu manh ngoại trừ hút thuốc nhất định còn rất nhiều phương pháp giải tỏa khác, em thấy chắc mình phải nghiên cứu nhiều hơn…”
o O o
Nếu đã có quyết định, hôm sau Lý Huỳnh Lam liền gọi điện cho Phan Minh Câu.
Phản ứng của Phan Minh Câu là không hề tỏ ra bất ngờ, chắc hẳn anh ta đã nhận được tin tức từ sớm, chỉ có điều vẫn không khỏi giật mình với chuyện Hách Định Xuyên đích thân đến phim trường tìm người.
“Tên nhãi này khác gì trộm đâu, nhất định là hắn lén đi nhìn cậu diễn xong mới nảy sinh ý định, tôi biết cậu muốn nhận nhưng mà…” Phan Minh Câu thoáng ngập ngừng, sau đó lại nói, “Cứ từ từ, để cậu cháu hai người nói chuyện trước đã.”
Tiếp theo điện thoại được trao tay, giọng nói trầm thấp của Trác Diệu vang lên đầu dây.
“Huỳnh Lam, đã suy nghĩ kỹ rồi?”
Lý Huỳnh Lam đáp “Vâng”.
“Kịch bản cháu cũng đọc rồi?”
Lý Huỳnh Lam biết y đang lo chuyện gì: “Cháu thấy mình có thể.”
Trác Diệu trầm mặc giây lát, nói: “Được rồi, vậy cứ theo như cháu quyết định đi, bên phía sản xuất và đội ngũ kỹ thuật của bộ phim này cũng không tồi, nhưng trong quá trình có gì khó khăn, cháu có thể báo ta biết.”
Trác Diệu vẫn giữ giọng điệu bình thản, nhưng Lý Huỳnh Lam lại có thể nghe ra sự quan tâm trong đó, cậu chợt thấy ấm lòng: “Cậu yên tâm, cháu sẽ không làm cậu thất vọng.”
Đây chính là lần đầu Lý Huỳnh Lam dùng lời cương trực như vậy cam đoan với Trác Diệu. Đầu dây bên kia Trác Diệu im lặng một lúc, cũng thầm đáp ứng trong lòng.
Thế nhưng trước khi Lý Huỳnh Lam ngắt máy, y đột nhiên lên tiếng: “Huỳnh Lam, còn có một chuyện…” Có lẽ Lý Huỳnh Lam sẽ không nghe thấy, nhưng Trác Diệu cảm thấy hẳn là phải nói cho cậu.
『Hết chương 88』