Hưng Thiếu Xin Anh Dịu Dàng Một Chút

“Ngươi…”

Chiếc mặt nạ rơi xuống, cô ta bắt đầu buồn nôn: “Oẹ".

“Khốn kiếp. Ngươi mau cút khỏi đây tránh ảnh hưởng đến Hưng thiếu!’

Người con gái cúi mặt nhặt chiếc mặt nạ lên đeo vào, giọng chậm rãi:

“Tôi đã nói sẽ khiến cô khiếp sợ cô còn không tin.”

“Nói nhiều làm gì? Mau cút đi!”

Cô gái đứng dậy cười khẩy một cái. Sau đó vội bước ra ngoài. Tất cả hành động của cô đều được Nguyễn Phục Hưng thu vào tầm mắt. Quả thật ngoài trừ dung mạo ra, tất cả đều hoàn toàn giống với Đặng Lam Trà.

“Bỏ đi!”

‘Hưng thiếu ngài nói gì. Oẹ.”

Hắn cười khẩy, đưa tay đẩy nữ nhân bên cạnh ra: “Ngươi muốn nôn đi chỗ khác mà nôn.”

Người phụ nữ đó bước vội ra ngoài. Cô ta đi rồi, Nguyễn Phục Hưng đứng dậy sải bước. Ra đến cửa cùng lúc nghe được tiếng cô ta gào lên:

“Chết tiệt. Đau quá! Ngươi muốn gì?”

Người con gái bưng mâm đạp một chân lên người phụ nữ ngã sóng soài:

“Ta nói cho ngươi nghe, cho dù ta xấu xí hơn ngươi. Ngươi không có quyền chà đạp ta. Nếu còn lần sau ta không đảm bảo ngươi được lành lặn. Mau cút!”

Nói xong người con gái đó còn phủi tay cười.

“Ngươi không sợ mất việc?”

Cô ta cười khẩy: “Mất việc ta tìm việc mới còn hơn ở đó chịu trận bị người khác chà đạp hết lần này đến lần khác. Bổn cô nương đây chính là không muốn làm!”

Nói xong cô gái bỏ chạy.Nguyễn Phục Hưng chắn chắn dáng người này là của Đặng Lam Trà, hắn đuổi theo cô gái:

“Mau đứng lại!”

Hắn chạy ngang người phụ nữ đang nằm dưới gạch, hắn bị cô ta nắm cổ chân giữ lại:

“Hưng thiếu, xin ngài đỡ em dậy!”

Hắn gạt ngang: “Tránh ra đừng cảm đường!”, hắn nói xong bước vội theo người con gái đó

Cô ả dưới đất ôm hận hét lên: “Ngài đi theo con xấu xí đó làm gì?”

Nguyễn Phục Hưng vừa đi vừa gọi lớn:

“Đặng Lam Trà, là em đúng không?”

Nghe được cái tên này, cô gái đứng lại một lúc sau đó chạy nhanh hơn. Nguyễn Phục Hưng thấy vậy cũng vội chạy đuổi theo:

“Đặng Lam Trà nếu đúng là em. Dù em có xấu xí tôi cũng kéo em trở lại bên tôi. Đặng Lam Trà.”

Cô gái nhỏ chạy nhanh hòa vào dòng người đang đung đưa theo nhạc.

“Mất dấu. Chết tiệt!”

Nguyễn Phục Hưng gấp gáp lấy điện thoại gọi cho Hoàng Ân:

“Hưng thiếu ngài có gì căn dặn?”

“Ta tìm thấy một cô gái có dung mạo xấu xí ở quán bar. Không biết ngươi dùng cách gì, có trói cũng phải đem về trước mặt ta. Nghe rõ chưa?”

“Dạ được!”



Đặng Lam Trà đi đường vòng ra phía sau quán bar. Cô lấy tay vịnh tường thở gấp:

“Thật không ngờ, với dung mạo này, anh ấy còn có thể nhận ra mình?”

Sau đó cô đứng thẳng, lấy điện thoại trong túi ra gọi:

‘Dì?”

“Về chỗ ta sắp xếp trốn cho kỹ vào.”

“Được. Vậy còn ngày mai có đến đây không?”

“Cứ nằm ở nhà đắp mặt nạ đi. Có những cái tìm không ra mới phát điên được. Haha.”

Đặng Lam Trà cúp máy, cô đội nón cúi đầu đi đường tắt về căn nhà được dì thuê sẵn. Ở đây, ngoài vật dụng cá nhân và quần áo ra chẳng có gì khác. Nhưng căn nhà dì thuê thật sự rất an toàn.

“Sao dì lại chịu giúp mình nhỉ?”

Đó là câu hỏi luôn theo Đặng Lam Trà đến giờ. Có thể là dì ấy đồng cảm với cô chăng?

Mặt khác, Hoàng Ân cho người tra hỏi về tung tích của cô gái đó nhưng chủ quán bar cứ liên tục chối:

“Ân đại ca. Chỗ chúng tôi thật sự không có người như ngài nói. Ngài có đánh chết tôi, tôi càng không biết.”

“Vậy thì kiểm tra ghi hình xem cô ta đã đi đâu?”

“Ấy ấy. Vậy thì không được rồi. Quán bar có camera khách chắc chắn sẽ đi chỗ khác.”

Hoàng Ân tức giận đập bàn: “Mẹ kiếp nhà ngươi. Ngươi bảo ta đi đâu tìm cho hắn người như hắn mô tả?”

Ông chủ quán bar lắc đầu: “Tha mạng cho tôi. Người ngài nói chúng tôi sẽ đi tìm phụ. Có tin tức sẽ báo cho ngài!”

“Cô ta bị huỷ dung. Cao dáng gầy. Ngươi mau tìm đi!”

Chủ quán bar kêu trời. Mô tả như vậy hắn đi đâu mà tìm? Đúng là xui xẻo tìm đến mà.

Hôm sau, Đặng Lam Trà vẫn bộ dạng xấu xí ra ngoài mua đồ ở cửa hàng tiện lợi. Cô định làm một nồi canh hải sản ăn cho đỡ thèm.

Thế nhưng lúc từ chợ đi về, Đặng Lam Trà phát hiện có người theo dõi cô. Cô đi nhanh người phía sau đi nhanh. Cô dừng lại hắn cũng dừng lại. Đặng Lam Trà quẹo trái, hắn chạy theo. Cuối cùng cô co chân lên chạy thật nhanh. Sau đó đầu đụng trúng ngực của người đàn ông:

“Mau theo chúng tôi về gặp Hưng thiếu.”

“Liên quan gì đến hắn?”

“Đó là lệnh.”

Đặng Lam Trà cúi người luồng qua cánh tay của người đàn ông tiếp tục chạy:

“Không liên quan! Mau tránh tôi ra nếu không tôi báo cảnh sát!”

Đôi co một hơi Lam Trà cũng chạy thoát. Đến lúc mở chìa khóa bước vào nhà, một chiếc xe màu đen từ đâu chạy đến với vận tốc rất nhanh.

Chỉ trong tích tắt, Đặng Lam Trà đã bị lôi lên xe, bọn chúng trói tay chân cô lại:

“Bắt cóc đây!”

“Mau thả tôi ra, tôi báo cảnh sát!”

Vừa thoát khỏi một đám người. Nay lại bị đám người trói tay chân mang đi. Rốt cuộc cô đắc tội với ai vậy? Nếu cô bị giết trong tay chúng thì sao?

Đặng Lam Trà vùng vẫy hét lên nhưng miệng bị bịt kín mơ hồ chỉ nghe tiếng ú ớ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui