Mạc Tương Tư cầm giấy siêu âm cẩn thận đi ra bên ngoài hành lang của bệnh viện. Cô ta lấy điện thoại trong túi ra, chụp ảnh siêu âm thai rồi gửi vào số điện thoại không lưu tên. Rất nhanh bên đó đã thả một tim.
Sau đó, Mạc Tương Tư gửi tin nhắn cho bà Hoàng:
“Em bé khoẻ, là bé trai. Mẹ yên tâm!”
Ngay lập tức, bà Hoàng gọi điện thoại cho Tương Tư:
“Con về đi mẹ đã chuẩn bị canh tổ yến cho con.”
Mạc Tương Tư cúp điện thoại sau đó đứng dậy đi về. Lúc nhìn lần nữa trong giấy siêu âm mới phát hiện có chuyện không đúng. Cô quay lại gặp bác sĩ.
“Hoàng thiếu phu nhân người còn chuyện gì căn dặn?”
Mạc Tương Tư để túi xách một bên, sau đó ngồi xuống: “Tôi muốn nói chuyện riêng với bác sĩ!”
Y tá đứng bên cạnh bác sĩ nghe hiểu nên vội cúi người đi ra ngoài đóng cửa. Bác sĩ nhìn thẳng Mạc Tương Tư nói:
“Ở đây không có người ngoài. Hoàng phu nhân có gì cứ căn dặn.”
Mạc Tương Tư ném tờ siêu âm lên bàn: “Cô bị điếc sao? Tôi đã bảo sửa ngày dự sinh lại. Còn nữa. Trong này không được để 20 tuần. Phải là thai 14 tuần?’
Bác sĩ thở dài: “Hoàng thiếu phu nhân chuyện này sẽ ảnh hưởng đến em bé.”
Mạc Tương Tư đứng dậy vung tay tát bác sĩ một cái: “Ảnh hưởng hay không liên quan gì đến cô? Cô chỉ cần làm tốt công việc của mình là được. Còn nữa nếu làm không tốt, tôi cam đoan, cô có đi đến đâu, bệnh viện nào cũng không dám nhận.”
Ánh mắt Tương Tư khiến cho vị bác sĩ nữ đối diện thấy hoảng sợ. Sau đó từ trong túi, Tương Tư ném xấp tiền vào mặt bác sĩ: “Người trẻ tuổi như cô cũng cần phải coi khách hàng của mình là ai. Mau sửa lại cho tôi!”
Bác sĩ nữ cúi đầu, mắt cô ấy đỏ hoe nhưng răng cắn chặt môi mà gõ phím. Sau một lúc, kết quả siêu âm được đưa ra.
Mạc Tương Tư hài lòng nhận lấy, trước khi đi còn ném cho bác sĩ một câu: “Như vậy sớm có phải mọi chuyện tốt đẹp rồi hay không?”
Sau khi Mạc Tương Tư rời khỏi, vị bác sĩ mới đập tay lên bàn khóc. Bác sĩ sửa hồ sơ bệnh án là sai. Nhìn vào hình siêu âm và kết quả ai mà không biết thai nhi được 20 tuần tuổi cơ cứ. Để bác sĩ khác mà đọc được, 10 mấy năm rèn sách và thực hành của cô thành trò cười hay sao? Sỉ nhục.
…
Về đến Hoàng Gia,
Mạc Tương Tư vừa vào nhà là người hầu lập tức cúi xuống cởi giày cho ả. Đến đi còn phải cần có người đỡ.
Bà Hoàng vừa thấy con dâu vội chạy đến: “Tương Tư cực khổ cho con quá! Bác sĩ nói cháu trai của mẹ sao rồi?”
Mạc Tương Tư ngồi xuống, một tay sờ bụng mình vui vẻ nói: “Bé con biết đạp rồi đó mẹ, thỉnh thoảng còn nấc cụt trong bụng con.”
Bà Hoàng đích thân bưng chén tổ yến lên cho Tương Tư: “Con ăn đi kẻo nguội. Mẹ chưng rất lâu rồi đấy. Ngày xưa thằng Quân cũng hành mẹ y chan vậy đó.”
“Mẹ, bây giờ con mới biết mẹ khi xưa vất vả quá!”
Mạc Tương Tư vòng tay qua ôm bà Hoàng.
Sau khi ăn hết chén tổ yến, cô ả vào phòng nằm ngủ. Lúc về phòng đóng cửa lại, nụ cười trên gương mặt cô ta lập tức tắt hẳn.
“Chết tiệt. Có con thật phiền phức. Xem cái bụng của mình nứt hết cả rồi. Xấu xí quá!”
Sau đó, ả lấy tay đánh mạnh vào bụng mình mấy cái. Sinh linh bé nhỏ dường như cảm nhận được mẹ của bé đang nói chuyện. Cứ thể ở trong bụng lộn mấy vòng. Mà điều này làm Mạc Tương Tư khó chịu, cô lại lấy tay đánh mạnh tiếp: “Nếu không phải vì tài sản. Tao không bao giờ mang thai!”
Mạc Tương Tư nằm ngủ một giấc, nghe bên ngoài có tiếng của Hoàng Đăng Quân, Tương Tư lập tức ngồi dậy chỉnh lại tóc. Sau đó đi ra phòng khách:
“Quân, anh về rồi sao?”
Nếu là Quân của thường ngày, anh sẽ đến sờ bụng của Tương Tư một cái. Nhưng anh với cô bây giờ chỉ có ánh mắt căm ghét.
“Để em dọn đồ ăn cho anh!”
Mạc Tương Tư nói xong quay vào bếp dọn cơn như thường ngày. Đến quản gia trong nhà còn thấy Đăng Quân có phúc phần mới lấy được một người vợ như vậy.
“Thiếu phu nhân, người đang mang thai. Mọi chuyện cứ để đó cho tôi!”
Mạc Tương Tư lắc đầu: “Đừng tước đi niềm vui của tôi. Tôi thích đích thân dọn cơm cho Quân và nhìn anh ấy ăn."
“Thiếu gia thật có phúc.”
Hoàng Đăng Quân cười khẩy: “Có phúc thật sao?”
Mạc Tương Tư cầm trong tay đĩa thức ăn quay lại mà giật mình:
“Quân mặt anh sao đỏ thế?”
“Phải rồi. Tôi có phúc mười mấy đời mới lấy người phụ nữ nữ cô?”
Mạc Tương Tư cười tít cả mắt: “Anh đừng khen em, làm em ngượng chết đi được!”
Hoàng Đăng Quân nghiến răng:
“Vậy sao cô không đi chết đi?”
“Đăng Quân con nói điên cái gì vậy?”, bà Hoàng nghe được liền mắng con trai. Chưa kịp mắng xong đã thấy Đăng Quân mắt đỏ ngầu bóp cổ Mạc Tương Tư.
“Quân… Anh bị làm sao vậy? Em khó thở.”
Ánh mắt ả nhìn sang mẹ chồng: “Mẹ?”
“Quân mau buông Tương Tư ra. Con bé nó làm sai cái gì mà khiến con phải vậy? Con bé đang mang thai.”
Quản gia thấy mình có hơi nhiều chuyện rồi. Dù sợ nhưng quản gia cũng chạy ra kéo Đăng Quân ra khỏi Mạc Tương Tư.
Đăng Quân lấy cây kéo bên cạnh chĩa thẳng vào Mạc Tương Tư:
“Chết tiệt. Tôi hủy dung cô xem cô thế nào?”
Tương Tư bấm chặt móng tay vào da thịt Quân. Cần cổ ả nổi gân, âm giọng phát ra rất yếu:
“Quân… Em đang có thai. Con của anh!”
Hoàng Đăng Quân như được nhắc nhở, hắn lúc nãy còn muốn bóp chết cô. Bây giờ tay nới lỏng ra đôi phần. Tay còn lại dứt khoát rạch xuống.
Trong căn biệt thự rộng chỉ nghe tiếng hét thất thanh của Mạc Tương Tư.
Ả ôm mặt nhìn Đăng Quân: “Rốt cuộc em đã làm sai cái gì?”
“Quân con bị điên rồi sao?”,
Bà Hoàng luống cuống đỡ Mạc Tương Tư dậy:
“Con dâu con sao rồi. Mau gọi bác sĩ đi!”
Trong nhà ai ai cũng hoảng hốt chỉ có Đăng Quân sắc mặt lạnh như tiền:
“Cô làm gì bản thân cô tự biết. Nể tình cô mang thai con của tôi. Tôi tha cho cô. Đợi sau khi đứa trẻ ra đời. Tôi tính toán lại.”
Đăng Quân ném cây kéo xuống gạch rồi đi lên lầu. Đối với người đàn bà đó, anh chỉ có hận.
Mạc Tương Tư gào lên:
“Rốt cuộc em đã làm gì chứ?”