Đã một tuần qua từ khi cái chết của Hoàng Đăng Quân, Mạc Tương Tư bị bà Hoàng giam lỏng ở trong nhà. Ngay cả bước xuống giường còn phải có người hầu tháp tùng. Vì để bảo vệ cháu đích tôn của nhà họ Hoàng.
Tương Tư ở trên lầu buồn chán cứ đi đi lại lại. Ả hết ném ly rồi sẽ làm cho đồ đạc rối tung lên. Ả ra ban công dò đầu bức tóc. Người hầu được sai mang chén tổ yến lên cho ả, lúc cầm lên, Mạc Tương Tư lỡ tay làm chén tổ yến rơi xuống trúng chân mình.
Người hầu vội lau chân cho ả: “Thiếu phu nhân người có sao không?”
“Ngươi tính hại chết ta à?”
Ả trợn mắt hét lớn rồi vung tay tát người hầu mấy cái. Mọi cảm giác tù túng đều dồn lên người của cô hầu.
Người hầu chỉ biết mặc cho ả đánh. Lúc xuống lầu thấy người hầu mặt sưng, bà Hoàng hỏi có chuyện gì thì người hầu khóc:
“Thiếu phu nhân… tát con.”
Bà Hoàng vừa bước lên phòng Tương Tư xem có việc gì thì nghe một tiếng động lớn. Mạc Tương Tư lấy mảnh vỡ của ly nước vừa đập cắt tay mình.
Bà Hoàng hốt hoảng: “Người đâu lên đây nhanh lên.”
Tương Tư quỳ xuống: “Mẹ con không muốn sống nữa.”
“Không được. Ngươi đang mang thai cháu của ta. Ngươi đừng hòng.”
“Sao suốt ngày mẹ mở miệng ra toàn là “cháu tôi”? Mẹ nhốt con ở đây không cho ra ngoài, mẹ có nghĩ cho cảm giác của con?”
Bà Hoàng hất ly nước trên bàn sofa vào mặt Tương Tư: “Nếu hôm đó nó không đòi đi chùa với ngươi, Quân nó không xảy ra chuyện. Bây giờ thì hay rồi. Ta vì cháu của ta nên mới đối xử tốt với ngươi thôi. Ngươi chẳng qua là người ngoài. Cho ngươi ăn sung mặc sướng, ngươi còn đòi hỏi?”
Mạc Tương Tư ngồi bệt ở dưới sàn. Ánh mắt chứa đầy thù hận nhìn sang bà Hoàng, ả cười khẩy:
“Phải rồi. Cháu của bà? Tôi là người ngoài? Thật chất các người chỉ xem tôi là công cụ để củng cố tài sản. Là cái máy đẻ thôi.”
“Đúng đó. Vậy cho nên an phận mà sống.”
Bà Hoàng có duy nhất một cậu con trai. Lúc pháp y đến khám nghiệm báo con bà do uống thuốc trị đau cột sống thắt lưng. Bác sĩ giải thích rằng lúc uống thuốc này không nên vận động hay ra ngoài. Vì trong đó có một chất hướng thần. Con bà sao lại uống thuốc mà bà không hay. Hơn nữa, nếu không phải hôm đó bà bảo Hoàng Quân đi cùng Mạc Tương Tư, Hoàng Quân sẽ không ra nông nổi như vậy. Cho nên, Mạc Tương Tư là thủ phạm. Chính ả đã cướp đi con trai của bà.
Bà Hoàng nói xong bỏ ra bên ngoài chuẩn bị khoá trái cửa phòng, Mạc Tương Tư chạy đuổi theo:
“Mẹ, con xin mẹ. Thả con ra đi. Con muốn ra ngoài.”
Bà Hoàng hất tay ả khoá cửa. Mạc Tương Tư giằng co với bà. Hai người cứ thế đi đến cầu thang. Nhưng Mạc Tương Tư không may trượt chân, lúc sắp ngã bà Hoàng đã kéo tay ả lại. Ả không những không biết ơn mà thay vào đó lấy tay mình hất bà Hoàng ngã cầu thang.
Tiếng động mạnh khiến người hầu trong nhà hốt hoảng. Ả hoảng sợ quay về phòng chùm chăn:
“Mình không phải cố ý. Mình chỉ … Không phải cố ý…”
Mãi không nghe ồn ào ở dưới nhà, Mạc Tương Tư làm như không có chuyện gì, thay quần áo, xịt nước hoa rồi bắt xe rời khỏi nhà họ Hoàng.
Chiếc xe chở Mạc Tương Tư đến một con hẻm nhỏ. Tài xế trên xe thắc mắc:
“Phu nhân có nhầm địa chỉ?”
“Đúng rồi. Tiền của ông. Ở đây chờ tôi một chút.”
Ả ném tiền lên người tài xế sau đó rời đi.
Ả mặc chiếc váy đen, đội nón rộng che mặt. Bước vội đến cuối con hẻm, Mạc Tương Tư nhận lấy một chai nhựa màu trắng từ một người đàn ông. Vội vàng quay lại xe:
“Ông mau chở tôi đến nghĩa trang đi!”
Mạc Tương Tư đến nơi đi thẳng vào bên trong ngôi mộ mới xây. Cô nhìn bó hoa trên mộ, lấy tay hất sang một bên. Mạc Tương Tư quay lại nhìn người đang đứng ở đó mắng chửi:
“Cô không có tư cách.”
“Mạc Tương Tư, cô hẹn tôi ra đây làm gì?”
Sau khi nhận được cuộc gọi từ di động của Hoàng Đăng Quân. Cô ngạc nhiên vì người gọi mình là Mạc Tương Tư.
“Đặng Lam Trà tại sao mày còn sống?”
“Sao rồi, cô sợ rồi đúng không?”
“Tại sao trong đám tang mày không vạch trần tao?”
Mạc Tương Tư tâm trạng đang kích động. Cô ta vừa nói vừa tiến lại gần Lam Trà với vẻ mặt đầy ý hận.
Đặng Lam Trà lùi về sau: “Tại vì tôi đã hứa với chồng của cô. Anh ấy vì bảo vệ cô mà đến xin lỗi tôi.”
“Quân? Không thể nào.”
Mạc Tương Tư lắc đầu, gào lên: “Mày nói xạo. Hắn vì biết tao hại mày nên đến bóp cổ tao. Sau đó, sau đó, tao đã …”
Đặng Lam Trà ngắt lời ả: “Cô đừng nói với tôi chính cô đã hại Hoàng Quân?”
“Thì đã sao?”
Đặng Lam Trà đứng đó cô nén tức giận: “Lặp lại cho tôi. Chính là cô?”
Cô không tin một người đang mang thai lại có thể hại người?
Mạc Tương Tư ngẩng mặt lên cười hai tay ả vỗ vào nhau rồi chỉ về phía Lam Trà: “Không phải tại tao đâu mà là tại mày. Nếu mày không còn sống thì tốt rồi. Nếu mày nhẫn tâm với tao, bắt tao ngay từ cái lần mày gặp lại thì có lẽ Quân của mày sẽ không bị như vậy. Tất cả là tại mày.”
“Tôi không nhẫn tâm vì cô có em bé.”
“Con của tao thì liên quan gì đến mày? À mà đúng rồi. Mày là cô của nó mà.”
Hai chân Đặng Lam Trà lạnh băng, giọng nói nghẹn ngào tắc lại.
“Có gì mà ngạc nhiên. Hoàng Đăng Quân có đụng vào tao đâu. Hôm đó tao lợi dụng lúc nó say liền nằm cạnh. Để đứa con của tao đường đường chính chính mà chào đời.”
“Sao cô và anh tôi đến với nhau đi. Làm khổ người khác làm gì?”
“Bởi vì. Mày không cần biết.”
Lợi dụng lúc Lam Trà lơ đễnh, Mạc Tương Tư lấy chai chưa chất lỏng trong túi xách ra hất thẳng vào Đặng Lam Trà.
Linh tính chuyện chẳng lành, Đặng Lam Trà lấy tay che mặt lại. Chỉ thấy nghe thấy tiếng hét của cô và tiếng xèo xèo cháy xém của quần áo.