“Là mày đưa cho cô ấy?”
“Dạ… Dạ…”
Đặng Lam Thanh ngồi chễm chệ trên ghế lớn ở quán bar. Một tay ôm mỹ nhân, một tay cầm ly rượu. Ánh mắt hắn đỏ ngầu nhìn người đàn ông đang quỳ rạp dưới sàn. Người đàn ông đem hai tay để ở đỉnh đầu cầu xin Lam Thanh:
“Đặng thiếu gia. Là Tương Tư tiểu thư bắt thuộc hạ phải bán thứ axit đó. Xin ngài đại lượng bỏ qua cho.”
Lam Thanh hất ly rượu vào mặt, hắn đứng lên tung cước vào người đàn ông.
“Nếu ngày mai Nguyễn Phục Hưng tìm ngươi tính sổ. Ngươi có khai ra?”
Người đàn ông cuộn tròn đau đớn. Cho dù hắn có tới 8 cái mạng càng không dám đặt tội với Hưng đại thiếu gia. Ở cái đất này, ai mà không biết nhà họ Nguyễn có một tên ác ma.
Bảo hắn không khai ra vụ này có liên quan đến Lam Thanh thì hơi khó. Đắc tội với ai cũng chết nên hắn phải giữ cái mang lại trước.
“Dạ không. Tuyệt đối không nói.”
Đặng Lam Thanh lười phải nhìn hắn, chỉ tay vào cốc rượu: “Uống hết đi.”
Hắn ta sợ hãi, đập đầu cầu xin: “Đặng thiếu gia tha mạng. Xin tha mang.”
“Muốn ta tha mạng cũng được. Uống hết là được.”
Người đàn ông nghi hoặc nhìn Lam Thanh. Lam Thanh tung cước đá hắn lần nữa:
“Ta bảo ngươi uống rồi ta sẽ tha cho. Còn không nhanh lên ta đổi ý.”
Không nghi ngờ nữa, chỉ cần còn cái mạng, sợ gì mấy cốc rượu?
Người đàn ông đưa tay cầm lấy ly rượu, dùng một hơi uống cạn.
Nghe tiếng cười của Đặng Lam Thanh hắn càng thêm căng thẳng. Nhưng cuối cùng Đặng Lam Thanh lại nói:
“Còn không mau cút?”
Người đàn ông đứng dậy bỏ chạy. Nhưng chưa ra đến cửa đã ngã nhào xuống đất.
Ả đàn bà dựa sát vào Lam Thanh hỏi: “Ngài cho hắn uống gì vậy?”
Trong ánh đèn nhiều màu của quán bar. Có thể thấy được đôi mắt thâm độc của Lam Thanh:
“Chính là thứ có thể giúp giữ cái miệng lại. Em có muốn như hắn?”
Người phụ nữ quỳ xuống, lấy tay tự tát: “Xin lỗi. Đáng lý em không nên hỏi.”
Đặng Lam Thanh kéo ả vào lòng hôn ngấu nghiến: “Người đẹp. Em đừng sợ.”
Điện thoại trong túi Lam Thanh reo liên tục. Lam Thanh nhìn số gọi đến không ngần ngại mà tắt máy. Bên này Mạc Tương Tư sắp phát điên lên, cô ta đã gọi cho Đặng Lam Thanh cả chục cuộc đều không có phản hồi, nhịn không được liền ném điện thoại xuống đất, chiếc điện thoại vỡ tan tành.
[Quán bar]
Tên phục vụ đẩy cửa vào phòng, cùng theo sau hắn có hai người. Đặng Lam Thanh vừa hôn cô gái vừa liếc mắt ra hiệu. Người đàn ông sau đó bị lôi đi.
Cô gái nghe có tiếng động định quay sang nhìn thì bị Lam Thanh giữ mặt lại: “Trong lúc hôn tôi không được phân tâm.”
…
Hoàng n đưa bảng duyệt chương trình lần nữa cho Nguyễn Phục Hưng. Hắn nhìn qua một lượt rồi nói:
“Nhất định không được để kẻ nào có cơ hội phá đám.”
Hoàng n gật đầu: “Bảo vệ, nhân viên cứu hộ và y tế đã được bố trí.”
Thấy Hoàng n còn chưa đi ra, hắn hỏi:
“Còn gì nữa không?”
“Nhưng mà ngày có định đưa Đặng tiểu thư đi?”
Nguyễn Phục Hưng gật đầu: “Cũng đến lúc cho cô ấy biết.”
Theo như kế hoạch, Phục Hưng thức dậy ra ngoài từ rất sớm. Đang trong cơn buồn ngủ Lam Trà bị đánh thức bởi quản gia: “Thiếu phu nhân, Hưng thiếu căn dặn người đi chuẩn bị.”
Lam Trà tối qua còn lăn qua lộn lại bây giờ bị kêu dậy sớm, cô nhíu mày: “Quản gia, ngài ấy dặn tôi làm gì?”
“Ngài ấy bảo người đi đến một nơi. Còn có cả lão phu nhân cùng đi.”
Lam Trà ngơ ngác. Không lẽ hắn lại dỡ tính xấu đuổi mẹ con cô đi?
“Anh ấy tính mang chúng tôi đuổi đi?”
Quản gia đặt bộ quần áo đã ủi sẵn lên giường: “Thiếu phu nhân, người nghĩ nhiều rồi.”
Đặng Lam Trà đứng vậy vào phòng tắm, cô rất nhanh đã chuẩn bị xong. Đến khi ra ngoài mặc chiếc váy trắng xinh đẹp rạng ngời.
Đến khi lên xe, cô còn không biết mình được chở đi đâu?
Trong trí nhớ của Lam Trà, khu đất cô được chở đến chính là khu đất mà Đặng Lam Trà giúp Phục Hưng lấy bản vẽ từ trong tay Đặng Hoàng Quân. Trong lòng nghi hoặc đến tận cùng Nguyễn Phục Hưng đang định làm gì?
Xe chở cô trực tiếp vào cổng một khu vui chơi rộng lớn. Bên ngoài xếp hàng rất đông, cả nhà già trẻ lớn bé đều có mặt. Cô hỏi quản gia đi theo:
“Đây là?”
“Bất ngờ ngài ấy dành cho người.”
“Bất ngờ?”
Tài xế xuống xe mở cửa cho bọn họ, Đặng Lam Trà vừa bước xuống, khu vui chơi rộng lớn đang ở trước mặt. Y hệt như bản vẽ mà Hoàng Quân đưa.
Vòng quay ngựa gỗ có, tàu lượn trên không trung hay suối nước nhân tạo đều có.
Nguyễn Phục Hưng mặc âu phục từ xa bước đến, trên tay hắn cầm một chùm bóng bay lớn. Cứ như vị hoàng tử bước ra từ chuyện cổ tích.
Hắn đến trước mặt, tặng chùm bóng bay sang cho cô:
“Đặng Lam Trà chào mừng em đến khu vui chơi trong mơ.”
Nơi này, ba cô và Đăng Quân đều muốn có được để tặng cho cô. Bây giờ anh đứng đây để dành bất ngờ này cho cô sao?
“Cái này là?”
“Là dự án em giúp anh giành được. Hơn nữa, nó dựa vào số cổ phần của em. Và trên tay anh có giấy chứng nhận ghi tên em. Đặng Lam Trà, sau này, em không cần phải lo tôi sẽ rời bỏ em rồi chứ? Nếu không có tôi. Em vẫn không cần phải lo nghĩ về tiền.”
Đặng Lam Trà ngẩng mặt lên, cô cố kìm nén những giọt nước mắt đang trực chờ chảy xuống.
“Vì cái gì chứ? Sao đột nhiên anh lại quay lại đối xử tốt với tôi? Nếu kết quả cuối cùng là dành cho tôi thì ngay từ đầu vì sao anh lại muốn tranh giành?”
Đặng Lam Trà không hiểu! Cô thật sự không hiểu? Con người ở trước mặt rốt cuộc anh là đang nghĩ gì?
“Đặng Lam Trà, tôi đã nói với em. Tôi hối hận rồi. Chuyện này đáng lý ra em nên vui mới phải?”
Cuộc nói chuyện bị cắt ngang bởi Hoàng n:
“Hưng thiếu, đã đến giờ cắt băng khánh thành. Ngài nên có mặt.”
“Được.”
Phục Hưng kéo tay Lam Trà đi đến trước cổng khu vui chơi. Trong tiếng reo hò chào mừng vì mở cửa miễn phí ngày đầu tiên, Phục Hưng kéo cô vào lòng, nắm chặt tay cô cùng cắt tấm lụa đỏ.
“Chúc mừng khu vui chơi.”
6 cổng lớn đã được mở cũng không đủ cho dòng người chen vào. Vì miễn phí vé vào nên mọi người rất hồ hởi. Phục Hưng bận tiếp đối tác nên bỏ lại Lam Trà cùng bà Lam.
Lam Trà ngồi cạnh bên xe lăn của bà Lam:
“Mẹ, khu vui chơi này ba rất muốn giành lấy. Cuối cùng lại không nhìn được mà đi. Bây giờ nó là của con. Mẹ, có phải chúng ta nên vui rồi có đúng không?”
Bà Lam gật đầu, cái miệng méo nói được vài chữ: “Vui… Thật… Vui.”
Tay bà vừa co vừa giật muốn nắm lấy Lam Trà. Cô đưa tay nắm lấy tay mẹ: “Bỏ… đi… Sống… vui.”
Vừa nói xong nghe từ đằng xa vọng lại tiếng hét lớn: “Á…”
Đặng Lam Trà sợ chuyện chẳng lành. Cô chạy đến thì nghe được.
“Khu vui chơi này không an toàn… Chết người rồi kìa.”
Đám đông hiếu kỳ chen nhau đến xem. Làm Đặng Lam Trà cũng bị vướng vào. Một lúc sau cô lại nghe đám người hét toán: “Rơi rồi… Rơi rồi… Chạy đi.”
Đặng Lam Trà xém chút nữa bị đám người giẫm đạp. Bong bóng bay khắp nơi, dép còn để lại. Dòng người như nước dồn về một phía.
“Xui xẻo thật mới khai trương mà xảy ra chuyện.”
“Đúng vậy. Sau này đừng đưa con vào đây.”
“Hưng thiếu, xảy ra chuyện rồi.”
“Chuyện gì?”, Nguyễn Phục Hưng đang nói chuyện với đối tác thì bỏ ngang.
Hoàng n gáp gáp báo: “Có người bị treo ngược ở đu quay. Bây giờ sắp rơi xuống.”
Phục Hưng không đi nữa mà hắn chuyển sang chạy. Nhìn thấy dòng người tán loạn hắn hỏi:
“Đặng Lam Trà đau?”
“Vừa rồi tôi lo chuyện nên không để ý.”
“Chết tiệt!”
Hắn mắng một tiếng sau đó chạy nhanh qua dòng người, cánh tay hắn đẩy người xung quanh ra. Ai mặc đồ giống cô hắn đều kéo lại xem.
Tất cả đều không phải.
“Chuyện này nhất định có người phá đám.”
Ánh mắt hắn xuyên qua dòng người thấy cô vẫn còn đang đứng bất động nhìn đu quay.
“Đặng Lam Trà. Tránh ra cho tôi.”
Hắn hét to đến nổi gân xanh nổi lên hết nhưng Đặng Lam Trà nào có nghe. Người đàn ông trên đi quay bị trút ngược. Thay vì hoảng sợ, ông ta vẫn không động. Giống như một người đã chết.
Chuyện này là thế nào? Đặng Lam Trà muốn nhìn cho kỹ mới đứng yên. Nhưng cô không biết, nếu người đàn ông rơi xuống rất có thể sẽ trúng cô. Cô chính vì thế mà mất mạng.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Phục Hưng gấp đến không chịu được. Hắn như con ngựa hoang có thể đá bất cứ ai đang cản đường:
“Đặng Lam Trà. Tôi nói em tránh ra. Mau tránh ra.”
Đội cứu hộ vừa đến để giải cứu khi chuẩn bị leo đến nơi thì người đàn ông tỉnh lại. Đặng Lam Trà thở phào: “Thì ra ông ra ngủ quên.”
“Nhưng không đúng…”
Người đàn ông thức dậy phát hiện mình bị treo ngược hoảng sợ vùng vẫy:
“Cứu tôi… Mau cứu tôi… Tôi không muốn chết.”
Tình hình căng thẳng đến nghẹt thở. Chỉ cần cố chút nữa thì đội cứu hộ đã tóm được ông ta:
“Đừng có vùng vẫy. Nếu không sẽ rớt xuống. Đứng im đi.”
Người đàn ông làm gì nghe. Hắn là người sợ độ cao. Làm sao hắn có thể đứng yên. Hắn vùng vẫy, sợi dây cuối cùng giữ chặt hắn đã rơi ra.
Người đàn ông cắm thẳng đầu rơi tự do.
Hắn ta hét lên, Đặng Lam Trà cũng hét lên: “Không.”
“Bụp.”
Chất lỏng màu đỏ bắn lên, cảnh tưởng kinh dị đã và đang diễn ra trước mặt của Đặng Lam Trà.
Cô mở to mắt, toàn cơ thể đóng băng tại chỗ.
“Á….”
Cô ngã ra phía sau bất tỉnh. Nguyễn Phục Hưng cùng lúc chạy đến, hắn trước đây, đã từng chứng kiến cảnh tương tự như vậy nhưng cô gái nhỏ như Lam Trà thì làm sao?.
Phục Hưng bế cô lên: “Đặng Lam Trà… tỉnh lại đi. Mau tỉnh lại đi.”
Nguyễn Phục Hưng hét lên: “Hoàng n mau xử lý chuyện còn lại. Tôi đưa Lam Trà về.”
Nhân viên y tế đã đến. Từ trong túi của người đàn ông phát hiện ra lá tư tuyệt mệnh.
Hoàng n thật sự không ngờ, tính toán đủ điều lại không lường trước được có người đến khu vui chơi tự tử.
Trùng hợp thế sao?