“Anh nói gì em không hiểu.”
“Chết tiệt. Em biết mẹ của em làm gì em tôi không?” Phục Hưng một tay vén váy của cô.
“Bà ta đâm em tôi một nhát. Còn gọi cảnh sát tống tôi vào tù. Nếu tôi không nghĩ cho cô, thì giờ này liệu bà ta còn có thể yên ổn ở trong cái nhà này không? Cô chẳng qua chỉ là con của tội phạm giết người. Còn ở đó kêu tôi đối xử tốt?”
Toàn thân Đặng Lam Trà run rẩy, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, dường như chỉ một câu nói này, cô đã bị Phục Hưng ăn sống nuốt tươi.
Tay hắn lôi kéo càng lúc càng mạnh, trong căn phòng rộng lớn có thể nghe được tiếng thở dốc nặng nề của Phục Hưng.
Một bên má Đặng Lam Trà dán sát vào ga giường lớn, chỉ thấy từng giọt nước mắt đang rơi ra.
So với mẹ cô bị ngồi tù chí ít bây giờ tốt hơn nhiều. Đặng Lam Trà đau như thiếu chút nữa là mất mạng, cô phải nín thở mới có thể làm cho nỗi đau khắc cốt này giảm đi một chút. Đôi mắt vừa chua xót vừa ê ẩm, theo động tác sau lưng của hắn, mặt của cô không ngừng ma sát trên ga giường. Hơn nữa khuôn mặt đã ửng đỏ. Dù vậy, cô cắn răng chịu đựng. Sau lưng truyền đến âm thanh hắn đang sửa sang lại áo quần, cô vẫn nằm yên không động, chậm rãi từng chữ:
“Anh thật sự đã biết rồi?”
“Vậy là cô cũng biết? Đặng Lam Trà, cô thà nhìn tôi ngồi tù còn hơn là kêu bà ta đi đầu thú?”
“Đó là mẹ của tôi. Là người thân duy nhất còn lại của tôi.”
Cô không nhìn thấy vẻ mặt của hắn ở sau lưng nhưng cô lại nghe được rõ ràng âm thanh trào phúng bật ra từ môi hắn:
“Đặng Lam Trà, đó cũng là em trai tôi. Cô có người thân tôi không có sao? Đặng Lam Trà, tôi không tống bà ta vào tù không có nghĩa là tôi sẽ tha cho bà ta. Còn nữa, cả đời này cũng đừng có vọng tưởng ngày nào đó có thể thoát khỏi tôi, tôi nói cho cô biết, không yêu chỉ có thể bị tôi dày vò cả đời thôi.”
Đặng Lam Trà lập tức thấy hoang mang, nếu như cuộc sống bản thân mình thật sự bị khống chế trong tay hắn, cô từ nay về sau sẽ sống thế nào?
Hắn nói xong chưa đợi cô chỉnh lại y phục đã dứt khoát kéo cô xuống lầu. Hắn ném cô lên sofa rồi quát lớn:
“Quản gia mau ra đây.”. Ngôn Tình Sắc
Quản gia rất nhanh: “Hưng thiếu ngài có gì căn dặn?”
“Mau đẩy bà già đó ra đây cho tôi.”
Đặng Lam Trà chỉnh lại quần áo quay lại hỏi hắn: “Anh muốn làm cái gì?”
Khóe miệng hắn kéo lên nụ cười, trong đôi mắt chứa đầy sự khinh miệt.
Quản gia vừa đẩy bà Lam từ trong phòng đi ra. Vẫn bộ dạng của người bị sang chấn sau đột quỵ. Phục Hưng nắm chặt tóc của cô, kéo cô đến trước mặt bà Lam:
“Bà xem con gái bà bị tôi hành hạ thế nào.”
Hắn kéo cô vào lòng hắn, đôi môi bắt đầu hôn khắp nơi. Xấu hổ cực độ, Đặng Lam Trà vùng ra:
“Tránh ra. Không được làm ở đây.”
Hắn điên rồi. Động vào ai cũng được. Động đến người nhà của hắn là không được.
Bà Lam run rẩy, đôi mắt đỏ lên khi thấy con gái mình với bộ dạng như vậy.
Lam Trà vừa khóc vừa nhìn bà lắc đầu. Ý của cô bảo mẹ nhịn đi. Nhưng người làm mẹ sao có thể nhịn con mình bị sỉ nhục. Cuối cùng bà Lam đứng dậy nhào về phía hắn kéo hắn ra:
“Tránh ra, bỏ con của tao ra. Tên khốn.”
Hắn quả thật buông tay, đẩy Lam Trà sang một bên:
“Bà không tiếp tục giả vờ nữa đi?”
“Tao hối hận rồi. Đáng lẽ hôm đó tao không nên để mày sống.”
Hắn vung tay làm bà Lam ngã ra sau: “Bây giờ hối hận đã muộn rồi.”
Hắn lấy trong túi ra một con dao găm: “Lúc bà làm có từng nghĩ đến hậu quả? Tôi đối xử với con bà tàn nhẫn lắm sao? Bây giờ sẽ tàn nhẫn cho bà thấy.”
Đặng Lam Trà biết hắn phát tiết, cô nhào đến ôm chân hắn ngăn lại:
“Nguyễn Phục Hưng anh tính làm gì? Nguyễn Phục Hưng nếu anh muốn trút giận thì trút lên tôi. Đừng làm hại mẹ tôi?”
Hắn ném cái nhìn đáng sợ về phía cô: “Tránh ra.”
Cô vẫn ôm chặt chân hắn: “Tôi không tránh. Xin anh đừng làm hại mẹ tôi.”
Hắn đá cô. Hắn tiến đến nghiến răng, găm chặt cây dao vào chân của bà Lam:
“Tôi chính là cả đời này muốn bà ngồi xe lăn. Sám hối cho chuyện đã làm"
“Không…”
Lam Trà nhào về phía mẹ mình đỡ nhát dao kia. Nhưng mọi thứ đã quá muộn. Bà Lam hét lên đau đớn. Chưa hết hắn còn tiếp tục găm vào chân còn lại.
Bà Lam ngất ngay tại chỗ.
Đặng Lam Trà nhào đến chỗ mẹ mà ôm: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ tỉnh lại đi mẹ.”
Ánh mắt cô căm phẫn nhìn về phía Phục Hưng:
“Nguyễn Phục Hưng, đến như vậy anh mới hài lòng có đúng không?”
Hắn không trả lời mà nhìn sang quản gia: “Cô ta ở lại. Ném bà ta vào bệnh viện.”
“Đặng Lam Trà, cả đời này em chỉ có thể trả nợ cho tôi. Là mẹ em nợ em của tôi một cái mạng.”
Thất vọng đến tuyệt vọng, ngay cả khóc còn không thể bật thành tiếng. Đặng Lam Trà chính là như vậy.