Hùng Thụ Đương Tự Cường

Tả Tinh Tinh hẹn gặp Phạm Hiểu Dương ở một quán cà phê, đã bỏ việc mà vẫn liên lạc với khách hàng vốn là điều cấm kỵ, Phạm Hiểu Dương quên xoá số điện thoại của mình trong máy cô cũng là một sai lầm. Nhưng nghĩ đến số tiền khổng lồ mà trước kia Tả Tinh Tinh không ngừng đưa hắn, Phạm Hiểu Dương chẳng còn cách nào đành đáp ứng.

“Lâu lắm rồi không tìm anh, không nghĩ tới anh không làm chỗ ấy nữa.” Tả Tinh Tinh nói với giọng đầy nuối tiếc, “Em có thể mạo muội hỏi lý do không? Tại sao anh lại đột nhiên nghỉ việc?”

Giữa hai người đã chẳng còn quan hệ gì nữa, Phạm Hiểu Dương cũng cố ý giữ khoảng một khoảng cách nhất định với cô, đến nói chuyện cũng lễ phép dùng kính ngữ, “Tả tiểu thư, vốn cũng chẳng có nguyên nhân gì đặc biệt. Chỉ là, tôi không thể cả đời làm công việc này được, cũng đến lúc nên bắt đầu lập một kế hoạch lâu dài cho cuộc sống rồi.”

“À… Là vậy sao.” Tả Tinh Tinh vừa nói vừa dùng tay vén tóc lên, Phạm Hiểu Dương đột nhiên chú ý tới, bông tai cô đang đeo, chính là cái năm ngoái hắn tặng cô nhân ngày sinh nhật. Sở thích của đại tiểu thư nhà họ Tả không phải là thứ mà Phạm Hiểu Dương có thể nắm bắt được, hắn chỉ biết tuỳ tiện ở một cửa hàng trang sức mua một đôi bông tai, không ngờ cô lại thích tới vậy.

Nhìn theo tầm mắt hắn, Tả Tinh Tinh cười cười: “Đây là quà sinh nhật đặc biệt nhất mà em từng nhận được, không giống bất kì thứ nào khác, cho nên thích vô cùng. Huống chi, đây còn là quà anh tặng cho em.”

Lời này ám chỉ chuyện gì, trong lòng Phạm Hiểu Dương không thể không hiểu. Tuy nhiên, hắn cũng chỉ thờ ơ nói: “Vậy phải cảm ơn Tả tiểu thư rồi.”

“Anh có cần phải dùng kính ngữ với em không?” Tả Tinh Tinh theo thói quen làm nũng với hắn.

“Tôi cho rằng, bây giờ phương thức nói chuyện này thích hợp nhất.”

“Anh…” Tả Tinh Tinh cắn cắn môi dưới, bực tức nhìn về phía cửa sổ, “Em sắp kết hôn!”

Phạm Hiểu Dương chẳng buồn đế ý: “Chúc mừng.”

Tả Tinh Tinh đột nhiên đập bàn một cái thật mạnh, làm mọi người xung quanh đưa mắt nhìn chăm chú về phía này: “Nhưng em muốn đối tượng là anh!”

“Tả tiểu thư.” Thần sắc Phạm Hiểu Dương rốt cuộc cũng có một chút thay đổi nho nhỏ, “Cô đối với tôi mà nói, chẳng có gì hơn ngoài thân phận khách hàng. Bây giờ tôi bỏ việc rồi, hai chữ ‘trước kia’ đã vạch ra rõ ràng khoảng cách giữa chúng ta. Cô nên hiểu, chúng ta ở cùng nhau lúc trước, chẳng qua chỉ là quan hệ công việc, còn những thứ khác, một chút cũng không có.”

“Anh dám nói, dù là thích cũng không hề thích tôi một chút nào!?”

“Không có.” Phạm Hiểu Dương thành thật trả lời.

“Đến lời nói cũng nhẫn tâm vô tình, trai bao các người ai cũng thế sao?” Tả Tinh Tinh tu rất tức giận nhưng mắt lại rơm rớm nước, dù sao cô cũng chỉ là một người con gái yếu mềm mà thôi.

“Thật xin lỗi.” Mặc dù người bị chửi là mình, nhưng Phạm Hiểu Dương biết, hắn nợ cô một lời xin lỗi.

Tả Tinh Tinh cố ổn định tâm tình, nói: “Cuộc hôn nhân này được nhà em sắp xếp, em cũng biết trước, chỉ là thấy không cam lòng, cho nên mới muốn đến tìm anh, không ngờ lại dẫn tới kết quả này. Mặc dù em cũng biết những việc anh làm lúc trước chỉ là để lấy lòng em, nhưng thật không ngờ, ôn nhu ngọt ngào lúc trước anh trao đều là giả. Tư chất nghề nghiệp của anh cũng thật tốt.”

“Cho tới bây giờ, tôi chưa từng là loại người ôn nhu.” Phạm Hiểu Dương mỉm cười, “Tôi cầu kí, ích kỉ, người nào yêu phải tôi, nhất định là do người đó xui rồi.”

Tả Tinh Tinh cũng cười khổ: “Dù nói vậy, nhưng vẫn có khối người yêu anh đấy thôi?”

Phạm Hiểu Dương cuối đầu không nói, tay cầm muỗng khoáy khoáy ly cà phê trước mặt.

“Nếu em nói với anh, em mong rằng vào hôn lễ của em anh có thể đến đưa em đi, anh nhất định cảm thấy em quá ngây thơ. Nhưng em vẫn cứ mong đợi như vậy, dù là mới vừa rồi nghe những lời tuyệt tình của anh, trong lòng vẫn còn ôm chút hi vọng……” Tả Tinh Tinh không kiềm chế được mà nghẹn ngào, trông rất đáng thương.

Phạm Hiểu Dương chỉ biết thở dài.

“Có thể chở em về nhà không? Coi như là lời tạm biệt, xin anh, có được không?”

Hắn vốn nên nghiêm khắc cự tuyệt, nhưng nhìn Tả Tinh Tinh khoé mắt rưng rưng nước mắt, hắn lại mềm lòng.

Lần này Tả Tinh Tinh không lái xe đến, cho nên Phạm Hiểu Dương mới cùng cô ngồi taxi. Dọc theo đường đi, Tả Tinh Tinh dựa vào vai hắn khóc nức nở, Phạm Hiểu Dương chỉ có thể vỗ vai cô an ủi, để tránh tài xế nghĩ rằng hắn là loại yêu râu xanh chuyên bắt cóc phụ nữ đứng ngoài vòng pháp luật. Đến bây giờ hắn mới biết được, thì ra nước mắt phụ nữ lại nhiều đến vậy, khóc mãi khóc mãi mà cũng chẳng vơi được phần nào.

Đến nơi, cô đứng ở cửa yêu cầu Phạm Hiểu Dương một cái hôn, hắn cũng theo đó mà làm, hai người hôn nhau không lâu, Tả Tinh Tinh đã khóc lóc chạy vào nhà, lớp trang điểm cũng bị trôi đi không ít.

Mùi son phụ nữ làm hắn đột nhiên thấy rất khó chịu, sao trước kia không thấy thế nhỉ, thật kì quái.

******************************

Hùng Hùng bên kia vẫn giống như bình thường, vừa đến nhà Phạm Hiểu Dương đã chạy đi làm cơm tối. Nhưng sắc trời đã rất tối rồi mà Phạm Hiểu Dương vẫn chưa về, điện thoại cũng khoá không gọi được. Gần đây có quá nhiều chuyện khiến hắn phiền lòng, Hùng Hùng cảm thấy rất khó chịu, huống chi hôm nay còn bị bà dì đó nói ra nói vào làm hắn không nhịn được suy nghĩ vớ vẩn, lúc cắt thức ăn còn bị dao cứa vào tay.

Hắn ngồi trên bàn ăn chờ đến ngẩn người, đến khi nghe tiếng mở cửa mới hoàn hồn lại. Hùng Hùng vội vàng chạy đi mở cửa, nhìn thấy Phạm Hiểu Dương mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Hôm nay sao lại về trễ vậy, hại tôi còn tưởng lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Nếu thật sự đến sáng cậu còn chưa về, tôi còn phải vừa báo cảnh sát lại vừa gọi xe cứu thương rồi.”

Câu nói đùa này cũng chẳng làm không khí dễ chịu hơn gì cho cam, Phạm Hiểu Dương thay dép, nói: “Tôi ăn tối bên ngoài nên về có hơi trễ một chút. Điện thoại di động không gọi được, không thể nói cho anh biết.”

“A…” Hùng Hùng có chút thất vọng, “Nhưng mà tôi đã làm rất nhiều thức ăn cho cậu…”

“Bỏ vào tủ lạnh đi, mai ăn.” Phạm Hiểu Dương cởi áo khoác, tuỳ tiện vứt lên ghế sô pha, “Tôi đi tắm, hôm nay tôi rất mệt, chỉ muốn đi ngủ sớm.”

Hùng Hùng nhìn theo bước hắn bước vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại, cảm thấy có chút quái dị.

Từ từ ngồi xuống ghế sô pha, Hùng Hùng cầm áo khoác Phạm Hiểu Dương, lại vô ý ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, hơn nữa còn là mùi nước hoa phụ nữ. Mùi này rất quen, Hùng Hùng khẳng định bản thân đã ngửi qua ở đâu rồi, chỉ là trong nhất thời hắn không nhớ được.

Phạm Hiểu Dương đi ăn tối với phụ nữ nên mới về trễ? Hơn nữa còn rất gần nhau, gần đến mức mùi nước hoa còn lan sang cả người hắn? Bọn họ làm những chuyện gì, mà Hiểu Dương vừa về nhà đã nói “Rất mệt mỏi”?

Những nghi vấn ngổn ngang này làm đầu Hùng Hùng như quả bom nổ chậm, chỉ cần không cẩn thận chút thôi là sẽ nổ tung. Vội vàng lật tìm trong túi áo nhưng lại chẳng tìm được chút manh mối nào, Hùng Hùng ngồi phịch xuống ghế sô pha, cảm thấy mình như người vợ ghen tuông vô lí. Nếu những ngày thế này còn tiếp tục, khẳng định hắn sẽ bị ép đến điên.

Nhưng nếu muốn hắn vì chuyện này mà buông tay, thì thà là giết hắn.

Hắn sao có thể yêu một người đến mù quáng như vậy? Cứ nghĩ rằng vất vả mãi cuối cùng cũng có được thứ mình muốn, nhưng nào ngờ chỉ khiến bản thân đau khổ nhiều thêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui