Lúc nói đến đây trông lão Phùng rất kích động, cả khuôn mặt trở nên tái nhợt. Ngồi xổm nãy giờ cũng mỏi chân, ông ta bèn ngồi hẳn xuống đất, kể tiếp, gì chứ thôn chúng tôi có khá nhiều thợ săn cừ khôi, khi đó đã chọn ra một người chân tay nhanh nhẹn, quen thuộc từng ngóc ngách trong rừng để theo dõi. Giống như các cậu đã thấy đấy, tất cả chúng tôi đều trông chừng bên ngoài cánh rừng, nhưng ngày hôm ấy lại không nhìn thấy người được cử đi theo dõi quay về. Chúng tôi không dám phái người khác đi tìm, không ai biết bọn họ đã đi bao xa, lỡ như tìm không thấy lại thêm người mất tích nữa thì sao! Vả lại, có thể quãng đường của họ rất xa, trong vòng một ngày chưa thể tới nơi được. Đến tối, trưởng thôn bèn sai người thay phiên nhau canh chừng, song cả đêm cũng chẳng có ai quay về. Mãi đến ngày hôm sau, mặt trời sắp ngả về tây mới thấy người theo dõi quay trở lại.
Quần áo trên người gã rách bươm, khắp cơ thể rặt những vết thương toác ra to như bàn tay. Gã bị rét cóng đến mức đờ đẫn, không còn nhận ra ai cả. Chúng tôi cho gã uống thuốc và húp canh nóng, trong thôn không có bác sĩ, chỉ đành dùng mấy phương thuốc dân gian để chữa trị. Cuối cùng không rõ có trị được bệnh hay không, nhưng gã ngủ một giấc dậy thì dần tỉnh táo lại. Mọi người liền vây quanh gã, hỏi xem đã thấy gì. Vừa nghe vậy, gã lập tức nước mắt lưng tròng, suýt nữa khóc lụt cả giường đất. Sau cùng phải nhờ trưởng thôn dỗ mãi thì gã mới nói.
Gã bám theo vô cùng cẩn thận như lúc đi săn. Động vật trong rừng rất nhạy cảm, chưa nghe thấy âm thanh, chỉ cần ngửi được mùi của con người thì đã co cẳng chạy trốn rồi. Vậy nên bản lĩnh theo dõi của những thợ săn không hề tầm thường, nếu có thể theo dõi động vật được thì theo dõi con người lại càng dễ hơn.
Nhưng dường như nghiên cứu viên kia mọc mắt sau lưng, dọc đường không hề quay đầu lại nhìn lần nào, chỉ một mực đi sâu vào rừng. Hành trình này mất cả một ngày, người theo dõi cũng bắt đầu do dự, không rõ đi đâu mà lại xa như vậy. Gã quan sát kỹ mới nhận ra, kỳ thật bọn họ chưa đi được bao xa, chẳng qua vẫn luôn quanh quẩn ở đó. Lẽ nào gã đã bị người ta phát hiện rồi?
Sếp Giang à, cậu nói xem nếu như nghiên cứu viên kia phát hiện chúng tôi phái người theo dõi, vì sao hắn lại không vạch trần chúng tôi luôn? Cần gì phải lừa gạt chúng tôi như thế?
Tôi lắc đầu, đến giờ tôi vẫn chưa xác định được những gì lão Phùng kể là thật hay giả, nhưng tôi đồng ý với suy nghĩ của lão. Hành động của nhóm nghiên cứu viên cực kỳ mờ ám, có lẽ họ đang ấp ủ âm mưu gì đó.
Nghĩ vậy, tôi cũng không trả lời, chờ lão Phùng kể tiếp.
Lão Phùng không thấy ai lên tiếng nên hơi xấu hổ, bèn tiếp lời, tôi cảm thấy bọn họ làm vậy là cố ý cho người mà chúng tôi phái đi theo dõi nhìn thấy hết, nhờ thế người trong thôn mới hoàn toàn nghe lời!
Lão Phùng lại hỏi mượn điếu thuốc khác, tiếp tục nói, ở trong rừng một ngày một đêm, gã cũng đã cạn kiệt sức lực. Lúc này nghiên cứu viên kia mới đi về phía hắn muốn đến, nhưng chưa được bao lâu thì đã ngừng lại. Người bám theo bèn vội vã nấp sau gốc cây lặng lẽ quan sát. Các cậu đoán xem gã đã thấy gì? Gã thấy nghiên cứu viên kia dùng khóa thắt lưng để đào đất, sau đó tự chôn chính mình! Cậu nói xem đây là việc mà người sống sẽ làm hay sao?
Gã sợ muốn vãi đái, ban đầu còn tưởng nghiên cứu viên kia muốn đào thứ gì, ai dè lúc nhìn thấy người kia nằm xuống đất, gã mới nhận ra hắn ta muốn chôn sống bản thân!
Gã đờ người ra, sau đó lập tức bỏ chạy trối chết. Các cậu biết đấy, trong rừng dễ lạc đường, bấy giờ đầu óc của gã chẳng còn suy nghĩ được gì nữa. May mà chật vật một hồi cũng thoát được khỏi khu rừng, nghe bảo gã còn đụng phải sói nữa!
Tôi thở dài, quả nhiên suy đoán của tôi là đúng. Tôi chỉ hơi thất vọng khi biết đàn ông Đông Bắc mà lại nhát gan như vậy, chỉ là chôn sống chính mình thôi mà, làm gì mà sợ chết khiếp thế? Mẹ kiếp, nếu gã theo tôi đi mua nhà, có khi bị dọa vãi phân không chừng?
Tôi cười nhạo lão Phùng, nghe nói người Đông Bắc mấy ông gan lớn lắm, thì ra cũng chỉ đến thế thôi.
Lão Phùng nói tiếp, sếp Giang à, tôi còn chưa kể tỉ mỉ cho cậu đâu. Còn một chuyện tôi chưa nói! Nghiên cứu viên kia đào tận hai cái hố!!! Lúc hắn ta vùi mình xuống đất, tay vẫn còn lộ ra bên ngoài, chỉ về phía người theo dõi, sau đó lại chỉ vào cái hố bên cạnh! Không phải ý là muốn người kia chôn cùng hắn đấy sao! Ai mà dám ở lại đó nữa!
Tôi nghe vậy cũng lấy làm kinh hãi. Lão Phùng kể xong bèn đứng dậy. Tôi tưởng ông ta định đưa chúng tôi ra ngoài, ai ngờ lão Phùng lại quỳ xuống ngay tại chỗ, nói rằng, các cậu có thể không cứu tôi! Tôi đã lừa các cậu! Nhưng xin hãy giúp đỡ những người trong thôn. Tôi biết các cậu đến đây vì chuyện này, nếu không tôi cũng chẳng đưa mọi người xuống đây làm gì!
Tôi nhìn Tần Nhất Hằng, hắn gật đầu với tôi.
Tôi vội đỡ lão Phùng dậy. Nghe lão kể xong, trong lòng tôi vẫn còn vài khúc mắc nên mới hỏi, nhóm nghiên cứu viên nọ sau này còn tới đây không? Lần cuối tới đây là khi nào?
Lão Phùng nhìn vào mắt tôi, ánh mắt ông ta bị khói thuốc che mờ. Một lát sau ông ta mới lên tiếng, sếp Giang, cậu không biết thật sao? Cái người có hình xăm trên trán đi cùng với các cậu chính là nghiên cứu viên đó! Lần cuối cùng tới đây chẳng phải là hôm qua đấy ư!
Ngày đầu tiên các cậu vào thôn thì hắn đã tới tìm tôi, bảo tôi dẫn hắn xuống hầm! Người nọ còn dặn riêng, không được kể bất cứ điều gì cho các cậu nghe, lúc ấy tôi mới phải giả ngu! Tối hôm đó thấy có người đến làm loạn, thôn dân đều chạy đến, chúng tôi sợ nghiên cứu viên gặp bất trắc gì, cả thôn đều phải chôn cùng hắn!
Tôi giật mình, Vạn Cẩm Vinh đã nói cho lão Phùng biết hắn là nghiên cứu viên sao? Chẳng lẽ năm xưa hắn từng đến thôn này cùng những nghiên cứu viên khác? Thảo nào hắn lại đưa chúng tôi tới đây, bởi vì Vạn Cẩm Vinh đã quá quen thuộc nơi này rồi!
Tôi vỗ vai lão Phùng, nói, tôi không thể bảo đảm được, nhưng ông hãy tin tôi, không phải vì thôn này, đơn giản chỉ là vì chính bản thân tôi, tôi chắc chắn phải nhúng tay vào.
Nước mắt lão Phùng chảy xuống, lăn qua những nếp nhăn trên gương mặt khắc khổ, trông vô cùng chua xót.
Tôi nhìn lão Phùng, phía sau ông ta là cái tủ sắt kia. Nó khiến tôi đột nhiên nhớ lại, trước đây Vạn Cẩm Vinh đã từng xuống hầm, lẽ nào hắn tới đây để đốt thứ gì sao? Đốt đồ ở chỗ này có gì đặc biệt? Bằng không phải mất ngàn dặm tới đây làm gì cho mệt?
Tôi bèn tiến lại gần quan sát tủ sắt, bên trong chỉ còn lại tro tàn, không thể biết được đó là thứ gì.
Tôi nghĩ tới tro bụi dính trên tay, có lẽ trước khi tôi tỉnh lại, bọn họ đã từng thiêu rồi. Vì thế tôi mới hỏi, trước đó mọi người đã thiêu gì à? Có để ý trong tủ sắt có gì không? Chắc hẳn Vạn Cẩm Vinh cũng từng dùng nó để thiêu đồ.
Tần Nhất Hằng lắc đầu, dựa người vào vách tường.
Giang Thước, lão Phùng kể xong rồi, bây giờ đến lượt tôi giải thích. Trước tiên nói về căn nhà mà anh nhìn thấy đi.
Căn nhà kia không tồn tại, hoặc có thể nói, hiện giờ nó đã không còn tồn tại. Những gì anh thấy đều là dư ảnh mà tủ sắt này ghi lại. Mỗi đồ vật mà anh bắt gặp trong căn nhà chính là những thứ đã từng bị thiêu trong tủ sắt này. Vì vậy thay vì anh hỏi chúng tôi Vạn Cẩm Vinh đã từng thiêu thứ gì, chi bằng anh hãy nói cho chúng tôi biết đáp án.
Nghe xong những lời của Tần Nhất Hằng, tôi liền ngây người. Đồ vật trong đó thật sự rất hỗn loạn, tôi đều có ấn tượng sâu sắc, nhưng phải phân tích xem cái nào là do Vạn Cẩm Vinh thiêu thì tôi hoàn toàn không có đầu mối.
Tôi đáp, tôi đã nói hết tất cả mọi cái mình thấy rồi, hai người nghĩ là thứ gì?
Tần Nhất Hằng và Bạch Khai ngờ vực nhìn nhau. Cuối cùng Bạch Khai mở miệng, Tiểu Khuyết, vừa rồi chúng tôi đang kiểm tra xem anh có tiến bộ lên không. Kỳ thật tên Vạn Cẩm Vinh kia chưa thiêu thứ gì cả. Cách làm của hắn cũng giống như chúng ta, tự mình vào căn nhà xem thử người khác thiêu gì. Còn chúng ta chẳng qua chỉ là trông mèo vẽ kitty thôi. (*)
(*) Trông mèo vẽ kitty là câu nói đùa từ câu trông mèo vẽ hổ, nghĩa là bắt chước sự vật thông qua cái tương tự nhưng không chắc chắn, không cụ thể. Ý của Bạch Khai là cả bọn bắt chước theo cách làm của Vạn Cẩm Vinh nhưng mà không được chuyên nghiệp như người ta.