Từ thôn này đến trấn gần nhất mất khoảng hai ngày, dọc đường đột ngột xuất hiện tuyết lớn che lấp cả lối đi, chúng tôi chỉ đành dừng chân tại một nhà dân chờ tuyết ngừng. Lúc ra khỏi chốn thâm sơn cùng cốc ấy, ba người đều vô cùng mệt mỏi và kiệt sức, bèn tìm một quán ăn khang trang nhất trong trấn làm một bữa ra trò. Tôi không uống rượu, suốt hành trình chỉ bận suy nghĩ, chắc hẳn Tần Nhất Hằng và Bạch Khai vẫn luôn tìm cách bỏ lại tôi, tôi không thể buông lỏng cảnh giác được.
Tuyến đường lúc về không khác mấy so với lúc tới đây. Đầu tiên chúng tôi ngồi xe đến sân bay Mạc Hà, chọn lộ trình đến sân bay thủ đô. Ngoại trừ lúc đi vệ sinh, tôi bám dính theo hai người họ như hình với bóng, cho dù bọn họ vào WC thì tôi cũng canh chừng ngoài cửa không dám rời nửa bước. Suốt cả quãng đường tôi hầu như chưa từng có một giấc ngủ đàng hoàng.
Tập đoàn Hoành Đạt có khá nhiều chi nhánh khắp cả nước, tôi không rõ kế hoạch của Tần Nhất Hằng, chỉ biết đi theo hắn.
Ban đầu, chúng tôi lên tàu cao tốc từ Bắc Kinh đến Thiên Tân, sau khi sắp xếp chỗ ở tạm thời, hai người họ đi ra ngoài mà không nói gì, đương nhiên tôi lập tức bám theo.
Không ngờ sau khi ra cửa, Tần Nhất Hằng và Bạch Khai mỗi người bắt xe đi ngược hướng nhau. Tôi nhất thời không biết phải làm sao, nhưng sợ mình do dự thêm nữa thì sẽ để mất dấu cả hai, bèn vẫy một chiếc xe khác đuổi theo Tần Nhất Hằng.
Tôi từng đến thành phố Thiên Tân khá nhiều lần, hầu hết đều là lái xe tới, thành thử tôi đã thuộc lòng đường phố nơi đây. Tài xế taxi chở tôi có tay lái rất vững, hết luồn lại lách, Tần Nhất Hằng ở phía trước cố gắng cắt đuôi tôi nhưng cuối cùng vẫn bị tôi đuổi kịp. Rốt cuộc hắn cũng từ bỏ, giảm tốc độ xe, sau đó dừng lại trước một tòa nhà văn phòng trên đường Nam Kinh.
Tần Nhất Hằng không đợi tôi, song lúc hắn xuống xe lại liếc mắt nhìn tôi một cái. Hắn đi không nhanh lắm, thoạt trông có vẻ nhàn nhã ung dung.
Tôi theo Tần Nhất Hằng vào tòa nhà văn phòng, đoạn lướt mắt nhìn tên công ty ở đây, nhưng tuyệt nhiên không bắt gặp tập đoàn Hoành Đạt. Tôi còn chưa kịp lấy làm lạ, Tần Nhất Hằng đã vào thang máy, tôi bèn vội vàng theo sau.
Trong thang máy có khá nhiều người, điều này lại hợp ý tôi, ít nhất cũng giảm bớt sự xấu hổ nếu chỉ có người theo dõi và người bị theo dõi cùng trố mắt nhìn nhau.
Thang máy dừng ở tầng mười, Tần Nhất Hằng bước vào một công ty chuyên về đầu tư tài chính. Tôi thầm nghĩ, hoạt động kinh doanh kỳ lạ của tập đoàn Hoành Đạt có lẽ không chỉ bao gồm mỗi lĩnh vực bất động sản, trước đó hai người họ đã bảo sẽ điều tra ở bên ngoài, rất có thể đây cũng là một phần trong kế hoạch của hắn.
Tôi bước vào theo, Tần Nhất Hằng đang đứng nói chuyện với một người, dường như cả hai đã quen nhau từ trước. Một lát sau, đột nhiên hắn quay lại gọi tôi. Bấy giờ tôi mới nhận ra, công ty này chẳng có tí liên quan gì đến tập đoàn Hoành Đạt cả. Phần lớn tiền tiết kiệm từ trước đến nay của Tần Nhất Hằng đều giao cho công ty để đầu tư, xem ra hiệu quả và lợi nhuận không tệ. Lần này hắn tới đây vì hai mục đích, thứ nhất là đầu tư thêm một khoản, thứ hai là chuyển nhượng tài sản lại cho tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng mà Tần Nhất Hằng đưa cho mình, bỗng chốc ngây ra. Tôi không rõ hắn có ý gì, nhưng vì còn người ngoài ở đây nên tôi không tiện hỏi hắn.
Cuối cùng Tần Nhất Hằng bèn thúc giục tôi, nói rằng sau khi ký vào hợp đồng này thì tôi đừng bám theo nữa, cứ xem như hắn bỏ tiền ra mua sự riêng tư.
Tôi không muốn viết ra con số ghi trên hợp đồng, nhưng nó thật sự đã khiến tôi vô cùng choáng váng. Trước nay tôi không ngờ hắn lại có nhiều tiền như vậy, càng không ngờ một ngày nào đó hắn sẽ đưa hết tiền cho tôi.
Tôi bất chợt nghẹn lời, chưa kịp lên tiếng hỏi hắn có ý gì, Tần Nhất Hằng đã đi vào phòng trong. Kết cấu tòa nhà văn phòng đều nằm trong tầm hiểu biết của tôi, chắc chắn bên trong không hề có lối thoát. Đã vậy tôi cũng yên tâm ở lại đọc kỹ bản hợp đồng này, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Người trước đó đứng nói chuyện với Tần Nhất Hằng không hề thức thời chút nào. Từ khi Tần Nhất Hằng vào phòng trong, anh ta vẫn luôn miệng bắt chuyện với tôi.
Tôi thấy quá phiền nên mới ngẩng đầu nhìn. Người nọ mang một cặp kính gọng vàng, đôi mắt không lớn, mặt mũi khôn khéo, có lẽ là do kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trong nghề. Tôi vốn không định đáp lời, nhưng nghĩ đến việc có thể moi được chút thông tin liên quan đến Tần Nhất Hằng, tôi bèn miễn cưỡng nở nụ cười và gật đầu.
Anh ta thấy tôi đáp lại thì càng tỏ ra nhiệt tình. Loại người này trời sinh xởi lởi, trò chuyện thân thiết cứ như đã quen tôi từ lâu. Anh ta hỏi tôi có hứng thú với chuyện đầu tư tiền bạc ở công ty họ không, tôi giả vờ đồng ý, khẽ hỏi anh ta rằng Tần Nhất Hằng trở thành khách hàng của họ từ khi nào. Nghe xong tôi mới biết, chiếu theo thời gian, từ khi tôi mới vào nghề chưa được bao lâu thì Tần Nhất Hằng cũng đã tìm đến đây.
Tôi khẽ thở dài. Người nọ liền đưa danh thiếp cho tôi, tên của anh ta khá bình thường, Trương Phàm. Tuy nhiên chức vụ của người nọ là tổng giám đốc công ty, thật sự rất hiếm người ở độ tuổi này mà đã phát triển được công ty quy mô như vậy. Có lẽ tiền mà anh ta kiếm được còn nhiều hơn tôi, nghĩ thế trong lòng tôi cũng thấy hơi ngưỡng mộ.
Sau một hồi trò chuyện, Tần Nhất Hằng bước ra từ bên trong.
Hắn đã thay đồ, trên người lại là chiếc áo kiểu Trung Quốc mà hắn thường mặc. Tôi thấy hắn mang theo cả túi tùy thân, biết ngay hắn chuẩn bị đi làm chính sự. Tôi cũng lập tức đứng dậy.
Song Tần Nhất Hằng lại ngồi xuống, mở loa ngoài điện thoại trên bàn rồi bấm một dãy số, vài giây sau giọng nói của Bạch Khai vang lên từ đầu dây bên kia. Bạch Khai nói chuyện rất cẩn thận, y đang cố đè thấp giọng, bảo rằng đã phát hiện ra vấn đề.
Tần Nhất Hằng không trả lời, chỉ dùng ngón tay gõ ba cái lên mặt bàn. Bạch Khai vội nói, bên chỗ tôi xảy ra chút chuyện, anh mau xem xét bên kia đi.
Tần Nhất Hằng ừ một tiếng, sau đó cúp máy rồi quay lại nói với tôi, Giang Thước, nếu anh quyết tâm phải đi, tôi cũng sẽ không ngăn cản anh. Nói thật, chúng tôi cũng đang cần giúp đỡ. Hôm nay ở thành phố Thiên Tân có ba địa điểm cần đến, anh đừng sợ tôi dùng kế điệu hổ ly sơn, tôi sẽ nói cho anh biết ba địa điểm này, sau đó đến lượt anh lựa chọn. Hy vọng anh hãy hết sức cẩn thận.
Tôi mừng thầm, nhưng thật ra vẫn không dám quá tin tưởng, vì vậy tôi để Tần Nhất Hằng đánh dấu ba vị trí đó trên bản đồ điện thoại của mình.
Ba địa điểm này không xa lắm, hình như đều là tòa nhà văn phòng. Tôi ngẫm nghĩ một hồi, nếu để tôi chọn, vậy thì tôi sẽ chọn vị trí nằm giữa hai cái kia. Cho dù tôi phát hiện mình bị trúng bẫy thì ít nhất cũng không đến nỗi nào.
Tần Nhất Hằng gật đầu, nói, bây giờ hãy hành động ngay, nhưng anh phải ký hợp đồng trước đã. Sau đó hắn đưa bút cho tôi rồi quay người nói cảm ơn với Trương Phàm. Có lẽ Trương Phàm cảm thấy Tần Nhất Hằng là kẻ có tiền, còn tôi thì ngược lại. Anh ta muốn tôi làm khách hàng tiềm năng, bèn nhanh chóng dâng hợp đồng lên.
Tôi cầm bút, song vẫn chưa thật sự dám đặt bút xuống. Suy đi nghĩ lại tiền vẫn ở trong tay mình, làm sao mọc cánh bay được, cùng lắm thì sau này lại chuyển về cho hắn. Tôi nóng lòng muốn bắt tay vào việc ngay, lập tức ký tên vào hợp đồng.
Trương Phàm tiễn chúng tôi đến tận dưới lầu, sau đó còn đưa chìa khóa xe cho Tần Nhất Hằng.
Lúc đi lấy xe dưới hầm, tôi càng cảm nhận được cái tên Trương Phàm này đúng là đại gia thật sự. Con mẹ nó, xe của anh ta ngon hơn xe ông đây nhiều.
Chúng tôi lái xe thẳng đến vị trí đánh dấu trên bản đồ. Tần Nhất Hằng xuống trước, tôi nhìn chăm chú đến khi hắn bước vào tòa nhà rồi mới rời đi. Đó không phải là một tòa nhà văn phòng mà là một khách sạn hạng sao.
Tôi lái đến địa điểm mà mình đã chọn, lần này đích thực là một cao ốc văn phòng.
Trước kia khi đi xem nhà, tôi đều cẩn thận tìm hiểu thông tin về nó. Thậm chí dù không biết gì cả, ít nhất tôi cũng nắm rõ đích đến của mình. Tuy nhiên tòa cao ốc này cả mấy chục tầng, mẹ kiếp, chẳng lẽ tôi phải gõ cửa từng tầng một, sau đó đi vào cười hỏi người ta có thấy chuyện lạ nào xảy ra hay không?
Vừa định hỏi thăm, tôi trùng hợp bắt gặp một nhóm công nhân vác đồ nghề vào thang máy. Mặc dù cao ốc này trông khá xa hoa, nhưng thời gian xây dựng cũng lâu rồi. Lẽ nào tôi đến đúng lúc ai đó chuẩn bị trang hoàng lại nội thất sao? Nghĩ vậy, tôi bèn theo chân nhóm công nhân ra khỏi thang máy, đập vào mắt tôi là một văn phòng khá rộng rãi, những tạp âm xen lẫn với nhau, khắp nơi đều có người làm việc.
Bắt chuyện với người khác là kỹ năng mà tôi rèn luyện được sau khi vào nghề, không ngờ nó rất có ích. Tôi mời nhóm công nhân mấy điếu thuốc, giả vờ làm nhân viên công ty bên cạnh thuận miệng đến đây hỏi thăm. Nhờ vậy tôi mới phát hiện ra một vấn đề.
Tôi nghe thấy một công nhân trong số đó vô tình nói rằng, văn phòng này hơi kỳ quái!