Gã Quảng Đông sững sờ khi nghe tôi hỏi, sau đó mới trả lời, chỉ có mình tôi thôi.
Dường như gã đã nhận ra sự kỳ quặc trong câu hỏi của tôi, giọng điệu của gã cũng trở nên căng thẳng. Tôi biết bây giờ cần phải bình tĩnh, đang định lên tiếng trấn an gã mấy câu, ai dè đối phương lại đột nhiên nói, hình như bên ngài có gì đó lạ lắm.
Nghe vậy, tôi chợt thấy lạnh cả sống lưng. Gã Quảng Đông đã thấy thứ gì đó nên mới đến bên cửa sổ khua tay múa chân ra hiệu cho tôi sao?
Tôi quay phắt đầu lại, trong văn phòng trống không.
Sự tình càng lúc càng rắc rối, chẳng lẽ cả hai văn phòng đều có vấn đề?
Tôi cố trấn tĩnh lại rồi hỏi gã, bác thấy bên cạnh tôi có bóng người đúng không?
Gã sốt ruột đến độ buột miệng nói bằng tiếng Quảng Đông, tôi không hay giao tiếp với người Quảng Đông và Hong Kong, vì vậy cũng chẳng rõ ý gã là gì, trong lòng thở phào một hơi. Nhưng ngay lúc ấy ở đầu bên kia điện thoại, gã run lẩy bẩy nói, bên ngài có một người... đang treo trên cửa sổ!
Tôi lặp lại, bác nói sao? Rồi lập tức cúi đầu nhìn xem.
Cửa sổ của tòa cao ốc văn phòng này khác với loại cửa sổ ở những căn nhà bình thường. Bức tường trước mắt tôi thật ra là một cửa kính bán trong suốt, chỉ có phần phía trên là vài ô cửa sổ có thể mở ra để thông gió, hơn nữa góc mở vô cùng hẹp, chắc hẳn thiết kế như vậy vì sợ rằng sẽ có người nhảy lầu.
Tôi nhìn lướt qua nhưng không thấy bóng người nào, bèn hỏi lại đầu dây bên kia một lần nữa mới tạm hiểu được ý của gã. Cái cửa sổ mà gã nói không phải là mấy ô cửa sổ có thể mở ra trên bức tường kính này, mà là toàn bộ mặt kính được coi như một cái cửa sổ lớn. Dù sao từ phía đối diện trông sang đây cũng rất xa, không thể nào thấy rõ ràng được.
Tuy nhiên, vì góc độ không thuận tiện nên mặc dù tôi đã dán sát vào cửa kính mà vẫn không thể nhìn thấy có ai đang bị treo lơ lửng hay không. Hết cách, tôi bèn kéo một chiếc ghế lại, đoạn thò đầu ra khỏi cửa sổ để quan sát kỹ hơn.
Đứng trên lầu cao, gió mạnh thổi vù vù khiến tai tôi đau rát. Xe cộ tấp nập hòa với ánh đèn điện sáng rực bên dưới, nhưng tuyệt nhiên không hề thấy người nào treo cổ.
Tôi hỏi lại gã, bác nhìn nhầm phải không? Tôi cách bóng người kia chừng nào?
Gã ta liền trả lời, ban nãy tôi còn thấy, bây giờ lại biến mất rồi.
Nghe gã nói không giống như đang gạt tôi, tuy tôi cũng khó chịu nhưng không tiện nổi giận. Tôi chuẩn bị cúp máy rồi rụt đầu vào, bỗng nhiên gã Quảng Đông lại kêu lên, ngài đừng cử động, hiện tại thứ đó đang treo trên cổ ngài.
Thò đầu ra ngoài hứng gió lạnh nãy giờ, nghe gã nói xong, tôi lại càng run hơn.
Tôi không nhìn thấy gì cả, ắt hẳn thứ mà gã nói là ma quỷ rồi, nhưng vì sao nó lại quấn lấy tôi? Hoặc có thể nó đang tìm cách bò lên, tôi thò đầu ra coi như càng tiện cho nó?
Mẹ kiếp, sao lại có con ma vô liêm sỉ như vậy nhỉ?
Bỏ qua chuyện đó, kiểu gì tôi cũng phải rụt đầu vào thôi. Tôi không nghĩ nhiều nữa, lùi về phía sau rồi lập tức nhảy xuống khỏi ghế.
Tôi sờ cổ, không có cảm giác gì đặc biệt.
Gã Quảng Đông vẫn còn đứng bên cửa sổ, tôi hỏi gã, bác còn thấy thứ đó không?
Chờ mãi mà không thấy trả lời, tôi lắc lắc điện thoại, tưởng tín hiệu không tốt nên gọi thử vài tiếng. Lúc này đầu bên kia mới đáp, ngài đừng cử động, chờ tôi qua đó.
Gã thay đổi quá nhanh, tôi nhủ thầm, lẽ nào gã ta bị nhập rồi?
Mẹ kiếp, tôi có nên đứng chờ hay không? Nhìn qua bên kia, bóng dáng của gã đã biến mất tăm.
Tôi nhìn khắp văn phòng, địa hình ở đây không thể tận dụng được. Nếu xảy ra ẩu đả thật, với thể trạng của tôi chắc chắn sẽ đánh bại gã Quảng Đông. Nghĩ thế, tôi tự tin ngồi xuống chờ đợi. Gã đến rất chậm, tận lúc tôi sắp hết kiên nhẫn mới thấy gã mở cửa bước vào.
Phía sau gã còn có thêm một người, vừa đi vào đã mỉm cười với tôi. Con mẹ nó, thì ra là Bạch Khai.
Tôi khá bất ngờ khi biết hai người quen nhau, hay là gã Quảng Đông vừa xuống lầu thì vô tình gặp được Bạch Khai? Nói chuyện một hồi rồi hai người cùng lên văn phòng?
Tôi ngộ ra, nhất định gã ta đã quen biết Bạch Khai trước rồi. Mẹ kiếp, hóa ra ông đây bị chơi một vố!
Tôi chửi tục, đề phòng kiểu gì cũng vẫn trúng kế điệu hổ ly sơn của Tần Nhất Hằng. Nếu vậy, tất cả việc lạ xảy ra ở đây đều là cốt truyện đã được sắp đặt sẵn.
Bạch Khai gật đầu với tôi, ồ, sếp Giang cũng ở đây sao!
Tôi hừ một tiếng.
Bạch Khai bật cười nói với gã Quảng Đông, thế nào? Nhóc con này ở chỗ ông có quậy phá không?
Gã ta lúng túng nhìn tôi, không biết phải trả lời sao, bèn nói, sếp Giang à, cậu đừng giận nhé, tôi là người làm ăn chân chính, không làm chuyện mờ ám.
Tôi đứng dậy xách cái ghế lên, Bạch Khai vội vàng đè cánh tay tôi xuống rồi giải thích, Tiểu Khuyết, tôi không lừa anh đâu, chuyện ở tòa nhà này là thật. Anh nhìn sang bên kia đi!
Bạch Khai kéo tôi đến bên cửa sổ rồi chỉ cho tôi xem. Tôi nhìn theo, thấy y chỉ vào một tòa cao ốc khác cách khá xa. Cao ốc đó thấp hơn bên này một chút, ánh đèn bên ngoài tòa nhà đã sáng lên, nhấp nháy rực rỡ.
Tôi hỏi, ý anh là gì?
Bạch Khai đáp, thấy không, bây giờ Tần Nhất Hằng đang ở trong đó. Nói rồi y quay lại chỉ vào gã Quảng Đông, Tiểu Khuyết, đây là họ hàng thân thích của nhà họ Bạch chúng tôi, sếp Bạch. Lần này ông ta đã đích thân từ Quảng Đông đến đây giúp chúng ta.
Gã Quảng Đông gật đầu với tôi rồi trả lời, không phải, vì kiếm tiền, vì kiếm tiền thôi.
Tôi miễn cưỡng gật đầu đáp lại rồi quay sang Bạch Khai, anh chuyển sang bán hàng đa cấp hả? Còn lừa cả họ hàng xa xôi tới đây?
Bạch Khai xua tay rồi chỉ xuống đất. Tiểu Khuyết, văn phòng này và cả văn phòng đối diện đó, chúng tôi đều thuê lại hết rồi. Tiện đây nói cho anh biết, bên chỗ Tần Nhất Hằng còn thuê thêm hai văn phòng nữa, anh chuẩn bị tâm lý xì tiền ra đi.
Tôi nghe xong lập tức nổi giận, mẹ kiếp, sao anh cứ mở mồm ra là tiền tiền tiền? Anh cho rằng ông đây là cha anh à?
Nghĩ lại cũng thấy kỳ quặc, đang yên đang lành tự dưng thuê bốn cái văn phòng để làm gì? Thích thì thuê sao?
Tôi bèn bảo, tôi có thể trả tiền, nhưng anh phải nói rõ mục đích đã.
Bạch Khai vỗ tay một cái, anh nhìn đi! Trong các tòa kiến trúc cao nhất xung quanh đây đều có văn phòng của chúng ta, cái đó gọi là gì? Gọi là bắt ba ba trong rọ! Tôi và Tần Nhất Hằng đã thương lượng với nhau, nếu chỉ đơn giản là điều tra thì rất khó tìm được dấu vết sót lại. Cách tốt nhất chính là phải tấn công, chỉ tấn công mới có thể tìm thấy sơ hở của đối phương. Một tập đoàn tưởng chừng kín kẽ như vậy, một khi bị tấn công thì nơi nào yếu nhất sẽ xảy ra vấn đề ngay. Chúng ta sẽ ra tay từ nơi đó!
Bạch Khai vẫy tay, gã Quảng Đông lập tức lấy ra một tờ giấy từ trong túi.
Bạch Khai dùng bút vẽ một hình vuông đơn giản. Tiểu Khuyết, thấy không, bốn điểm của hình vuông này chính là văn phòng mà chúng ta thuê. Anh vào nghề cũng lâu rồi, chỉ biết tìm mấy thứ dơ bẩn thì có ích gì? Để tôi khiến anh mở mang tầm mắt với lĩnh vực thâm sâu nhất của Trung Quốc! Phong thủy!
Bạch Khai nói rồi đè ngòi bút lên một điểm trong hình vuông, cái này gọi là con ba ba! Tập đoàn Hoành Đạt có một công ty chuyên môi giới bất động sản, anh không biết sao? Hiện giờ họ cũng đang mua bán nhà ma, anh thấy thế nào?
Tôi vừa nghe đã hiểu, mặc cho Bạch Khai vẫn đang thao thao bất tuyệt bên cạnh.
Tuy nhiên tôi rất tin tưởng vào bản lĩnh của y và Tần Nhất Hằng.
Tôi không hiểu phong thủy, nhưng chưa thấy heo chạy thì cũng từng ăn thịt heo rồi (*). Bố cục phong thủy uyên thâm khó lường, lẽ nào trước đó gã Quảng Đông đã từng ngầm nhắc nhở tôi? Bốn văn phòng tạo thành hình vuông, đó chính là phong thủy theo nghĩa rộng?
(*) Chưa thấy heo chạy thì cũng từng ăn thịt heo: Câu gốc là "Chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy", mang hàm ý cho dù chưa từng trải qua việc gì đó thì cũng đã từng biết, từng chứng kiến rồi.
Tôi quay lại hỏi Bạch Khai, hình như Tần Nhất Hằng đâu hiểu phong thủy? Chẳng lẽ anh hiểu à? Tôi thì thấy anh chỉ biết lên cơn thôi!
Bạch Khai nhún vai, tôi không hiểu, nếu không tại sao lại mời sếp Bạch ngàn dặm xa xôi đến đây làm gì? Nhớ nhé, phí dịch vụ của người ta cũng là do anh trả đấy!
Tôi thấy gã Quảng Đông mỉm cười với mình, trong lòng không ngừng rỉ máu.
Đệch con mợ, rốt cuộc tôi phải tốn bao nhiêu tiền đây?
Bỗng điện thoại của gã Quảng Đông reo vang, gã nói chuyện với đầu dây bên kia một hồi rồi quay sang Bạch Khai, sếp Tần bảo rằng bên đó xong rồi, chúng ta qua thôi.