Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Dù hiện giờ tôi hoàn toàn mù tịt nhưng vẫn theo chân bọn họ xuống lầu. Bước lên con xe của gã Quảng Đông, rẽ trái rẽ phải vài lần, chúng tôi ngừng trước cửa một quán cà phê kín đáo.

Tôi trông qua cửa xe thấy Tần Nhất Hằng ngồi ở vị trí gần cửa sổ, bên cạnh có không ít người, ai nấy đều tỏ ra rất kính cẩn, không dám ngồi xuống. Chiếc ghế cạnh bên vẫn trống không.

Tôi đi vào, đoạn nhìn quanh một lượt. Số lượng người nhiều hơn tôi nghĩ, khoảng chừng bảy tám người. Thấy ba chúng tôi, bọn họ chủ động đứng tránh sang một bên để chúng tôi bước đến.

Tôi vốn tò mò muốn hỏi rất nhiều vấn đề, nhưng nhìn khí thế ở đây khiến tôi không dám mở miệng nữa. Đến cả Bạch Khai cũng trở nên nghiêm túc, tôi chỉ đành im lặng theo.

Gã Quảng Đông vẫn giữ nụ cười mỉm, gật đầu với mọi người, một trong số đó liền đi ra kéo cửa cuốn của quán cà phê xuống, để lại những ngọn đèn mờ ảo soi rọi cả không gian tăm tối. Tôi quan sát cách bài trí ở nơi đây, thoạt trông có vẻ khá tình thú, nhưng trong hoàn cảnh này lại trở nên vô cùng quỷ dị.

Tần Nhất Hằng châm một điếu thuốc rồi quay sang nhìn tôi và gã Quảng Đông, nói, hai người làm quen rồi phải không?

Thấy tôi gật đầu, Tần Nhất Hằng tiếp lời, tôi đã thuê chỗ này, đây sẽ là nơi gặp mặt của chúng ta. Giang Thước, bên tôi đã an bài xong, lát nữa sếp Bạch sẽ nói cho anh biết phải làm gì.

Tôi nhìn gã Quảng Đông, chắc là đang nói đến gã.

Thật giống như chúng tôi đang tổ chức hội nghị bàn tròn, lẽ nào bọn họ định thăng cấp cho tôi à?

Tôi cảm thấy hơi khó chịu, nhưng thà gia nhập vào hội này còn hơn là bị người ta lừa gạt.


Gã Quảng Đông nắm lấy tay tôi, cười nói, chúng ta đều là người làm ăn, không cần phải dông dài, hợp tác vui vẻ, cung hỷ phát tài.

Tôi cũng khách sáo gật đầu đáp lại, bỗng Tần Nhất Hằng lên tiếng, mấy người hãy trông chừng cẩn thận. Dứt lời, hắn khẽ xua tay, những người đứng bên cạnh liền lui ra bằng cửa sau.

Không còn người ngoài ở đây, tôi bèn thở phào một hơi. Diễn kịch quả thật là chuyện khó đối với tôi, tôi cầm lấy điếu thuốc trên bàn rồi châm lửa, hỏi Tần Nhất Hằng, rốt cuộc cậu muốn làm gì? À không, mấy người muốn làm gì mới đúng?

Bạch Khai đáp, Tiểu Khuyết, không phải đã nói rồi à? Chúng ta sẽ phản kích. Chẳng qua thế cục lần này khá lớn, chỉ có vài người chúng ta thì không đủ, vì vậy mới cần thêm viện trợ. Xin lỗi nha, không có nữ đâu, anh đừng tiếc nuối.

Tôi trả lời, tôi không rảnh nói nhảm với anh, nếu phải bày cục thì tôi chắc chắn sẽ tham gia, nhưng bày cục có ích gì? Trước tiên mấy người phải nói rõ đã. Hơn nữa thuê lại quán cà phê này để làm gì? Nó không hề kín đáo, ngày nào cũng đến đây thì trốn được ai? Hay là vẫn mở cửa kinh doanh như bình thường? Nếu đóng cửa mở họp, thay vì chúng ta thì thầm bí mật ở trong này, chẳng thà xách mấy cái ghế gấp ngồi mẹ ngoài đường cho xong? Làm thế này không phải quá thừa thãi hay sao?

Bạch Khai còn định giải thích, nhưng nghe Tần Nhất Hằng bảo đúng vậy, y cũng không nói nữa.

Ánh đèn trong quán tù mù, may mà chúng tôi ngồi sát cửa sổ, những tia sáng từ đèn điện bên ngoài hắt lên nửa gương mặt của Tần Nhất Hằng. Tôi thấy hắn vươn tay như thể đang chạm vào ánh sáng trên mặt mình, rồi bỗng đột ngột lên tiếng, Giang Thước, nguyên nhân chủ yếu mà chúng tôi chọn nơi này, chính là vì ánh sáng.

Tôi bất giác quay đầu nhìn, ánh đèn nê-ông quen thuộc không cần phải miêu tả, hầu như ai cũng từng thấy rồi. Đèn đuốc ngoài kia rực rỡ lóa mắt, nhưng tôi cố gắng đến mấy cũng chẳng thể phát hiện nơi đây có gì đặc biệt.

Tôi bèn kiên nhẫn chờ Tần Nhất Hằng nói tiếp.


Anh từng đi qua rất nhiều nơi, nhưng có bao giờ anh để ý một số nơi có ánh đèn nê-ông đặc biệt chưa?

Tôi chửi thầm, mẹ kiếp, ý cậu là phố đèn đỏ à? Đèn nê-ông đã xuất hiện từ mấy thập niên trước, sau này nó lại được đổi mới về công nghệ, ví dụ như lập trình bằng hệ thống máy tính để ánh đèn sáng lên theo trình tự sắp đặt sẵn. Nhiều thành phố đã có loại đèn nê-ông như vậy, đặc biệt là những tòa nhà cao tầng, sau khi lập trình, đèn điện không chỉ thay đổi thành muôn vàn kiểu dáng khác nhau mà còn có thể tạo thành các dòng chữ. Nó vừa dùng để trang trí và cho thuê , rất có lợi đối với các tòa cao ốc.

Tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi ý đồ của Tần Nhất Hằng, bèn hỏi lại, cậu nói đặc biệt nghĩa là sao? Mơ hồ quá.

Tần Nhất Hằng lắc đầu, anh còn nhớ những nội san của tập đoàn Hoành Đạt không? Trước đây chúng ta đã từng phân tích nó.

Tôi vội gật đầu, nhớ chứ, nó vẫn còn trong nhà tôi đấy, lúc chuyển nhà tôi còn không dám vứt đi.

Tần Nhất Hằng ừ một tiếng, trước đây chúng ta cũng đã biết rằng tập đoàn Hoành Đạt dùng nội san để truyền đạt những thông tin bí mật. Vậy thì bây giờ anh hãy tư duy theo hướng đó, chẳng hạn đèn nê-ông cũng có thể dùng để truyền tin tức thì sao?

Tôi nghe xong lập tức rùng mình, hiểu ngay ý hắn.

Nếu nội san truyền thông tin cho người bên trong tập đoàn Hoành Đạt, thì đèn nê-ông dùng để truyền tin tức cho mọi người ư?

Nếu quả thật đúng như vậy thì tôi có thể lý giải được. Thủ đoạn này quá cao tay, đèn nê-ông có thể truyền được tin tức, người bình thường chẳng mấy ai chú ý cả, thậm chí có khi nhìn chằm chằm cũng chưa chắc đã tìm ra manh mối.


Tôi hỏi, đèn nê-ông truyền tin tức gì? Mẹ nó đừng úp úp mở mở nữa! Cậu định diễn trò cho ai xem hả!

Tần Nhất Hằng chỉ vào gã Quảng Đông, lần này nhờ có sếp Bạch nên chúng tôi mới phát hiện ra. Sếp Bạch, chi bằng để cho ngài nói nhé?

Tôi lập tức dời mắt sang gã Quảng Đông.

Nãy giờ gã ta vẫn im lặng lắng nghe, lúc này mới được lên sân khấu, bèn sửa sang lại tay áo sơ mi rồi hắng giọng. Sếp Giang trẻ tuổi thông minh, chỗ chúng tôi hay gọi là sáng dạ, chắc hẳn chỉ cần nghe qua sẽ hiểu. Tôi đã tới Thiên Tân vài lần, bố cục phong thủy của toàn thành phố đã thuộc nằm lòng, tôi là người làm ăn, không bao giờ nói suông, cũng không khiêm tốn nữa.

Thầy phong thủy khi đến chỗ nào cũng vậy, đầu tiên là lên cao, sau đó là xuống thấp. Đơn giản chỉ là tạo một mô hình lập thể cho bố cục toàn thành phố trong mắt mình thôi, vậy mới có thể xem được đại cục, trù bị kế hoạch. Không phải tôi khoe khoang, nhưng từ khi bắt đầu học nghệ, chỉ cần là thứ tôi từng quan sát cẩn thận thì không bao giờ quên được. Lần này tôi và sếp Tần cùng lên cao, sau đó mới phát hiện đèn nê-ông trên một tòa nhà có sự khác biệt so với lần trước tôi tới đây. Đương nhiên sếp Giang có thể cho rằng đó là do hệ thống điều khiển, nhưng không chỉ đơn giản như vậy, đèn nê-ông kia có sự thay đổi rất nhỏ. Tôi vốn không để bụng, tuy nhiên sếp Tần nghe tôi vô tình nhắc tới nên đã cảnh giác hơn, từ đó tôi mới thật sự nghiên cứu kỹ về nó. Chuyện này cũng không khó với tôi.

Chắc hẳn sếp Giang không có hứng thú về quá trình phức tạp này, tôi sẽ nói luôn kết quả nghiên cứu của mình cho cậu nghe.

Đèn nê-ông kia chỉ thay đổi màu sắc của mấy hàng, vàng lục lam đỏ tím ứng với ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, số lần xuất hiện màu sắc tương ứng với mức độ của ngũ hành. Cuối cùng chúng tôi cũng cho ra kết luận, ngũ hành đó tương ứng với sinh thần bát tự của cậu. Nói cách khác, ánh đèn nê-ông kia đang biểu thị hoặc thông báo cho ai đó rằng cậu đã tới Thiên Tân.

Gã Quảng Đông gãi đầu, ở độ tuổi này mái tóc của gã chẳng còn bao nhiêu sợi. Tôi đoán có lẽ gã sống quá khôn khéo, suốt ngày phải dùng não quá độ.

Gã giải thích xong, tôi liền hiểu rõ.

Nếu là ngày trước, chỉ e tôi sẽ lập tức hỏi vặn lại gã rằng ngũ hành có thể tương ứng với người khác, dù sao người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm cũng không hề ít. Nhưng bây giờ tôi hoàn toàn chắc chắn, chỉ cần xảy ra chuyện lạ, thậm chí là chuyện cực kỳ lạ, nhất định không phải nhằm vào ai khác mà chính là tôi.


Tôi nhấp môi một ngụm cà phê, hương vị không tệ nhưng bỏ quá ít đường, đắng ngắt.

Có lẽ vì lòng tôi cay đắng.

Tôi mỉm cười với gã Quảng Đông, thì ra tôi vẫn luôn bị người ta theo dõi à? Tới chỗ nào cũng có người dùng đèn nê-ông thổ lộ với tôi? Mẹ kiếp, chẳng lẽ là fans cứng của tôi sao? Sếp Bạch ở Thiên Tân đã chú ý đến điểm này, còn những thành phố khác thì thế nào? Cũng vậy ư?

Tôi nói vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí cả tôi cũng phải bội phục bản thân mình có thể bình tĩnh đến thế.

Tần Nhất Hằng gật đầu, có lẽ giống như anh nghĩ, những thành phố mà chúng ta từng đến trước đây cũng có nhiều ánh đèn điện sáng nhấp nháy như vậy, chẳng qua chúng ta chưa từng và cũng không thể phát hiện được. Lần này nó đã bị chúng ta vạch trần. Giang Thước, vất vả cho anh rồi, đối phương đã thông báo cho người khác biết rằng anh đã tới Thiên Tân, vậy thì anh đừng trốn tránh nữa, từ ngày mai anh hãy xuất hiện ở bất cứ nơi nào thật náo nhiệt, Bạch Khai sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ anh trong bóng tối. Chuyện bên văn phòng để tôi và sếp Bạch giải quyết.

Tần Nhất Hằng đứng dậy vỗ vai tôi. Giang Thước, chúng tôi không muốn ép buộc anh. Nếu anh cảm thấy bất an, tôi sẽ giúp anh tạm thời trốn đi.

Tôi nhìn gã Quảng Đông gãi đầu mãi, bất chợt cảm thấy da đầu mình cũng ngưa ngứa.

Tôi nói, đến nước này còn trốn làm gì nữa? Quyết định vậy đi, tôi quay về tắm rửa nghỉ ngơi, ngày mai tôi sẽ dạo quanh thành phố. Tần Nhị, cậu hãy nhớ rằng cậu còn rất nhiều thứ chưa nói cho tôi biết, cậu vẫn còn nợ tôi.

Dứt lời, tôi cũng chẳng rõ mình nghĩ thế nào, nhưng đã nói ra lời thoại như vậy thì ắt phải lưu lại cho người ta một bóng lưng thật ngầu lòi. Ai dè lúc tôi gần ra tới cửa mới phát hiện cửa cuốn đã bị khóa lại từ bên ngoài, tình cảnh khó xử khiến tôi quê muốn đội quần.

Tôi quay đầu lại, thoáng thấy Tần Nhất Hằng và Bạch Khai giơ tay lên like cho tôi một cái.

Cửa cuốn được người ta kéo lên, tôi không ngoảnh lại mà đi thẳng ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận