Tôi biết bây giờ có hỏi gì cũng vô ích, tuy vậy vẫn buột miệng truy vấn, vì sao điện thoại của Bạch Khai lại ở trong tay cậu?
Người nọ chỉ cười khẽ mà không trả lời, sắc mặt cũng ôn hòa hơn, quay người lại bảo tôi đi theo, đoạn bước về phía cầu thang. Tôi chẳng còn cách nào khác, dù đằng trước là núi đao biển lửa thì cũng đành bất chấp mà nhảy vào.
Rời khỏi ga tàu điện ngầm, ven đường có một chiếc xe đang đợi sẵn. Tôi thoáng nhìn đã nhận ra ngay đây là chiếc xe lúc trước Tần Nhất Hằng mượn của Trương Phàm, khi đó tôi đã cẩn thận chú ý nên chắc hẳn sẽ không nhìn nhầm.
Trong lòng tôi dấy lên lo lắng, mẹ kiếp, không chỉ mỗi Bạch Khai, đến cả Tần Nhất Hằng cũng gặp chuyện rồi sao?
Người nọ mở cửa xe để tôi bước vào. Bên trong có hai người, một là người đàn ông cỡ trung niên, tuy mái tóc đã lấm tấm hoa râm nhưng trông vẫn quắc thước. Người còn lại là một cô gái trẻ xinh xắn, không biết là cháu gái hay vợ của người đàn ông kia. Tóm lại chẳng một ai thèm hé răng nửa lời với tôi.
Ai nấy ngồi im lìm như pho tượng, chỉ mải đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh đang vùn vụt lướt qua ngoài cửa xe. Suốt quãng đường, đầu óc tôi chưa bao giờ ngừng tìm kiếm người có thể giúp tôi bây giờ. Càng nghĩ càng tuyệt vọng, nếu cả Tần Nhị và Bạch Khai đều đã xong đời, e rằng điều duy nhất mà tôi có thể làm là cầu nguyện.
Hình như người đàn ông và cô gái trẻ cũng bị cưỡng ép tới nhưng có vẻ vẫn bình tĩnh hơn tôi, không thể đoán biết được họ đang nghĩ gì.
Chiếc xe đi rồi lại dừng, một lúc lâu sau mới ngừng lại trước cửa quán cà phê nọ. Quán không buôn bán, cửa cuốn đã bị đóng lại, mọi người đành vòng ra cửa sau để đi vào.
Tôi e lần này lành ít dữ nhiều, ngay cả hang ổ tạm thời của chúng tôi cũng đã bị người ta vây bắt. Nếu mở cửa ra thấy cảnh thi thể nằm la liệt dưới đất, tôi chẳng biết mình sẽ có phản ứng như thế nào nữa.
Ai dè vừa bước vào, đập vào mắt tôi là Bạch Khai đang đứng uống bia ở phía sau quầy bar. Trong phòng có khá nhiều người, Tần Nhất Hằng đang bàn bạc gì đó với gã Quảng Đông, thấy tôi, cả hai người đồng thời gật đầu chào hỏi.
Trái tim nhỏ bé của tôi như vừa chơi một vòng tàu lượn siêu tốc, từ dưới địa ngục bay thẳng lên thiên đường. Lẽ nào bọn họ nổi hứng đến đây mở party?
Quan sát xung quanh một vòng, tôi phát hiện phần lớn những người có mặt ở đây mình đều quen biết. Nhóm thanh niên từng xuất hiện ở quán cà phê vào lần trước đang cung kính ngồi bên ngoài. Ngoài ra có La Đại Tị và cả Trương Phàm mà tôi mới chỉ gặp mặt được một lần, không rõ bọn họ biết nhau từ trước hay vừa mới làm quen, lúc này còn thân thiết ngồi khoác vai nhau.
Tôi rơi vào lúng túng, chẳng biết nên chào hỏi với ai.
Người đàn ông trung niên và cô gái trẻ lại ngồi xuống ghế dựa bên cạnh Tần Nhất Hằng một cách tự nhiên, trông như bọn họ đã quen biết nhau sẵn.
Ngài Giang, xin mời. Thanh niên mặc áo gió vỗ vai tôi.
Tôi đành bước đến gần đám đông, giọng nói của Bạch Khai lập tức vang lên, Tần Nhất Hằng, người đến đủ rồi.
Trong phòng liền trở nên yên lặng, dường như mọi người đang đợi Tần Nhất Hằng lên tiếng.
Tần Nhất Hằng đứng dậy nói, xin lỗi vì đã mời mọi người đến gấp như vậy. Vốn dĩ kế hoạch của chúng tôi không quá vội vàng, nhưng hiện giờ đã xảy ra vài vấn đề, bởi vậy hôm nay mới phải phiền mọi người hội họp ở đây.
Để tôi giới thiệu một chút. Tần Nhất Hằng đưa cho tôi một điếu thuốc. Giang Thước, anh đừng căng thẳng, ngồi ở đây đều là đồng nghiệp của tôi, lần này họ tới để giúp chúng ta.
Tôi vẫy tay chào hỏi một cách gượng gạo. Tần Nhất Hằng nói tiếp, hẳn mọi người đã nghe sếp Bạch thuật lại đại khái mọi chuyện, có vài người không quen biết ngài Giang thì bây giờ có thể làm quen với nhau. Thế cục lần này phải nhờ đến sự hỗ trợ của các vị rồi.
Dứt lời, Tần Nhất Hằng để tôi ngồi xuống ghế. Sau đó gã Quảng Đông liền đứng lên, như tôi từng nói, trong ánh đèn nê-ông có chứa tin tức về ngài Giang, nhưng ngay tối hôm qua thì tin tức đã có sự thay đổi. Lần này chúng ta cần phải hành động trước.
Vẻ mặt mọi người vô cùng bình tĩnh, chừng như đã nằm trong dự liệu của họ.
Có lẽ tất cả mọi chuyện không liên quan đến bọn họ, chẳng qua bạn hữu đã có lời cậy nhờ, họ cũng chỉ vươn tay giúp đỡ trong phận sự của mình.
Tôi thấy cô gái trẻ nãy giờ vẫn nghịch bím tóc đuôi ngựa, hình như còn mang vẻ sung sướng khi thấy người gặp họa. Mẹ nó, đây là người trong nghề đấy à? Theo cách nói thời nay là huyền nhị đại? (*)
(*) Huyền nhị đại: nhại theo cụm từ "phú nhị đại" chỉ những cậu ấm cô chiêu sinh ra trong các gia đình giàu có, là thế hệ giàu có đời thứ hai. Ở đây là người trong giới huyền học nên gọi là "huyền nhị đại".
Tôi dỏng tai nghe gã Quảng Đông nói tiếp. Gã đưa tay cầm lấy một tấm bìa cứng, trên đó viết khá nhiều con số bằng bút marker. Gã giơ bìa cứng cho mọi người xem, đám đông bắt đầu bàn tán xì xào.
Tôi cách rất gần nên đương nhiên thấy được trên đó viết gì, nhưng tôi lại không thể hiểu hết ý nghĩa của nó, bèn thấp giọng hỏi Tần Nhất Hằng, đèn nê-ông có gì khác sao?
Tần Nhất Hằng thở dài, anh đừng lo lắng, trước tiên nghe sếp Bạch nói đã.
Sau đó gã Quảng Đông quay lại đỡ lưng ghế của tôi, nói, tính mạng của ngài Giang sẽ giao cho các vị, tôi xin được cảm ơn.
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn vào tôi. Tôi chưa kịp phản ứng, đám đông liền xông tới lột đồ tôi ra. Tôi giữ được phía trên thì lại không ngăn được bên dưới, gào kiểu gì cũng vô dụng, sau cùng chỉ thừa lại mỗi cái quần lót.
Đám người mau chóng chừa ra một lối nhỏ để cô gái trẻ kia lại gần. Cô ta mỉm cười xấu xa rồi vươn tay chạm vào tôi.
Lòng tôi ngổn ngang trăm mối, nói thật, với một cô gái xinh đẹp như vậy thì không thằng đàn ông nào muốn chống cự, nhưng đằng này đang ở trước mặt nhiều người, chí ít tôi cũng phải giữ lại cho mình chút liêm sỉ. Tôi cố tránh né vài lần, song lại bị gã Quảng Đông và Bạch Khai đè xuống.
Bạch Khai nói, Tiểu Khuyết, sợ cái gì hả? Cũng đâu phải trai tơ đâu. Thế này chẳng phải quá hời cho anh sao!
Tôi chửi mẹ kiếp, đột nhiên cảm thấy phần bụng trở nên lạnh lẽo.
Tôi cúi đầu nhìn, cô gái nọ đã dùng dao cắt ngón tay mình, máu đang chảy xuống. Cô ta lập tức dùng tay còn lại đè lên vũng máu, sau đó in bàn tay đẫm máu khắp người tôi. Bấy giờ tôi mới để ý bàn tay của cô ta rất đặc biệt, trong lòng bàn tay có một vết bớt khá lớn.
Dấu tay kín khắp cả cơ thể, tôi bị người ta lật qua lật lại nhiều lần, xong xuôi bọn họ mới thả tôi ra để tôi đứng dậy.
Bạch Khai bên cạnh trêu chọc, Tiểu Khuyết, trông cũng khá thời thượng đó, hình xăm không tệ đâu!
Tôi chửi tục một tiếng, quay đầu lại thấy Tần Nhất Hằng cũng đã cởi gần bằng sạch, cô gái trẻ lại in dấu tay lên người hắn giống như ban nãy.
Tôi hỏi Bạch Khai, rốt cuộc chuyện này là sao?
Bạch Khai nhìn Tần Nhất Hằng bên kia rồi đáp, tin tức trong ánh đèn nê-ông nói rằng, đêm nay có kẻ chuẩn bị xử lý anh. Chúng tôi cảm thấy bảo vệ người có chỉ số IQ như anh quá phiền phức, bèn quyết định để cho Tần Nhất Hằng và anh hoán đổi thân phận, vậy thì anh sẽ được an toàn.
Tôi ngạc nhiên hỏi lại, Tần Nhất Hằng định đi đâu?
Đi đâu ư? Dụ rắn ra khỏi hang chứ gì nữa, chúng ta đã bày cục xong hết rồi, tối nay chỉ chờ nó sa chân vào thôi...
Bạch Khai còn chưa dứt lời, gã Quảng Đông đã ghé lại đây nói, từ tối qua đèn nê-ông đã đổi sinh thần bát tự của cậu thành một ngày khác, chính là giờ Tý đêm nay. Chúng tôi cảm thấy chuyện này sẽ nguy hiểm cho cậu, cậu hãy hết sức cẩn thận. Bên phía ngài Tần Nhất Hằng thì cậu cứ yên tâm.
Tôi miễn cưỡng gật đầu, tối nay tôi phải làm gì?
Gã Quảng Đông chỉ vào mấy người bên cạnh, tối nay cậu đi theo chúng tôi, chúng tôi sẽ đến thăm dò công ty môi giới bất động sản kia.
Bạch Khai sờ lưng tôi, máu khô rồi, mau mặc quần áo của Tần Nhất Hằng vào đi. Thời gian của chúng ta không còn nhiều, không thể để anh tiếp tục hưởng thụ bàn tay ngọc ngà của con gái nhà người ta được đâu.
Tôi mang áo khoác của Tần Nhất Hằng, vóc người của cả hai tương tự nhau, mặc vào cũng không vấn đề gì. Nhưng khi thấy Tần Nhất Hằng mặc trang phục của mình, tôi bỗng có cảm giác khó chịu lạ kỳ.
Sau khi thay đổi quần áo, tất cả mọi người lần lượt đi ra khỏi quán cà phê giống như trước đó đã phân chia công việc xong xuôi.
Tôi, Bạch Khai, gã Quảng Đông và thanh niên mặc áo gió ngồi cùng một chiếc xe. Tần Nhất Hằng, cô gái trẻ và đám người La Đại Tị đi một chiếc xe khác. Hai chiếc xe tách ra ở giao lộ rồi chạy về hai hướng ngược nhau. Tôi dõi theo chiếc xe kia khuất xa rồi dần dần biến mất trong gương chiếu hậu, tâm trạng cứ mãi chìm trong muộn phiền.
Từ lúc lên xe, Bạch Khai vẫn luôn nói chuyện với tôi, có lẽ y sợ tôi nghĩ nhiều. Ngược lại tôi thấy tò mò với thanh niên mặc áo gió kia hơn, bèn hỏi cậu ta làm nghề gì.
Người nọ nói khá nhiều nhưng tôi không hiểu lắm, tóm lại là có liên quan đến mấy thứ dơ bẩn, hình như là phụ trách hoàn thành ước nguyện gì gì đó.
Tôi thấy không tìm được đề tài chung, quyết định không nói nữa.
Chiếc xe chạy qua mấy giao lộ, sắc trời cũng tối dần.