Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Tôi dán mặt vào hàng rào sắt để nhòm cho kỹ, loáng thoáng thấy được thứ gì đó to cao và vuông vắn xếp thành hàng ngoài hành lang.

Chẳng biết sao mà tầng bốn lại tối hơn những tầng dưới, tôi bèn lấy đèn pin chiếu sáng nhằm quan sát nơi đây.

Lúc ánh sáng đèn pin rọi lên, tôi giật mình kinh hãi khi thấy cả hàng lang tầng bốn chất vô số tủ quần áo, nối đuôi nhau kéo dài ngút mắt. Tủ quần áo vốn đã to, trong hoàn cảnh này càng thêm phần hoành tráng đồ sộ.

Đệch mợ, nơi này giấu rất nhiều hàng! Tôi quay lại chiếu đèn vào gã Quảng Đông, chìa khóa của ông có thể mở được không?

Gã Quảng Đông ừ một tiếng, bảo chúng tôi tránh ra. Gã thận trọng lấy một chìa tra vào ổ khóa, không quên căn dặn, đừng để lục lạc vang lên, cẩn thận thu hút thứ gì đó.

Chúng tôi vội vàng vươn tay giữ lấy lục lạc, thậm chí không thừa tay để giữ thì cũng cố gắng dùng áo chèn lại, khỏi phải nói tư thế của chúng tôi kỳ cục cỡ nào.

"Cạch" một tiếng, ổ khóa bị mở ra. Gã Quảng Đông chậm rãi gỡ xích sắt rồi mở hé cửa, nói, tôi sẽ ở lại đây trông chừng, nếu tất cả cùng vào rất dễ sập bẫy, mọi người nhớ đi nhanh về nhanh.

Tôi gật đầu, tiên phong bước vào.

Hàng lang tầng bốn chất đầy tủ quần áo nên vô cùng chật chội, tôi không muốn đụng vào mấy tủ quần áo đó, lúc bước đi khá khó chịu. Tôi đếm sơ qua, ước chừng có khoảng mười mấy tủ quần áo, chẳng biết trong các phòng còn nữa không. Thanh niên mặc áo gió theo sau tôi, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu ta thấy thứ này, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc, thì thầm vài ba câu với Bạch Khai, dường như đang dò hỏi lai lịch của những tủ quần áo.

Bạch Khai không thèm đè thấp giọng, thẳng thắn bảo rằng tủ quần áo rất tà môn, phải hết sức cẩn thận. Dứt lời, y lại giơ tay sờ cửa tủ quần áo rồi hỏi tôi, Tiểu Khuyết, muốn mở ra không?

Tôi lắc đầu, trước tiên phải xác nhận tầng này không có nguy hiểm rồi tính tiếp.


Bạch Khai đành bỏ tay xuống, tiếp tục đi hết hàng lang.

Bố cục tòa nhà này không có gì đặc biệt, tầng bốn cũng có vài văn phòng, chẳng qua trên cánh cửa không có bảng tên và bị khóa lại rất chặt, không rõ bên trong như thế nào.

Dạo một vòng, chúng tôi phát hiện ra vài thứ. Đầu tiên, trên sàn nhà và trong các góc đều vô cùng sạch sẽ, có thể thấy rằng tầng bốn không bị bỏ hoang, bình thường vẫn có người dọn dẹp quét tước. Tiếp theo, khi mới lên đây mọi người chỉ chú ý đến tủ quần áo, giờ mới nhận ra nhiệt độ trên này còn lạnh hơn bên dưới, dường như nguồn gốc của mọi khí lạnh trong tòa nhà đều đến từ nơi này.

Tôi chà xát đôi tay, nhiệt độ đã thấp đến mức bàn tay bắt đầu trở nên đông cứng.

Tiểu Khuyết, tầng này không có điện. Bạch Khai đang dùng bật lửa hơ tay, ngọn lửa leo lét khiến bóng y cũng chao đảo theo.

Đúng thế. Thanh niên mặc áo gió lên tiếng, các anh xem, trên tường không có công tắc, trên trần cũng không có đèn. Ngay từ đầu tầng bốn đã không có ánh sáng.

Tôi soi đèn pin, quả đúng như lời cậu ta nói. Những tủ quần áo che khuất cả cửa sổ, thậm chí vào ban ngày chắc hẳn nơi này cũng tối đen như mực.

Tầng bốn đã thăm dò xong, chỉ còn lại mỗi tủ quần áo. Ba người tụ lại gần nhau, không rõ đang cảm thấy hưng phấn hay căng thẳng. Bạch Khai giơ tay kéo cánh cửa tủ quần áo ra.

Mẹ nó, cái tủ quần áo này lạnh quá! Bạch Khai nói.

Cửa tủ chậm rãi mở ra. Ánh đèn trên tay tôi lập tức chiếu vào, chỉ thấy một người trắng bệch đang trần truồng đứng bên trong tủ quần áo. Không rõ người nọ còn sống hay đã chết, làn da tái nhợt đến mức khó tả.

Mẹ kiếp, người chết! Bạch Khai huơ tay trước mặt người nọ rồi làm động tác "Hi". Đôi mắt của đối phương vẫn nhắm chặt, không có lấy một phản ứng.


Tôi cảm thấy Bạch Khai quá bất cẩn, nhưng chưa kịp lên tiếng nhắc nhở, y đã chọc ngón tay vào người nọ khiến tôi hết hồn. May mà không có màn xác chết vùng dậy, mặc kệ Bạch Khai đâm chọc cỡ nào thì người nọ cũng chẳng thèm động đậy.

Tôi nói, mẹ nó, anh cẩn thận chút đi, đến cả đàn ông mà anh cũng sàm sỡ hả?

Bạch Khai bỏ tay xuống, tôi phải xác nhận xem nó đã chết chưa. Tần Nhất Hằng đã giao tính mạng của anh cho chúng tôi, tôi không đùa với anh đâu.

Bạch Khai đóng cửa tủ quần áo lại, sau khi xác nhận đã đóng chặt, y lại mở tiếp tủ quần áo thứ hai. Lần này vẫn giống như cũ, bên trong tủ có một xác chết lõa lồ. Có ấn tượng ban đầu, thấy cảnh này cũng chẳng còn bất ngờ nữa, chúng tôi kiểm tra sơ qua rồi tiếp tục xem xét tủ quần áo thứ ba. Mỗi một tủ quần áo sau đó đều giống hệt như nhau.

Tôi càng thấy kỳ quặc, những thi thể ấy dùng để làm gì? Mặc dù nhiệt độ tầng bốn khá thấp nhưng chưa đến mức có thể bảo quản xác chết không bị thối rữa. Xác chết để ở đây sẽ bốc mùi nhanh thôi, song tôi lại không ngửi thấy bất cứ mùi thối nào, kể cả những mùi hương quái dị.

Chẳng lẽ đây là kỹ thuật ướp xác tiên tiến nào đó mà tôi không biết? Định dùng tủ quần áo thay cho quan tài rồi chọn ngày hoàng đạo để cử hành lễ tang tập thể à? Tiên sư bố nó, mới chỉ nghe qua lễ cưới tập thể, không ngờ lễ tang cũng làm tập thể được?

Qua một lát, chúng tôi đã xem xét gần hết tủ quần áo. Ba người cũng tới gần cuối hành lang. Lúc này động tác của Bạch Khai đã có phần máy móc, chưa gì lập tức mở cửa ngay.

Nhưng một chuyện bất ngờ đã xảy ra, tủ quần áo này lại trống không!

Ba chúng tôi trố mắt nhìn nhau, tôi nói, có khi nào chưa kịp nhét xác chết vào không? Thi thể lần lượt được đặt vào tủ quần áo, nhưng sau đó không có đủ thi thể nên cái tủ này mới rỗng không?

Không đúng. Thanh niên mặc áo gió không chờ Bạch Khai nữa, vội vàng mở cửa tủ quần áo tiếp theo ra.


Vẫn trống không!

Cậu ta không dừng lại, tiếp tục mở cả hai tủ quần áo cuối cùng. Cái nào cũng rỗng tuếch!

Bấy giờ tôi đã lờ mờ đoán ra, dưới lầu có bốn cốc rượu trắng, trên này lại vừa vặn có bốn tủ quần áo trống không.

Mẹ kiếp, lẽ nào là chuẩn bị cho chúng tôi?

Kỳ thật kể từ lúc đặt chân vào tòa nhà này, chúng tôi đã bước vào vực thẳm hay sao?

Tôi thốt lên, mẹ nó chúng ta dính bẫy rồi! Bạch Khai, có bốn cái tủ quần áo trống không!

Đừng hoảng, có chúng tôi đây, hoảng con khỉ mốc! Bạch Khai nói với thanh niên mặc áo gió, cậu thấy sao? Có liên hệ gì với giấc mơ trước đó của cậu không?

Thanh niên mặc áo gió cau mày, dường như đang cẩn thận nhớ lại. Lát sau, cậu ta bảo rằng muốn xác nhận một chuyện. Dứt lời bèn quay người mở tủ quần áo có chứa thi thể, sau đó khiêng thi thể ra đặt xuống đất.

Đưa đèn pin cho tôi! Thanh niên mặc áo gió cầm đèn, ngồi xổm xuống quan sát thi thể vô cùng tỉ mỉ. Cậu ta kiểm tra từ đầu đến chân, bỗng nhiên nói, đây không phải người chết.

Nói đoạn, cậu ta lại vươn tay ấn một cái, thất khiếu (*) của thi thể lập tức chảy ra máu đen loãng.

(*) Thất khiếu: 7 lỗ trên mặt, gồm 2 tai, 2 mắt, 2 lỗ mũi và 1 cái miệng.

Các anh xem, thất khiếu bị bịt kín. Thanh niên áo gió soi đèn pin, còn chỗ này nữa, trên đỉnh đầu có lỗ kim! Đây là cụ khu xác!

Bạch Khai cũng ngồi xổm xuống, hóa ra tủ quần áo có thể dùng để làm việc này à?


Tôi sốt ruột muốn chết, làm việc gì hả? Mau nói đi!

Mượn xác hoàn hồn. Bạch Khai không thèm ngẩng đầu lên mà trả lời, những thi thể này được chuẩn bị cho người hoàn hồn. Xem ra chúng ta đã tới chậm, có bốn người đã hoàn hồn rồi!

Tôi lập tức nhìn về phía cầu thang, bên gã Quảng Đông không có động tĩnh gì, trước mắt chúng tôi vẫn còn an toàn.

Thanh niên áo gió cũng gật đầu, đúng là vậy. Nếu thế thì có thể giải thích được giấc mộng của tôi. Những con cua bỏ chạy trên bãi biển không phải là cua bình thường, mà là một loại cua ẩn sĩ (*) rất đặc biệt. Nó sống nhờ trong vỏ ốc, một khi vỏ ốc bị phá hủy thì sẽ tìm một vỏ ốc khác. Thật ra đây chính là ý mượn xác hoàn hồn!

(*) Cua ẩn sĩ: hay còn gọi là cua ký cư, ốc mượn hồn. Vì là loài nửa cua, nửa ốc, sống nhờ vào vỏ ốc biển đi mượn nên ốc mượn hồn khi lớn lên sẽ cần chiếc vỏ mới tương ứng thay thế vỏ cũ đã chật chội.

Tôi cũng bừng tỉnh đại ngộ, năng lực của hoàn nguyện sư thật lợi hại. Chẳng lẽ đây là khả năng tiên tri trong truyền thuyết?

Hiện tại chúng tôi đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, tòa nhà này đã thăm dò xong rồi, đáng lý đã đến lúc rút lui, nhưng không lẽ giờ lại phải đi tìm bốn người đã hoàn hồn à?

Tôi hỏi, bây giờ phải làm sao đây? Đi hay không?

Đừng vội, chúng ta hãy thương lượng với sếp Bạch đã. Bạch Khai đứng dậy bước tới chỗ cầu thang. Đi chưa được hai bước, bỗng từ phía cầu thang vang lên một loạt âm thanh điếc tai, tiếng lục lạc vọng khắp hành lang, đâm thẳng vào màng nhĩ của mọi người.

Bạch Khai hét lên, không ổn! Sau đó y chạy vọt ra ngoài.

Tôi vội đuổi theo, khi đến gần hàng rào sắt thì không thấy bóng dáng gã Quảng Đông đâu nữa. Trên mặt đất rải rác nhiều thứ, đèn pin của thanh niên mặc áo gió chiếu vào khiến nó ánh lên sắc vàng rực rỡ.

Đó là áo tơ vàng của gã Quảng Đông! Nó đã bị xé nát bươm! Sức mạnh này khiến tôi lo ngại không biết cơ thể của gã có ổn không, nhưng trên sàn lại không hề có vết máu, gã ta đã biến đâu mất rồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận