Bầu không khí trong bóng tối như đông đặc lại. Tôi cố gắng duy trì hô hấp đều đặn, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà thở hổn hển.
Bạch Khai khẽ khàng nói, đừng ngây ra đó nữa, quay lại đi, chúng ta đi lên xem thử. Dứt lời, y liền lên trước.
Thanh niên mặc áo gió không có phản ứng, Bạch Khai cố bước mấy lần vẫn không cử động được. Y bèn hất đầu đụng vào cậu ta, hỏi, nghĩ gì vậy? Đi thôi!
Bỗng thanh niên áo gió trầm ngâm nói, không đúng, anh nhớ lại xem, tiếng động vừa rồi phát ra từ đâu?
Tôi nghe vậy chợt bừng tỉnh, âm thanh ban nãy quá rõ ràng, nếu thật sự nó phát ra từ tủ quần áo trên tầng thì mặc dù tòa nhà này có trống trải và vắng lặng đến đâu cũng không thể nào rõ mồn một như thế được! Tôi cẩn thận nhớ lại, dường như nó thấp thoáng ở ngay bên tai, chẳng lẽ chúng tôi không chỉ bị che mắt mà còn bị che tai nữa?
Bạch Khai nghĩ ngợi rồi đáp, tuy hơi khó tin nhưng ý cậu là...
Thanh niên áo gió lập tức gật đầu, đúng thế, anh Bạch. Từ tầng bốn đi xuống, dọc đường mọi thứ đã bị thay đổi, nhưng anh có nhận ra không, mọi biến hóa đều theo hướng giảm chứ không tăng, những đồ đạc mà chúng ta thấy trước đó đã biến mất, tuy nhiên lại chẳng hề có thêm đồ vật mới nào. Anh thấy kỳ quặc không?
Bạch Khai ừ một tiếng, nếu đúng như cậu nói, boss đứng sau tòa nhà này hẳn phải rất lợi hại? Nhóm chúng ta có hai người rưỡi! Cũng đâu phải loại vô dụng chứ! Bạch Khai lại nhìn tôi, Tiểu Khuyết anh đừng giận nha, tôi không tính anh bằng một nửa, 0,75 được không!?
Tôi không lên tiếng, hiện giờ tôi chẳng có tâm trạng nào đùa giỡn với Bạch Khai. Mọi tế bào não đang bận phân tích đoạn đối thoại của hai người họ, nhưng nghĩ mãi mà vẫn không hiểu đầu cua tai nheo thế nào.
Tôi vội nói, mẹ nó, hai người đừng đứng đây tỏ vẻ thần bí nữa, cửa tủ quần áo mở ra rồi, mau nghĩ biện pháp đi! Không thì cả đám ngồi chờ bị nhét vào tủ quần áo à?
Tiểu Khuyết, e rằng chúng ta đã ở trong tủ quần áo rồi! Bạch Khai bỗng vỗ vai tôi, che mắt anh rất dễ, nhưng che mắt được hai chúng tôi thì khác. Đồ đạc trong tòa nhà này chỉ giảm chứ không tăng, bởi kẻ loser đằng sau màn biết rằng nếu đồ vật càng nhiều thì càng dễ bị chúng ta phát hiện ra sơ hở.
Thanh niên mặc áo gió bổ sung, đúng thế. Sếp Giang, đối phương cố gắng làm cho mọi thứ giống như trước đó chúng ta thấy, mục đích của hắn rất rõ ràng, chính là muốn chúng ta lòng vòng trong tòa nhà. Một khi đồ đạc trong này nhiều lên, đối phương sẽ khó khống chế cục diện, ngược lại giúp chúng ta tìm được biện pháp để thoát ra. Bây giờ cảnh tượng mà chúng ta nhìn thấy đã là sự sáng tạo tối đa của đối phương rồi. Giống như một khinh khí cầu vậy, khí cầu càng lớn thì chúng ta càng dễ bị nhốt bên trong, nhưng giờ đây khí cầu đã tới cực hạn, nếu phồng to nữa thì nó sẽ nổ tung.
Tôi xoa hai bên thái dương, thật sự không thể hiểu nổi khí cầu nổ tung gì đó, nhưng câu nói kia của Bạch Khai lại hằn sâu trong lòng tôi.
Tôi vội hỏi lại, Bạch Khai, đừng nói mấy thứ phức tạp nữa, anh chỉ cần cho tôi biết, hiện tại chúng ta đang ở trong tủ quần áo sao?
Bạch Khai và thanh niên áo gió đồng thời gật đầu một cách nghiêm túc.
Lòng tôi trầm xuống, thì ra từ lúc mở cửa tủ quần áo, chúng tôi đã dính bẫy rồi? Thảo nào lục hết cả tòa nhà vẫn không thấy gã Quảng Đông đâu, gã ta vốn không biến mất mà là do chúng tôi bị nhốt lại!
Tôi sờ vàng vụn trong túi, tự hỏi không biết nó có thật không?
Đúng lúc ấy tôi bỗng tỉnh ngộ, bèn hỏi, vừa nãy âm thanh mở cửa tủ quần áo vô cùng rõ ràng, hóa ra là ở bên tai chúng ta? Có khi nào gã Quảng Đông tới cứu chúng ta không?
Lần này hai người họ cùng nhau lắc đầu. Sợ rằng cả hai cũng chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết, chỉ nói phải thương lượng với nhau một chút, đoạn quay đi thì thầm gì đó.
Tôi biết không giúp được, bèn tự mình hồi tưởng tất cả mọi chuyện kể từ khi bước chân vào tòa nhà này. Ngẫm nghĩ một hồi, tôi đột nhiên phát hiện một vấn đề, vội vàng nhìn đồng hồ. Bây giờ đã hơn mười một rưỡi, trước đó gã Quảng Đông từng bảo giờ Tý đêm nay sẽ có người xuống tay với tôi. Thời khắc đã điểm, lẽ nào xuống tay chính là nhốt tôi vào tủ quần áo qua mười hai giờ?
(Giờ Tý: từ 23:00 ngày hôm trước tới 01:00 ngày hôm sau)
Vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra? Tôi sẽ giống như yêu quái trong Tây Du Ký, hóa thành một bãi nước à?
Tôi càng nghĩ càng lo, không chỉ đơn thuần là vì bản thân mình. Tôi lo lắng cho Tần Nhất Hằng đang ở bên ngoài với thân phận của tôi, chưa biết chừng người bị mắc mưu lại là hắn.
Tôi cứ miên man suy nghĩ, Bạch Khai đã quay người lại gọi, Tiểu Khuyết, trước mắt chúng tôi chưa tìm được kế hoạch nào tốt cả, nhưng thời gian không thể trì hoãn nữa, chúng tôi cần lên tầng trên xem thử mới quyết định được.
Tôi vội gật đầu, kỳ thật trong lòng hết sức tò mò, nếu chúng tôi bị che mắt rồi nhốt trong tủ quần áo, sau đó lại chạy đến mở cửa tủ quần áo ra, liệu có thể nào thấy được cơ thể của mình không?
Lần này chúng tôi biết mình đã bị che mắt, bèn nghênh ngang đi lên cầu thang, chẳng mấy chốc đã lên được tầng bốn. Cánh cửa sắt vẫn bị mở tung ra như cũ, nhưng ba chúng tôi lại khẽ giật mình vì cảnh tượng trước mắt.
Dù trước đó đã biết tầng bốn cũng sẽ thay đổi, nhưng không ai ngờ rằng lại thay đổi nhiều như vậy. Qua dãy hành lang, những tủ quần áo đã biến mất, thay vào đó là một con đường nhỏ hẹp hơi lầy lội thẳng tới cuối hành lang, không biết dài bao nhiêu.
Ba chúng tôi quay sang nhìn nhau, không còn cách nào khác ngoài việc đi dọc theo con đường đó. Mỗi một bước đều khiến tôi nơm nớp sợ hãi, cảm giác từ lòng bàn chân truyền đến quá mức rõ ràng, tựa như đang giẫm lên bùn đất thật. Xúc cảm lạnh lẽo xuyên qua đế giày rồi trườn lên bắp chân.
Chẳng bao lâu sau chúng tôi đã đi tới cuối đường, bắt gặp một cánh cửa dày nặng với phong cách hơi giống châu Âu, tóm lại trông rất trang nhã. Trên cửa không bám bụi hay lấm tấm vết bẩn, vẫn còn mới.
Bạch Khai cầm tay nắm cửa từ từ mở nó ra. Cảnh tượng trước mắt khiến ba chúng tôi ngây ra như phỗng. Phía sau cánh cửa ấy là một phòng khách rất rộng rãi. Trong phòng không bật đèn, chỉ có thể nương theo ánh trăng bàng bạc hắt vào từ cửa sổ để quan sát xung quanh.
Tôi thầm nghĩ, có thể phân tích của Bạch Khai và thanh niên mặc áo gió sai rồi, đã bảo rằng chỉ giảm chứ không tăng, nhưng lần này lại tăng thêm cả một căn phòng lớn như vậy! Sao gọi là chỉ giảm mà không tăng được?
Tuy vậy, nghi ngờ trong lòng tôi chưa tồn tại bao lâu đã lập tức biến mất, bởi tôi phát hiện ra mình biết gian phòng khách này!
Đây chính là phòng khách của căn biệt thự cửu tử trấn long kia!!!
Tôi thấy Bạch Khai há hốc mồm, hiển nhiên y cũng đang quá đỗi kinh ngạc. Riêng thanh niên mặc áo gió trông khá bình tĩnh, dù sao cậu ta cũng không biết căn biệt thự đó, nhưng thấy vẻ mặt của tôi và Bạch Khai như vậy, cậu ta cũng chẳng dám manh động.
Ba người như ba tên biến thái chuyên rình trộm tựa sát khung cửa nhìn vào trong. Tôi ngó xung quanh, sở dĩ ban nãy không lập tức nhận ra căn biệt thự kia bởi đồ đạc ở nơi đây rất đầy đủ và còn mới toanh. Có lẽ đây là dáng vẻ vốn có của căn biệt thự, chẳng qua sau này nó cũ nát dần rồi trở nên giống như những gì chúng tôi từng thấy.
Tiểu Khuyết, lần này chúng ta đến đây không phí công vô ích rồi. Bạch Khai vén tay áo lên nói, không mua vé vào cửa, sao bắt được cọp con?
Tôi thấy Bạch Khai bước vào bèn lập tức bám theo sau. Tiếng lộc cộc đặc trưng phát ra khi đạp lên sàn gỗ đặc. Chưa được mấy bước, Bạch Khai bỗng quay đầu lại ra hiệu im lặng rồi chỉ ra ngoài cửa sổ.
Tôi theo bản năng cúi thấp người xuống, dõi mắt qua phía bên kia, chợt nín thở.
Trông ra cửa sổ, lúc này ngoài sân đông nghịt người. Bọn họ đưa lưng về phía chúng tôi, không một ai chú ý trong này, tất cả đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm thứ gì đó.
Tôi bất giác tò mò muốn đến đó xem thử, ai dè Bạch Khai đã vội dò dẫm bước qua, đoạn ngồi xổm xuống dưới bệ cửa sổ. Tôi không nhanh nhẹn bằng y, chỉ đành ngồi xổm trên mặt đất rồi nhích từng chút một, đến khi dựa người vào tường mới lặng lẽ ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Đoàn người trong sân nhiều hơn cả tưởng tượng của tôi, đứng chen chúc đầy một chỗ, hoàn toàn che kín tầm mắt. Phía xa còn đặt mấy bức điêu khắc lớn.
Tôi quan sát thấy bọn họ đều mặc đồng phục, không chỉ giống nhau về quần áo mà trên đầu còn mang chiếc mũ có phần đỉnh nhô lên cao!
Tôi biết chiếc mũ này!
Trái tim trong lồng ngực đập liên hồi, đến tận khi tôi thấy được những bức điêu khắc bày bên ngoài là gì, trái tim của tôi đã sắp vọt lên cổ họng rồi nhảy ra ngoài!
Những bức điêu khắc đó là cửu tử!
Long sinh cửu tử! (Rồng sinh chín đứa con: đọc lại quyển 1 chương 18 để biết thêm chi tiết)
Những người này đang trấn chân long!!!
Giờ khắc này tôi không rõ mình đang cảm thấy sợ hãi hay sốt ruột, chỉ một mực muốn xem thử người bị trấn là ai, nhưng lao ra ngoài không phải là cách hay, tôi nóng vội đến mức nghiến chặt răng.
Bạch Khai đè tay tôi xuống, có thể y sợ tôi làm ra hành động sơ suất.
Tiểu Khuyết, anh xem người kia là ai? Bạch Khai thì thầm bên tai tôi, người kia kìa.
Bạch Khai nháy mắt với tôi.
Tôi dõi theo ánh mắt của y, thấy một người đờ đẫn đứng trong đám đông, đang quay đầu lại nhìn về phía tôi.