Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Đúng lúc ấy, tôi cảm giác như hô hấp của mình bỗng ngừng lại, từng cơn tê rần chạy dọc theo sống lưng lên tận đỉnh đầu. Tôi muốn cúi người xuống hòng trốn tránh, nhưng lại chẳng thể nào khống chế được cơ thể của mình nữa, chỉ đành ngơ ngác nhìn thẳng vào người kia. Ánh mắt ấy dường như sắp giết chết tôi.

Trước giờ tôi chưa từng thấy ánh mắt như vậy, hoặc có lẽ tôi đã thấy rồi. Nhưng ít nhất là chưa bao giờ thấy ở người đó.

Người đó là Tần Nhất Hằng!!!

Đôi tay tôi bấu chặt lấy khung cửa sổ, vậy mới miễn cưỡng chống đỡ để mình không khuỵu xuống. Tôi muốn gọi Bạch Khai giúp đỡ, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể thốt nên lời.

Không biết qua bao lâu, đám đông bỗng nhiên tản ra một chút. Bấy giờ tôi mới cảm nhận được Bạch Khai đang cố sức tóm lấy khuỷu tay mình, còn thân thể tôi đã xụi lơ rồi.

Tôi chỉ ra ngoài cửa sổ, Bạch Khai... cứu hắn... hắn...

Suỵt! Bạch Khai che miệng tôi, đừng lên tiếng, lần này có lẽ chúng ta sẽ biết được chân tướng.

Tôi gật đầu, cảm giác nước mắt nóng hổi đã chảy xuống, không rõ tại sao.

Lần nữa ngẩng đầu lên, đám người bên ngoài đã vây quanh Tần Nhất Hằng. Xuyên qua những kẽ hở có thể thấy được trong sân đào một cái hố rất to, có lẽ vừa đào xong không lâu.

Tần Nhất Hằng không quay đầu lại, tựa như đang quan sát cái hố kia.

Lúc này tôi mới để ý người hắn treo rất nhiều xích sắt to bằng hai ngón tay, cả chân tay và trên vai đều có, không rõ làm sao mắc vào. Xích sắt đã bị kéo căng hệt như tấm lưới khổng lồ đang giăng ra, ở cuối mỗi dây xích lại nối liền với một bức tượng đá cửu tử!

Tôi vỗ Bạch Khai, muốn hét lên nhưng bất đắc dĩ phải đè thấp giọng xuống, chúng ta đừng trốn nữa, lao ra ngoài thôi.

Bạch Khai giơ tay ra hiệu cho tôi bình tĩnh, sau đó y ghé vào bên tai tôi đáp, lao con mẹ nhà anh, bây giờ chúng ta cũng không lo được cho bản thân mình, anh còn muốn cứu ai hả?


Tôi định trả lời, bỗng nghe thấy tiếng xích sắt ầm ầm vang lên, chưa gì đã có hai bức tượng đá bị đẩy vào trong hố!

Tần Nhất Hằng bị xiềng xích kéo đi, hắn lảo đảo ngã vào theo.

Trên mặt đất in những dấu chân mờ nhạt. Càng lúc càng nhiều tượng đá bị đẩy xuống, âm thanh dần trở nên trầm đục hơn.

Tôi không dám tưởng tượng, vì tôi biết rằng những bức tượng nặng nề kia đang đập lên người Tần Nhất Hằng.

Có lẽ dưới hố giờ đây đã nhuộm đỏ máu tươi.

Lúc này đám đông lại xúm vào một chỗ, che khuất hoàn toàn tầm mắt. Tôi không biết bọn họ ném thứ gì xuống dưới, chỉ loáng thoáng nghe được vài thanh âm hỗn tạp. Tất cả mọi người ngồi xổm xuống rồi dùng tay lấp đất vào hố.

Tôi không cách nào nhìn tiếp được nữa, chẳng biết trên gương mặt mình đã nhòe nhoẹt bao nhiêu nước mắt rồi.

Bạch Khai chậm rãi xua tay với tôi, Tiểu Khuyết, đi thôi.

Tôi còn chưa lắc đầu, y và thanh niên mặc áo gió đã kéo tôi về lại hành lang cũ.

Tôi ngồi bệt dưới đất, chẳng muốn cử động nữa. Mặc dù tôi biết những gì mình nhìn thấy ban nãy không hẳn đã là sự thật, nhưng tôi vẫn chưa thể chấp nhận nổi.

Tiểu Khuyết, anh hãy nghe tôi nói, anh phải kiên cường lên, sống chết có số! Hiểu không? Bạch Khai ngồi xổm xuống khuyên tôi, tụi này còn phải trông cậy vào anh đấy!

Tôi muốn đáp lại nhưng rồi không biết nên trả lời ra sao, chỉ đành miễn cưỡng phất tay.


Căn biệt thự cửu tử bắt đầu vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, thanh niên áo gió ló đầu vào dò xét rồi nói, bọn họ đi rồi!

Bạch Khai kéo tôi dậy, phủi bớt bụi bám dưới quần tôi, Tiểu Khuyết, đừng nghĩ nữa! Đi thôi!

Tôi hiểu mà! Chẳng phải là số mệnh đấy sao! Mẹ kiếp hay thật! Số mệnh của tôi là gì? Bạch Khai, anh nói cho tôi biết, số mệnh của tôi là gì! Số mệnh của tôi chính là phải trơ mắt nhìn bằng hữu tốt nhất của mình chết đi ư?

Bạch Khai đơ ra, tôi còn bảo sao anh lại tự dưng lên cơn động kinh thế! Hóa ra anh quen người kia à?

Mẹ kiếp anh không quen sao!? Tần Nhất Hằng mà anh không quen sao!!?? Lương tâm của anh bị chó cắn rồi hả? Tôi không ngăn được dòng nước mắt rơi xuống, nhưng thấy vẻ mặt Bạch Khai lại vô cùng bực bội.

Tần Nhất Hằng? Mẹ nó Tần Nhất Hằng đâu ra? Tôi nói cho anh biết nhé Giang Thước, nhiều khả năng những gì chúng ta thấy là nguồn gốc của căn biệt thự cửu tử trấn long. Cho dù có thật thì cũng không xảy ra ở hiện tại! Anh khóc như cha chết mẹ chết cho ai xem hả? Bạch Khai tát tôi một cái, anh tỉnh lại đi! Nếu là Tần Nhất Hằng thì chẳng lẽ ông đây lại không nhận ra?

Tôi bị y tát đến thức tỉnh, đây là nguồn gốc của căn biệt thự cửu tử sao? Không xảy ra ở hiện tại? Lẽ nào cảnh tượng bọn họ nhìn thấy khác với tôi? Tôi nhớ trên người mình có dấu tay mà cô gái kia ấn lên, cũng có lẽ vì vậy nên tôi và Tần Nhất Hằng mới nảy sinh mối liên hệ kỳ diệu khiến tôi thấy được khuôn mặt của hắn chăng?

Nghĩ thế, tôi lập tức lấy lại bình tĩnh nói với Bạch Khai, tôi nhìn thấy Tần Nhất Hằng bị đẩy vào hố. Hai người thì sao?

Bạch Khai và thanh niên mặc áo gió đồng thời lắc đầu, y nói, không phải, tôi không hề quen biết người kia.

Tảng đá đè nặng trong lòng tôi liền biến mất, tôi hỏi, vì sao tôi lại thấy Tần Nhất Hằng? Nếu theo như anh nói, đáng lẽ tôi phải thấy Chân Long bị trấn chứ!

Mẹ nó, anh lau nước mắt đi đã! Bạch Khai gãi đầu, tôi cũng không biết vì sao, mong nhớ là một loại cảm xúc rất khó nói, hẳn là anh đang lo lắng cho Tần Nhất Hằng phải không?

Tôi lau mặt, bỗng thanh niên áo gió lên tiếng, không đúng, anh Bạch! Không đúng!


Tôi lập tức nhìn về phía cậu ta, khuôn mặt cậu ta méo mó như thể trông thấy chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ.

Bạch Khai vội nói, đệch mợ! Lại cái gì nữa! Cậu mau nói đi, không đúng chỗ nào?

Anh Bạch, có lẽ sếp Giang không hề nhìn nhầm, người kia thật sự là Tần Nhất Hằng! Giọng nói của thanh niên áo gió dần trở nên run rẩy, tôi không biết trước đây các anh như thế nào, nhưng anh có từng nghĩ đến, có thể Tần Nhất Hằng mà sếp Giang quen biết khác với Tần Nhất Hằng mà chúng ta quen biết không!

Hả? Bạch Khai cũng lắp bắp kinh hãi. Y ngỡ ngàng rồi chợt bừng tỉnh đại ngộ, mẹ kiếp! Tôi hiểu rồi!

Tôi hoàn toàn rơi vào hoang mang, chết tiệt, anh hiểu gì thì mau nói đi!!!

Bạch Khai ngơ ngác nhìn tôi như nhìn một cái cây biết nói chuyện, lát sau y mới lên tiếng, Tiểu Khuyết, anh hãy chuẩn bị tâm lý đi! Hay là anh ngồi xuống đất cái đã!

Bạch Khai lại đè tôi ngồi xuống đất, Tiểu Khuyết, còn nhớ tôi đã dạy anh dùng thời gian làm manh mối không? Chúng ta sẽ suy luận dựa theo thời gian. Nếu cảnh tượng ban nãy là cửu tử trấn chân long, người kia sẽ là Chân Long. Vậy tôi hỏi anh, lần đầu tiên anh gặp Tần Nhất Hằng là sau sự kiện ấy đúng không?

Tôi gật đầu, e rằng tôi cũng không rõ mốc thời gian cụ thể xảy ra chuyện ở căn biệt thự cửu tử, nhưng chắc chắn nó đã là chuyện của rất lâu về trước. Tôi cũng chỉ mới nghe Sáu ngón kể, chưa chắc gã ta đã nói thật.

Ừ, tiếp theo anh hãy chuẩn bị tâm lý. Bạch Khai ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt tôi, Tiểu Khuyết, có thể từ trước tới giờ Tần Nhất Hằng mà anh nhìn thấy không giống với Tần Nhất Hằng mà chúng tôi nhìn thấy. Chỉ sợ Chân Long đã bám lên người Tần Nhất Hằng từ rất sớm, vì vậy cái anh nhìn thấy là diện mạo của Chân Long, còn chúng tôi nhìn thấy mới là diện mạo của Tần Nhất Hằng.

Chỉ có anh mới thấy được hắn.

Bạch Khai nói xong còn để lại một thời gian rất dài cho tôi nghiền ngẫm. Trong đầu tôi chỉ quanh quẩn mỗi một câu, chỉ có anh mới thấy được hắn.

Chỉ có tôi.

Chẳng lẽ trông Tần Nhất Hằng không giống như vậy? Chỉ có trong mắt tôi thì hắn mới như vậy?

Hắn dẫn tôi quay về căn biệt thự cửu tử, phát hiện tấm ván quan tài rồi đào ra pho tượng trong sân.

Pho tượng! Đúng thế! Khi đó đào ra các pho tượng cửu tử không có xích sắt!!! Lẽ nào Tần Nhất Hằng chỉ đang làm bộ cho tôi xem? Còn cục đã bị phá hủy từ trước rồi!??


Sau đó hắn đưa tôi đến từ đường, tìm thấy bài vị của người nhà họ Vạn và tủ quần áo, tiếp theo lại phát hiện ra cái đỉnh mà Tần Nhất Hằng vốn đã lấy đi từ nhà ông trưởng thôn. Khi ấy tôi không nghĩ nhiều đến việc làm sao cái đỉnh lại bị người ta trộm mất. Có thể nó chẳng hề bị trộm mà là do Tần Nhất Hằng đem đến?

Tất cả tòa nhà liên quan đến những viên gạch vớt lên từ Âm Hà. Vì sao Tần Nhất Hằng biết được gạch đó ở nhà nào? Chẳng lẽ tung tích của những viên gạch đều có quan hệ với hắn ư?

Tất thảy mọi chuyện, mọi câu đố, dường như Tần Nhất Hằng không cần tốn nhiều sức đã có thể tìm ra đáp án, chúng tôi đã bao phen hữu kinh vô hiểm (*).

(*) Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.

Chẳng lẽ... hắn chỉ đang diễn kịch thôi sao?

Người tôi quen biết rốt cuộc là Chân Long hay Tần Nhất Hằng?

Rốt cuộc người ấy là chiến hữu mà tôi nguyện ý tin tưởng vô điều kiện, hay là kẻ sau màn âm thầm khống chế hết thảy?

Những gì hắn đang làm thật sự vì muốn kết thúc sự kiện Âm Hà sao?

Hay là... muốn hoàn thành nốt sự tình mà khi còn sống hắn vẫn chưa làm xong?

Tôi bỗng nghĩ đến một vấn đề quan trọng nhất.

Trên người Tần Nhất Hằng có gì đó, trước đây Bạch Khai đã từng nói cho tôi biết. Tôi có thể để cho thứ kia tạm thời bám vào người, vì vậy tôi mới trở thành cộng sự không thể thiếu của Tần Nhất Hằng. Lẽ nào thứ bám trên người tôi không phải đến từ tủ quần áo mà lại chính là Tần Nhất Hằng thật sự?

Đầu tôi đau như búa bổ, cảm giác như từng tế bào thần kinh đang chết dần.

Tôi nói với Bạch Khai, anh phải giúp tôi, anh hãy nói cho tôi biết rốt cuộc vì sao, cho dù bên cạnh tôi vẫn luôn là Chân Long đi nữa, vì sao nhất định phải là tôi chứ?

Bạch Khai vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu tôi, Tiểu Khuyết, có lẽ anh chính là cơ thể thích hợp nhất để Chân Long sống lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận