Tôi rất muốn bày ra cảm xúc gì đó, nhưng dường như đầu óc đã đông đặc lại.
Tiểu Khuyết, tôi biết chuyện này rất khó chấp nhận, nhưng mình sống trên đời làm sao tránh được việc bị hãm hại lừa gạt? Bạch Khai chỉ vào thanh niên mặc áo gió, anh nhìn cậu Mã rồi lại nhìn tôi này, chúng tôi cũng vậy thôi. Vui vẻ chỉ là nhất thời, khó khăn mới là chuyện cả đời. Thôi thì anh cố gắng bình tĩnh lại một chút, chúng tôi sẽ chờ anh.
Bạch Khai quay người đi, vẫy tay gọi thanh niên áo gió theo, chừa cho tôi không gian riêng tư.
Hiện tại tôi đã không thể suy nghĩ được gì nữa.
Tôi nhìn xuống bản thân mình, trong lòng dâng lên sự thảng thốt, hóa ra cơ thể này của tôi được chuẩn bị cho người khác ư?
Vậy tại sao không sớm để tôi có một kết cục thoải mái.
Tôi vô cùng thèm thuốc lá nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn xuống. Bỗng nhớ đến thời mới vào nghề, tôi đã hút không biết bao nhiêu điếu. Khi ấy tôi chỉ đơn thuần nghĩ tới siêu xe, rượu vang và gái đẹp, ai ngờ được sau này tôi có mọi thứ trong tay, nhưng thật chẳng sung sướng như tôi tưởng.
Tôi nhớ lại lần đầu gặp mặt Tần Nhất Hằng, thú thật cũng vô cùng trùng hợp, chẳng qua bây giờ tôi không rõ đó có thật sự là trùng hợp hay không.
Lúc mới tốt nghiệp đại học, tôi vẫn chưa tìm được công việc hài lòng, bèn chạy xe dù kiếm sống. Ban ngày việc quản lý khá nghiêm ngặt, tôi chỉ đành chạy vào ban đêm. Một đêm nọ, trời sắp hửng sáng, tôi chuẩn bị về nhà đánh một giấc thì vô tình gặp được Tần Nhất Hằng đang đứng đón xe bên đường.
Tôi vô cùng cảnh giác, đặc biệt là khoảng thời gian đó xảy ra khá nhiều vụ trộm cướp trên xe taxi. Tôi không dám dừng xe lại mà từ từ chạy đến, nhân tiện quan sát xem người này như thế nào, thấy vẻ ngoài Tần Nhất Hằng ưa nhìn, vóc dáng không phải loại cao to thô kệch, bèn dừng lại hỏi hắn đi đâu. Ai dè hắn nhắc đến một địa danh mà tôi không hề biết.
Tôi đoán chắc chỗ đó cũng xa xôi hẻo lánh, vốn không định chở hắn đi, song chưa đợi tôi từ chối, hắn đã chui vào trong xe rồi đưa cho tôi mấy tờ tiền mệnh giá lớn.
Tôi thấy tiền là sáng mắt, nếu đã chi tiêu hào phóng như vậy, không biết chừng hắn còn bo thêm cho tôi ấy chứ. Vì vậy tôi đồng ý để Tần Nhất Hằng chỉ đường, lái xe đưa hắn đến nơi đó.
Chúng tôi đi rất lâu nhưng mãi vẫn không ra khỏi thành phố, chỉ lòng vòng quanh nội thành mà thôi, tôi cảm thấy tò mò nên mới thử bắt chuyện với hắn. Hóa ra nghề của hắn chuyên trừ tà trấn quỷ, đêm nay nhận được một vụ làm ăn, đó là viết chữ trong nội thành. Bấy giờ tôi mới để ý bàn tay của hắn vẫn luôn đặt ngoài cửa xe, dường như đang rải gì đó ở bên ngoài.
Lòng hiếu kỳ của tôi rất lớn, từ nhỏ đã ham mê những chuyện ma quỷ thần bí. Nhưng Tần Nhất Hằng còn quá trẻ, lúc nói chuyện cứ tỏ vẻ mập mờ, tôi thầm nghĩ có khi hắn chỉ là một tên buôn thần bán thánh mà thôi, vì vậy cũng nâng cao cảnh giác.
Có vẻ Tần Nhất Hằng không cảm nhận được sự đề phòng từ người bên cạnh, hắn vẫn thoải mái chuyện phiếm với tôi. Đa phần là kể về chuyên môn của bọn hắn, ví dụ như cách thức trừ tà khác với phim ảnh như thế nào, lời đồn có đáng tin hay không. Phong cách nói chuyện của Tần Nhất Hằng rất đĩnh đạc, tôi càng nghe càng chắc mẩm mình thật sự gặp được cao nhân.
Rạng sáng, Tần Nhất Hằng nói rằng hắn đã viết chữ xong, bảo tôi dừng lại ở ven đường. Lúc hắn xuống xe, tôi mới thấy bàn tay để ngoài cửa xe của hắn toàn là máu, không biết máu chảy đã bao lâu rồi.
Tần Nhất Hằng lại đưa thêm mấy trăm đồng rồi quay người đi mất. Lúc này tôi mới thật sự tin rằng hắn không phải kẻ lừa đảo, bởi tôi chưa từng thấy kẻ lừa đảo nào lại tàn nhẫn với chính mình như vậy. Nếu lần này tôi để hắn đi, có lẽ sẽ không bao giờ có cơ duyên gặp lại nữa. Nghĩ vậy tôi vội vàng cầm lấy băng cá nhân cất trong xe rồi đuổi theo hắn.
Dưới ánh đèn đường, tôi thấy rõ năm ngón tay của Tần Nhất Hằng đều bị thương, hiển nhiên là do hắn cố ý làm ra. Sau khi giúp hắn băng lại, chúng tôi liền trao đổi phương thức liên lạc. Tôi nói rằng mình thật lòng muốn kết bạn với hắn, sau này nếu hắn cần gọi xe cứ liên hệ với tôi, đảm bảo không mất một xu.
Tần Nhất Hằng cũng thoải mái đồng ý, bảo rằng không thể nhận không băng cá nhân của tôi được, bèn hỏi sinh thần bát tự của tôi để coi vận thế gần đây như thế nào. Xem xong, hắn nói sắp tới tôi sẽ có thêm thu nhập, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được. Sau đó chúng tôi mới nói lời từ biệt.
Một thời gian sau, hai chúng tôi không liên lạc nữa, tôi cũng dần quên đi chuyện này.
Nửa tháng trôi qua, tôi bỗng kiếm thêm được thu nhập, mà khoản tiền này lại còn chủ động dâng đến tận miệng. Bấy giờ tôi mới nhớ tới lời của Tần Nhất Hằng, bèn vội vàng gọi điện cho hắn để cảm ơn, đồng thời định kéo gần mối quan hệ này thêm một chút.
Cứ thế, hai chúng tôi hẹn nhau đi ăn đi uống vài lần rồi trở nên thân thiết hơn. Ở thành phố này hắn không có bạn bè, ngoại trừ những lúc bận việc, phần lớn thời gian hắn đều rủ tôi đi uống rượu.
Khoảng một năm sau, tôi không thể tiếp tục nghề chạy xe dù nữa, làm công ăn lương thì tôi lại cảm thấy bị gò bó, bèn quyết định kinh doanh gì đó. Một lần nọ đang rượu chè, Tần Nhất Hằng nói với tôi rằng ngành bất động sản bây giờ đang ở đầu của sự phát triển, rất nhiều người lựa chọn đầu tư vào nhà đất. Vả lại có hắn ở đây, chúng tôi có thể chuyên đi mua bán nhà ma, lợi nhuận trung gian cực kỳ cao. Khi ấy tôi vừa nghe đã lập tức dao động, sau đó bắt tay hợp tác với hắn, và rồi tôi đã thật sự bước chân vào nghề.
Giờ nghĩ lại không khỏi hoài niệm, chuyện cũ như thước phim tua chậm trong đầu.
Có lẽ toàn bộ cái bẫy này đã bắt đầu trói chặt tôi từ lúc ấy.
Tôi nhìn Bạch Khai, thấy thằng cha này hơi ngứa mắt, bèn đi đến vỗ vai y. Bỗng đằng sau vang lên tiếng động, ba chúng tôi lập tức quay đầu lại, cánh cửa đang mở ra cuối hành lang đã biến mất.
Ba người chưa kịp suy nghĩ, hành lang bắt đầu truyền đến từng đợt âm thanh vang dội. Âm thanh càng ngày càng lớn khiến màng nhĩ của tôi đau nhức.
Tôi bịt tai lại rồi gào lên hỏi, đây là tiếng gì vậy!?
Bạch Khai có vẻ rất vui, Tiểu Khuyết, có người đến cứu chúng ta rồi! Đây là tiếng gõ tủ quần áo!
Lúc này tôi mới nhận ra có người đang gõ mạnh lên tủ quần áo, hình như chúng tôi đang ở trong tủ quần áo thật. Tôi cảm thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, dần dần lại bị tiếng gõ cửa át đi. Tôi choáng váng cả đầu óc, bèn ôm bụng nôn thốc nôn tháo.
Vừa nôn xong, bỗng nhiên ánh sáng lóe lên khiến tôi phải nhắm tịt mắt lại. Đến khi thích ứng với ánh sáng, tôi mơ hồ nhìn thấy trước mặt có hai bóng người.
Một bóng người trong đó lên tiếng, Giang Thước, anh không sao chứ?
Lòng tôi ngổn ngang trăm mối, đây là giọng của Tần Nhất Hằng.
Đôi mắt tôi đã nhìn được rõ ràng, Tần Nhất Hằng và gã Quảng Đông đang ngồi xổm dưới đất, phía sau có vài thi thể trần truồng nằm la liệt.
Tôi nghiêng đầu nhìn, tủ quần áo trên hành lang đã đổ xiêu đổ vẹo, Bạch Khai đang chống tay lên tủ quần áo nôn ọe. Lát sau y quay người lại muốn nói gì đó, nhưng chưa cất tiếng đã buồn nôn tiếp, đành quay mặt đi chỗ khác.
Tôi không xây xẩm như bọn họ, miễn cưỡng đứng dậy. Bấy giờ tôi mới để ý trên mặt Tần Nhất Hằng có khá nhiều vết thương đã kết vảy, không rõ hắn bị thương khi nào.
Tần Nhất Hằng muốn đỡ tôi, tôi lại hơi tránh né hắn.
Tôi vốn muốn hỏi hắn rốt cuộc là ai, nhưng với tình hình hiện tại thì Bạch Khai đã không còn sức chiến đấu, sợ liên lụy đến người khác, tôi đành phải nhịn xuống.
Thanh niên mặc áo gió nói, sao các anh tìm tới đây được? Chúng tôi đã bị che mắt mà không hề hay biết, tòa nhà này quá tà môn.
Gã Quảng Đông đưa khăn giấy cho cậu ta, không sao đâu, sếp Tần đã xử lý hết rồi, vấn đề nằm ở tủ quần áo. Gã Quảng Đông dùng tay vỗ vào tủ, phía trên rơi xuống khá nhiều thứ gì đó trông như bột phấn. Bọn họ đoán được các cậu sẽ mở tủ quần áo, vì vậy mới giấu thứ này trên đó. Đây là bột Thái Tuế, ai ngửi phải thì dương khí sẽ bị phong bế.
Tôi vội che mũi lại, cảm thấy dạ dày sôi sùng sục, nhịn không được nôn ọe thêm một trận.
Tần Nhất Hằng vỗ vai tôi, Giang Thước, bây giờ khỏi cần lo nữa, thứ này không gây hại, chỉ thấy buồn nôn thôi, các anh cố chịu một chút.
Chịu cái khỉ khô! Bạch Khai đạp mạnh vào tủ quần áo, nói, đối phương không hề có ý định giết chúng tôi, bột Thái Tuế là dùng để vạch trần anh! Anh nói đi, anh rốt cuộc là ai? Anh là Tần Nhất Hằng? Hay là Tần Nhị Tam Tứ Ngũ Lục? Hôm nay không nói rõ thì đừng ai nghĩ đến chuyện rời khỏi đây!
Tôi lập tức nhìn về phía về Tần Nhất Hằng, sắc mặt hắn khẽ thay đổi, đáp lại, tôi hiểu rồi, Bạch Khai, anh là người thông minh, đừng trúng kế ly gián.
Giang Thước, tôi là ai quan trọng sao? Tần Nhất Hằng nhìn tôi, được thôi, tôi sẽ cho các anh biết tôi là ai.