Tôi nhìn Tần Nhất Hằng, trong lòng cuộn sóng.
Tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng mấp máy mãi vẫn không thốt nên lời. Thậm chí cả cảnh tượng trước mắt cũng trở nên mơ hồ, tôi không rõ mình đang ngồi hay đứng, không rõ đôi mắt mình đang nhắm hay mở. Chỉ có tiếng tim đập trong lồng ngực mạnh mẽ át đi tất cả.
Tiểu Khuyết, Tiểu Khuyết! Anh bình tĩnh đi! Bạch Khai lay tôi, kệ mẹ hắn là Chân Long hay Tần Nhất Hằng, chỉ cần giúp chúng ta thì chính là người tốt! Anh hãy nghĩ theo hướng khác xem! Trước tiên chúng ta phải đánh sập cái tập đoàn Hoành Đạt này đã! Đến lúc đó bí mật sẽ được bật mí, cả nhà đều vui vẻ, như vậy không tốt sao?
Chất giọng sang sảng của Bạch Khai làm tôi ù tai, rõ ràng tôi vẫn nghe thấy nhưng đầu óc lại chẳng thể nào hiểu được y đang nói cái gì.
Một lát sau, Tần Nhất Hằng cúi xuống vỗ vai tôi. Giang Thước, đừng ngồi nữa, chúng ta vẫn còn chuyện phải làm.
Tần Nhất Hằng đưa cho tôi một cái đèn pin rồi cùng gã Quảng Đông đi đến chỗ cầu thang. Tôi muốn đuổi theo hắn, nhưng đôi chân cứ như bị dính chặt xuống đất.
Trước đây tôi từng nghe nói người hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng sẽ cảm thấy trống rỗng, tựa như đang chơi vơi ngoài vũ trụ. Cuối cùng tôi cũng đã hiểu được cảm giác ấy rồi.
Tôi miễn cưỡng lau khô nước mắt trên mặt, thế mới biết đôi tay của mình lạnh lẽo đến đáng sợ.
Đi thôi! Sao rề rà như đang ở cữ vậy? Bạch Khai kéo tôi dậy, sau đó đập cái bốp vào lưng tôi. Tôi sặc một phát, bấy giờ mới dần lấy lại tỉnh táo.
Sếp Giang, để tôi cầm đèn pin cho, giờ không phải là lúc để nội chiến đâu. Thanh niên mặc áo gió vươn tay về phía tôi. Thấy tôi lắc đầu, cậu ta nói tiếp, tôi không đứng về bất cứ phe nào, nhưng nếu có một ngày tôi buộc phải lựa chọn, tôi sẽ chọn đứng về phía chính nghĩa.
Tôi nhìn Bạch Khai rồi lại quay sang thanh niên mặc áo gió, thầm nghĩ, bây giờ tôi có thể tin tưởng ai? Điều ai nói mới là thật? Nhưng thật hay giả còn có ý nghĩa gì với tôi nữa đâu? Tôi được lựa chọn sao? Có sự lựa chọn nào sao? Ai sẽ cho tôi được lựa chọn?
Nghĩ vậy, đầu óc tôi lại như mớ bòng bong, Bạch Khai đành lôi tôi xuống lầu.
Ngang qua những thi thể la liệt trên hành lang, tôi để ý thấy trên cơ thể của họ có khá nhiều vết thương, không biết Tần Nhất Hằng làm thế nào hạ gục được nhiều người như vậy. Có lẽ chuyện này chẳng là gì đối với hắn, chỉ là trước giờ tôi chưa từng nhận ra thôi.
Tần Nhất Hằng đi khá chậm, thi thoảng sẽ dừng lại chờ chúng tôi. Đến khi mọi người ra khỏi tòa nhà, tôi ngoảnh lại nhìn, cảm thấy như mình vừa tỉnh khỏi giấc mộng dài.
Lòng tôi rối như tơ vò, chỉ biết bước lên xe một cách máy móc, nhìn chiếc xe chạy về quán cà phê một cách máy móc. Đến tận khi ngồi xuống ghế, tôi mới hơi hoàn hồn lại. Hình như người trong quán cà phê đang đợi chúng tôi quay về, họ vốn tụm năm tụm ba trò chuyện với nhau, thấy chúng tôi thì bỗng im lặng hẳn.
Tần Nhất Hằng đứng dậy, có vẻ hắn đang phân chia nhiệm vụ cho mọi người. Hắn sử dụng rất nhiều thuật ngữ trong nghề, tôi nửa hiểu nửa không, Bạch Khai đành ghé lại gần phiên dịch cho tôi.
Tần Nhất Hằng bảo rằng hiện tại đối phương đã biết sự chuẩn bị của chúng tôi, nếu vẫn không ra tay thì sẽ rơi vào thế bị động, vì vậy ngay bây giờ mọi người hãy hành động theo kế hoạch. Hắn còn dặn dò vài người, nhắc đến mấy từ chỉ phương vị mà tôi không hiểu lắm, sau đó hắn quay lại nhìn tôi rồi dẫn theo người đi ra ngoài.
Tôi muốn đuổi theo, nhưng cơ thể như bị rút cạn sức lực. Tôi biết dù tôi cứng đầu bám theo hắn thì Tần Nhất Hằng cũng sẽ không trả lời những nghi vấn của mình.
Tôi không nằm trong kế hoạch, vì vậy tôi quyết định chung đội với Bạch Khai. Đội chúng tôi còn có thêm thanh niên mặc áo gió và La Đại Tị, tôi cũng quen biết với hai người họ, ít nhất không cảm thấy lạ lẫm.
Mọi người tất bật lo nhiệm vụ của mình, quán cà phê nhanh chóng trở nên vắng vẻ.
Bạch Khai không yên tâm về trạng thái tinh thần của tôi, luôn miệng hỏi tôi cảm thấy ổn không. Cuối cùng y chẳng còn cách nào khác, ngầm chấp nhận cho tôi đi theo. Tuy vậy y vẫn căn dặn thanh niên áo gió chiếu cố tôi, bởi nhiều lúc y không thể nào quan tâm đến tôi được.
Tôi nhìn ba người họ, cảm thấy bản thân mình quá dư thừa, đi đâu cũng chỉ biết làm vướng chân người ta.
Bạch Khai lái xe thẳng tới tòa nhà văn phòng mà tôi đến trước đó. Quãng đường không ngắn, may mà xung quanh ít xe cộ, vận tốc xe luôn ổn định.
Bây giờ đã qua nửa đêm nhưng trông y vẫn tràn đầy năng lượng, lúc dừng đèn đỏ, Bạch Khai bỗng nhiên quay lại hỏi tôi, Tiểu Khuyết, ban nãy không tiện lắm, giờ tôi hỏi anh, anh tin những gì Tần Nhất Hằng kia nói không?
Tôi sửng sốt, giờ tin hay không thì có ích gì, như hắn đã nói đấy, tôi được phép lựa chọn à?
Tôi không bàn luận triết học với anh! Mẹ kiếp, sao cái đèn đỏ này lâu vậy! Bạch Khai chửi, Tiểu Khuyết, ý tôi là trong tòa nhà đó chúng ta đã bị che mắt và tách khỏi Tần Nhất Hằng. Tối nay rốt cuộc hắn đã làm gì, cả tôi, anh và cậu Mã cũng không biết được. Vì vậy tôi mới hỏi anh cảm thấy những gì Tần Nhất Hằng giải thích có đáng tin cậy hay không? Chưa biết chừng chuyến này chúng ta lại dính bẫy thì sao?
Tôi rùng mình, quả thật là vậy, bây giờ mọi người đều răm rắp nghe lệnh của Tần Nhất Hằng, nhưng lỡ như hắn là kẻ do tập đoàn Hoành Đạt phái tới, chẳng phải chúng tôi đang tự dâng mình lên hay sao?
Tôi vội hỏi La Đại Tị, trước đó anh và Tần Nhất Hằng đi chung xe, các anh đã làm gì vậy?
La Đại Tị gãi mũi, vẻ mặt bất ngờ. Không làm gì hết, sếp Tần xuống xe giữa đường, chúng tôi chỉ ngồi trên xe chờ anh ta quay về.
Tôi hỏi tiếp, vậy hắn quay về khi nào?
Quay về khi nào à... Tôi cũng không để ý lắm. La Đại Tị lẩm bẩm, nhưng anh ta quay về hai lần, lần đầu lên xe không nói gì cả, ngồi một lát lại đi tiếp, lần thứ hai trở lại thì bảo chúng tôi về quán cà phê ngồi chờ.
Tôi ngẫm nghĩ nhưng không tìm thấy sơ hở, bèn hỏi Bạch Khai, làm sao đây? Chúng ta nên đi đến cao ốc kia nữa không?
Đi chứ, Bạch Khai đạp ga, không quay đầu lại mà nói, cậu Mã, lát nữa Tiểu Khuyết giao cho cậu, tôi sẽ đến chỗ Tần Nhất Hằng xem thử. Nhớ mở điện thoại, chỉ cần bên kia xảy ra vấn đề, tôi sẽ lập tức thông báo cho mọi người.
Bạch Khai chở chúng tôi đến dưới tầng của tòa cao ốc, sau đó một mình y quay xe chạy đi mất. Tôi cảm thấy hơi lo lắng, nếu thật sự có bẫy, Bạch Khai chưa chắc đã là đối thủ của Tần Nhất Hằng.
Tôi thấp thỏm bước vào thang máy rồi đi lên văn phòng nọ, mấy ngày trôi qua, nơi đây đã được tu sửa thành diện mạo mới. Bên trong không bật đèn, mọi thứ chìm vào bóng tối, mơ hồ thấy được tấm vải trắng treo trên thứ gì đó như sào phơi đồ, thoạt trông như lạc vào nhà xác.
Thanh niên mặc áo gió xốc tấm vải lên đi thẳng vào trong cùng, tôi tiện tay sờ lên tấm vải, cũng chỉ là loại vải bình thường hay gặp. Có lẽ tôi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục lại, sờ cái gì cũng cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
La Đại Tị bất ngờ lên tiếng, đỉnh thật! Hoàn toàn khác với văn phòng kia.
Tôi muốn bảo La Đại Tị miêu tả về văn phòng kia, nhưng đập vào mắt tôi là vô số nến trắng đặt trên sàn nhà. Mỗi cây to bằng cổ tay, cao khoảng mười mấy centimet, không rõ số lượng bao nhiêu.
Tôi cũng từng gặp qua tình huống thế này rồi, nếu đổi lại là người khác vô tình bước vào đây, kiểu gì cũng bị dọa chết khiếp.
Tôi giũ tấm vải trắng, không hiểu đầu đuôi thế nào, bèn hỏi thanh niên mặc áo gió, tôi nghe Bạch Khai gọi cậu là cậu Mã, không biết tên đầy đủ của cậu là gì? Tấm vải này là sao? Cậu có thể cho tôi biết không?
Thanh niên mặc áo gió chắp tay với tôi, sếp Giang đừng khách sáo như vậy, tôi là Mã Thiện Sơ. Về tấm vải này thì tôi cũng không rõ, nhưng lát nữa chúng ta phải thắp một ngọn nến dưới mỗi tấm vải.
May mà không có nhiều tấm vải lắm, lượng công việc không lớn. Chẳng qua tấm vải chỉ cách mặt đất khoảng nửa mét, nếu đốt nến sẽ dễ gây ra hỏa hoạn.
Thanh niên áo gió cầm ngọn nến nói với tôi, sếp Giang, anh không cần làm, để tôi và ngài La là được rồi. Tôi không có ý gì đâu, nhưng mấy ngọn nến này không thể giao cho người ngoài nghề được.
La Đại Tị lập tức đáp lại rồi bước đến hỗ trợ. Hai người họ nhanh chóng sắp xếp từng cây nến.
Tôi vốn chẳng có hứng thú với mấy ngọn nến này, nhưng nghe bảo không thể qua tay người ngoài nghề, bèn tò mò quan sát thử. Những cây nến trông chẳng có gì đặc biệt, song nhìn kỹ mới thấy mặt trên của nó đều có hoa văn. Tuy nhiên nơi đây quá tối nên tôi không rõ hoa văn được khắc lên hay vẽ lên, chỉ biết mỗi hoa văn là một người.
Tôi có trực giác đây giống như bích họa cổ đại được khắc trong các miếu thờ, có thể là cùng loại với mười tám vị La Hán gì đó.
Tôi quay lại hỏi, trên ngọn nến vẽ gì vậy?
Là hai mươi tám vì tinh tú. La Đại Tị cướp lời, hôm nay sếp Tần chuẩn bị làm Thần Phật bay khắp trời!
- ----------------------------
Chú thích:
(1) Mười tám vị La Hán (Thập Bát La Hán/ 十八羅漢): là danh xưng được dùng trong các giai thoại về các vị A-la-hán trong Phật giáo Đại thừa. Tương truyền rằng, Đức Phật Thích Ca Mâu Ni vì muốn Phật pháp được lưu truyền mãi mãi ở hậu thế nên đã dặn dò 18 vị La Hán vĩnh viễn ở lại thế gian hộ Pháp, thực hiện phổ độ chúng sinh, đoạn tuyệt muộn phiền tam giới. Mười tám vị La Hán gồm:
Tọa Lộc La hán 坐鹿羅漢
Khánh Hỷ La hán 喜慶羅漢
Cử Bát La hán 舉缽羅漢
Thác Tháp La hán 托塔羅漢
Tĩnh Tọa La hán 靜坐羅漢
Quá Giang La hán 過江羅漢
Kỵ Tượng La hán 騎象羅漢 / Phất Trần La hán 拂塵羅漢
Tiếu Sư La hán 笑獅羅漢
Khai Tâm La hán 開心羅漢
Thám Thủ La hán 探手羅漢
Trầm Tư La hán 沉思羅漢
Khoái Nhĩ La hán 挖耳羅漢
Bố Đại La hán 布袋羅漢
Ba Tiêu La hán 芭蕉羅漢
Trường Mi La hán 長眉羅漢
Kháng Môn La hán 看門羅漢
Hàng Long La hán 降龍羅漢
Phục Hổ La hán 伏虎羅漢
(2) Hai mươi tám vì tinh tú (Nhị Thập Bát Tú/ 二十八宿): là hệ thống 28 vì sao thuộc 4 chòm sao Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ. Nguồn gốc của Nhị Thập Bát Tú bắt nguồn từ việc các nhà thiên văn học quan sát sự di chuyển của các chòm sao.
Nhị Thập Bát Tú là một bộ phận quan trọng trong văn hóa truyền thống Trung Quốc, được ứng dụng trong nhiều lĩnh vực như thiên văn học cổ đại, tôn giáo, chiêm tinh, phong thủy,... Mỗi lĩnh vực lại mang ý nghĩa khác nhau, nội dung liên quan rất phức tạp.