Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Tôi chẳng biết "Thần Phật bay khắp trời" mà La Đại Tị nói có phải là tính từ hay không. Từ khi mới vào nghề đến bây giờ, nếu đứng dưới góc độ của người bình thường thì tôi tin vào quỷ thần. Nhưng tôi có từng nhìn thấy thần tiên chưa? Đương nhiên là chưa.

Trên đời này thật sự có thần tiên sao? Có lẽ không chỉ tôi mà cả Tần Nhất Hằng và Bạch Khai cũng không thể đưa ra một câu trả lời chắc chắn.

Tôi đã từng nghe về hai mươi tám vì sao trong Tây Du Ký, mỗi lần Tôn Ngộ Không gặp phải con yêu quái khó xơi nào đó sẽ mời thần tiên xuống giúp đỡ. Tuy vậy, ai biết được thực hư hai mươi tám vì sao sẽ là thứ gì chứ?

Trong lúc tôi mải nghĩ, những ngọn nến đã được thắp lên, căn phòng bừng sáng hẳn. Tấm vải trắng không phải loại phản quang, nhưng dưới ánh nến lại trở nên sáng loáng.

Tôi thấy Mã Thiện Sơ đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, thầm biết huyền cơ không nằm trong căn phòng này, bèn đi tới bên cửa sổ để quan sát.

Giữa đêm hôm khuya khoắt, thành phố hoa lệ rực rỡ đến mấy cũng trở nên u ám và tối tăm. Trên đường chẳng có lấy một bóng xe, đêm nay bầu trời âm u lạ lùng, không thấy được bất cứ ánh sao nào. Tôi ngước nhìn lên, cảm giác ngột ngạt như trời cao đè trên đỉnh đầu khiến người ta vô cùng khó chịu.

Bỗng nhiên tôi cực kỳ muốn gào khóc một trận.

Có lẽ bởi hiện tại tôi mới hiểu ra những gì mà Tần Nhất Hằng nói.

Người mà trước giờ tôi biết không phải là Tần Nhất Hằng.

Nhưng Tần Nhất Hằng là ai? Làm thế nào hắn lại vô cớ bị kéo vào chuyện này? Chẳng lẽ Chân Long chỉ vô tình chọn một người gần tôi để chiếm xác, trùng hợp người đó lại là Tần Nhất Hằng? Hay vì Tần Nhất Hằng thật sự hiểu phương thuật, nhưng lại gặp sự cố trong lúc thực hiện nên mới chuốc lấy tai họa này?


Những chuyện đó còn có thể giải thích được, chẳng qua tôi chỉ băn khoăn một điều, cho dù tôi và Tần Nhất Hằng vẫn hay gọi nhau hai tiếng anh em, nhưng làm gì thân thiết đến nỗi sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng vì đối phương. Tại sao Chân Long lại nói Tần Nhất Hằng nguyện ý dùng tính mạng của hắn để cứu tôi chứ? Hoặc có lẽ người trong nghề như hắn đều rộng lòng từ bi, chấp nhận hy sinh vì nghĩa để cứu vớt chúng sinh?

Tôi thở dài, cuối cùng vẫn lấy điếu thuốc ra hút.

La Đại Tị mỉm cười tiến lại chỗ tôi hỏi, sếp Giang, lần này liệu tôi có thù lao hay không? À, anh đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ hỏi thay người khác thôi. Chúng ta là bạn bè, tiền bạc không quan trọng.

Tôi gật đầu, có chứ.

Tôi thầm nghĩ, dù thế nào thì đưa tiền vẫn tốt hơn nợ ân tình của người ta. Trên đời này những việc có thể giải quyết bằng tiền thì còn đo đếm được, ít ra vẫn rõ ràng. Nhưng ân tình thì khác.

La Đại Tị vui vẻ rít một hơi thuốc rồi hỏi Mã Thiện Sơ, tín hiệu đến chưa?

Mã Thiện Sơ lắc đầu, chưa thấy, chắc cũng nhanh thôi, trừ phi...

Mã Thiện Sơ nhìn sang tôi, tín hiệu do sếp Tần phát, trừ phi bên phía anh Bạch gặp biến cố thì mới không thể phát được.

Tôi dán mặt vào cửa kính hòng quan sát kỹ càng nhưng không phát hiện được gì cả, vừa định quay đầu lại dò hỏi, khóe mắt tôi bỗng thoáng thấy một đốm sáng nhỏ. Tôi vội tập trung nhìn lại, giữa bầu trời đen kịt của thành phố Thiên Tân đột nhiên xuất hiện khá nhiều đốm sáng đang lượn lờ. Tôi ngẫm nghĩ mới nhận ra thứ này là đèn Khổng Minh!!!

Mã Thiện Sơ vừa nhìn thấy đèn Khổng Minh đã giật mình quay lại nói với La Đại Tị, sếp La! Theo kế hoạch có bao nhiêu đèn dẫn hồn?


La Đại Tị gãi mũi đáp, ba cái! Cậu Mã, sao bây giờ lại nhiều như vậy!

Tôi phát hiện có gì đó sai sai qua cuộc đối thoại của bọn họ. Thứ nhất, thứ đó không phải đèn Khổng Minh mà là đèn dẫn hồn. Nghe thấy hai chữ "dẫn hồn", tôi đã biết ngay là đồ vật dùng trong phương thuật. Thứ hai, bước trung gian có vấn đề! Không rõ chỗ nào xuất hiện sai sót, nhưng chắc chắn sự tình đã xảy ra biến cố.

Phản ứng đầu tiên của tôi là lấy điện thoại gọi cho Bạch Khai, nào ngờ y lại tắt máy!

Lòng tôi lập tức lạnh lẽo, Bạch Khai đã dặn chúng tôi phải luôn mở điện thoại, nhưng chính y lại là người tắt máy. Chuyện này quá vô lý.

Tôi nói, Bạch Khai tắt máy rồi. Kế hoạch lúc trước của mọi người là gì?

Mã Thiện Sơ hơi căng thẳng, nãy giờ cậu ta cứ liên tục xoa tay. Sếp Giang, anh thấy mấy tấm vải đó không? Thần tiên đến, tấm vải sẽ cho chúng ta biết trước.

Cậu ta vừa dứt lời, La Đại Tị đã thốt lên, trời ơi, đèn dẫn hồn ngày càng nhiều!

Tôi ngẩng đầu nhìn, bấy giờ những đốm sáng rực rỡ đang nhảy múa khắp bầu trời.

Nếu người khác chứng kiến cảnh này có lẽ sẽ cảm thấy vô cùng lãng mạn, nhưng ba chúng tôi lại tràn đầy hoang mang nhìn những đốm sáng đang tăng lên không ngừng, nỗi thấp thỏm cũng ngày một nhiều hơn.

Trong lúc đó, tôi vẫn liên tục gọi cho Bạch Khai. Mã Thiện Sơ đi đến gần mấy tấm vải trắng tỉ mỉ quan sát. Thi thoảng tôi cũng liếc mắt sang bên đó xem thử tình hình, chẳng lẽ mấy tấm vải sẽ có phản ứng bất thường sao?


Chúng tôi không mở cửa sổ vì sợ nến tắt, bởi vậy những tấm vải trắng cũng nằm im lìm một chỗ, không thấy có gì kỳ lạ.

Sếp Giang! Cậu Mã! La Đại Tị ở bên kia bỗng kêu lên, vì sao đèn dẫn hồn đều bay về phía chúng ta vậy!

Tôi nghe xong lập tức hết hồn, quả nhiên những đốm sáng ấy đang ngày càng tiến lại gần chúng tôi. Lẽ nào gió đẩy nó đến đây?

Mã Thiện Sơ biến sắc kéo tôi ra che chở ở đằng sau. Sếp Giang, e rằng đã xảy ra biến cố rồi, anh tránh xa cửa sổ một chút. Sau đó Mã Thiện Sơ lấy ra một cái còi nhỏ từ trong áo gió ngậm lên miệng rồi nói, sếp La, anh để ý mấy tấm vải trắng đi.

Tiếng huýt còi của Mã Thiện Sơ phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Tôi chưa từng nghe thấy tiếng còi nào vừa chói tai như ai đó đang gân cổ lên hét mà lại vô cùng thảm thiết như thế này.

Tôi bịt kín hai tai, những đốm sáng ngoài cửa sổ đã bay đến rất gần, gần đến nỗi có thể thấy rõ hình dáng của đèn dẫn hồn. Những chiếc đèn dẫn hồn to hơn tôi tưởng nhiều, không biết lửa bên trong đã sắp tàn hay là gió đẩy nó tới đây, chưa gì đã sắp đụng vào mặt cửa kính.

Tiếng huýt còi của Mã Thiện Sơ lập tức cao lên một quãng tám, đồng thời cậu ta cũng đẩy tôi ra tít phía sau. La Đại Tị thấy thế liền kéo tôi lùi về tận cửa chính của văn phòng.

Tâm trạng bây giờ của tôi hơi khó tả, bảo là sợ hãi cũng không đúng, nhưng nói rằng không căng thẳng thì chắc chắn là nói dối. Ngược lại tôi càng lo lắng cho Bạch Khai hơn, biến cố xảy ra chứng tỏ Tần Nhất Hằng đang giở trò. Chẳng lẽ hắn thật sự muốn đẩy tôi vào chỗ chết ư?

Trong lúc tôi suy nghĩ, tiếng còi của Mã Thiện Sơ đột nhiên ngừng lại.

Xuyên qua tấm vải trắng, tôi mơ hồ cảm thấy có ánh sáng đang đong đưa trước cửa sổ, hơn nữa càng ngày càng chói mắt. Bấy giờ tôi phát hiện ra những ngọn nến mà chúng tôi vốn đã thắp lên đã bị dập tắt khá nhiều.

Có lẽ trước giờ La Đại Tị chỉ biết xem tướng mạo, chưa từng gặp tình hình như thế này, tôi thấy cả người hắn đờ ra. Lát sau hắn mới run lẩy bẩy nói, sếp Giang à, chỉ sợ chúng ta lành ít dữ nhiều, tôi có chuyện này phải nói cho anh biết.

Tôi vội vàng xua tay, tưởng đâu hắn lại nhắc đến chuyện tiền bạc. La Đại Tị nói, sếp Giang, trước đây sếp Tần đã đưa ảnh của anh cho tôi xem tướng rồi. Việc này anh ta không cho tôi nói, nhưng bây giờ mà không nói thì chắc chẳng còn cơ hội nữa, tôi sẽ cảm thấy mình thiếu nợ anh mất.


Tôi kinh ngạc, lập tức dò hỏi, hắn bảo anh xem cái gì?

La Đại Tị dõi mắt về phía cửa sổ, sếp Tần bảo tôi xem có thể giúp anh sửa tướng mạo được không. Sếp Giang à, mệnh lý của anh khá đặc biệt, có thể sếp Tần muốn giúp anh sửa lại một chút.

Tôi vừa định mở miệng, bỗng nghe thấy ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn. Âm thanh rầm rập, không rõ bao nhiêu người.

Hai chúng tôi đang trốn bên cửa, nghe vậy lập tức chạy vào giữa phòng. Thật đúng là tiến không được lùi không xong, chẳng biết phải làm sao!

Tiếng còi của Mã Thiện Sơ đã dừng lại khiến cho tiếng bước chân ngoài kia càng trở nên rõ ràng, hiển nhiên đối phương đang đi về phía chúng tôi. Tôi còn chưa chuẩn bị gì, đột nhiên một đám người lần lượt xông vào!

Tôi và La Đại Tị bị đám người mới đến ép phải lùi về bên cửa sổ, Mã Thiện Sơ bắt lấy bả vai tôi, thì thầm nói, sếp Giang! Tôi đã đáp ứng với anh Bạch sẽ bảo vệ cho anh, anh hãy cầm lấy cái còi này, tuy nó vô dụng với người sống nhưng ít nhất sẽ bảo vệ anh an toàn khỏi ma quỷ.

Tôi chưa kịp nói gì, cái còi đã bị nhét vào miệng, thành ra tôi lại càng không thể mở mồm được.

Ngọn nến trong phòng đã bị dập tắt gần hết, nếu không nhờ đèn dẫn hồn từ ngoài cửa sổ soi sáng, tôi còn chẳng thể thấy rõ đám người kia nữa.

Nương theo chút ánh sáng mơ hồ, chưa kịp quan sát kỹ bộ dạng đám người kia thế nào, ăn mặc ra sao, tôi lập tức thấp thỏm khi thấy trên đỉnh đầu của mỗi người là chiếc mũ da quen thuộc.

- -----------------------

Đèn Khổng Minh (孔明灯): Hay còn gọi là đèn trời, thiên đăng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận