Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Phe địch người đông thế mạnh, rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ trước, nếu lao vào ẩu đả thì chúng tôi thua chắc. Đã thế cửa chính còn bị bọn họ chặn lại, lối thoát thân duy nhất là nhảy ra khỏi cửa sổ, nhưng nơi này là tầng mười mấy, nhảy cửa sổ không khác gì nhảy lầu tự sát.

Nhất thời chúng tôi chưa thể nghĩ ra cách, trông ba chúng tôi như ba con dê béo chuẩn bị lên thớt.

Không biết đám người kia sợ lộ ra dấu vết hay do tính kỷ luật quá cao mà không một ai thèm lên tiếng. Tôi lo lắng đờ ra một lúc lâu, nhưng họ vẫn đứng im tại chỗ, không có bất cứ hành động nào.

Mã Thiện Sơ thì thầm bên tai tôi, sếp Giang, mặc dù chúng ta chỉ mới quen nhau chưa lâu, nhưng nếu hôm nay cùng chết ở đây thì trên đường xuống suối vàng cũng không cô đơn lắm.

Tôi nghiêng đầu nhìn, Mã Thiện Sơ đang thò tay vào trong túi áo gió lấy ra thứ gì đó. Tôi đè tay cậu ta xuống, dựa theo kinh nghiệm xem phim điện ảnh của tôi, mỗi lần nói xong lời thoại kiểu này thì nhân vật chính sẽ rút chốt lựu đạn kéo phe địch chết chùm.

Tôi vội nói, đừng gấp, bọn họ không làm gì cả, hình như không muốn giết chúng ta thì phải? Nếu là bắt cóc thì chúng ta phải cố để lại manh mối.

Họ đang đợi đèn dẫn hồn tắt hết. Mã Thiện Sơ vỗ tay tôi, dường như đã ra quyết định.

Bấy giờ tôi mới nhận thấy ánh sáng ngoài cửa sổ đang yếu dần, phần lớn đèn dẫn hồn đã tắt ngóm. Tôi nương theo ánh sáng tù mù hòng tìm kiếm một gương mặt quen thuộc trong đám người kia, nhưng khung cảnh tối tăm đến nỗi cả giới tính đối phương mà tôi cũng không thể phân biệt được.

La Đại Tị vốn trốn phía sau tôi, có lẽ hắn vừa nghĩ ra gì đó bèn đứng dậy nói, sếp Giang, việc xem mặt là nghề của tôi, nếu muốn để lại manh mối thì e rằng phải giao cho tôi rồi.

Tôi gật đầu, bỗng nhiên xúc động vô cùng, nhưng phần nhiều lại cảm thấy tự trách. Họ đến đây vì tôi, không ngờ phải đánh cược cả tính mạng của mình, tôi thật không hổ là chuyên gia ăn hại, chúa tể kéo chân sau.


Tôi thấy quanh đây không có thứ gì vừa tay, đành tóm đại một cái ghế tựa. Có thể lát nữa bố mày sẽ hẹo, nhưng ít nhất phải kéo theo vài thằng mới được.

Mải nghĩ, cuối cùng phe địch cũng đã hành động. Dường như đối phương rất kiêng kỵ chúng tôi, cả đám người từ từ tiến lên trước nửa bước rồi lại đứng bất động.

Tôi bèn gào lên, bọn mày là ai? Ngon thì nhào vô một lượt đi.

Đối phương không thèm đáp lại.

Chỉ thế thôi hả! Đồ hèn nhát, ra tay đi! La Đại Tị nhân cơ hội nhấc cái ghế lên nói, tao nhớ kỹ diện mạo của tụi mày rồi! Nếu hôm nay ông còn sống thì có đào ba tấc đất cũng sẽ tìm được tụi mày!

Dứt lời, đám người kia bỗng nhiên xôn xao hẳn lên. Một giọng nói già cỗi vang lên từ trong đó, không rõ là ai lên tiếng, nói rằng, không phải hắn.

Tôi bực bội nghĩ thầm, không phải tôi? Không phải tôi thì là ai nữa? Chẳng lẽ người bọn họ muốn tìm vốn không phải tôi? Tôi chợt nhớ ra lúc trước cô gái trẻ kia đã giúp mình và Tần Nhất Hằng thay đổi thân phận, lẽ nào đám người này nhầm tôi thành Tần Nhất Hằng ư?

Tôi bèn cúi thấp đầu xuống, cố gắng không để bọn họ thấy rõ diện mạo của mình. Bảy tám phút trôi qua, hai phe đều không có động thái nào. Lòng bàn tay tôi đã mướt mồ hôi, cơ bắp toàn thân căng cứng.

Bỗng nhiên đằng sau đám người truyền đến một giọng nói quen thuộc, Tiểu Khuyết! Chú Bạch đến cứu cháu đây! Chưa nói xong, mấy chai thủy tinh từ ngoài bay vào bể tan thành từng mảnh. Đám người kia chưa kịp né tránh thì bị một đám người khác chen vào. Tất cả xảy ra quá đột ngột, tôi còn chưa phản ứng lại thì cả văn phòng đã trở nên hỗn loạn. Trong nháy mắt, những bóng đen lao vào quần nhau.


Tôi mừng như mở cờ trong bụng, suýt nữa không kìm được nước mắt. Mẹ kiếp, Bạch Khai quay về cứu tôi này.

Không nghĩ nhiều nữa, tôi cầm cái ghế nhào vào hỗn chiến.

Rút kinh nghiệm từ những lần ẩu đả tập thể trong bóng tối trước đây, lần này tôi không liều lĩnh nữa. Thay vào đó, tôi dùng ghế phang vào chân địch. Vì không rảnh phân biệt ai với ai, tôi chỉ nhìn sơ qua dáng vẻ, thấy đứa nào đội mũ là đập.

Chốc lát sau, có hai kẻ đã bị tôi hạ gục, nằm sõng soài trên mảnh vụn thủy tinh dưới đất rồi không gượng dậy nổi nữa.

La Đại Tị và Mã Thiện Sơ cũng không rảnh tay, vừa gào thét vừa xông vào đám đông, chưa gì đã không thấy bóng dáng.

Căn phòng vốn khá lớn nhưng cũng không thể chứa nhiều người như vậy, ban đầu tôi còn có thể núp bên ngoài đánh lén, lát sau đã hoàn toàn bị kéo vào chiến trường. Mặt và lưng bị ăn vài cú khiến tôi xây xẩm mặt mày.

Tiểu Khuyết, đừng đánh nữa! Chạy ra ngoài đi! Bạch Khai hét lên, ** bà nội cha thằng nào cắn bố!!!

Tôi nghe vậy bèn cắm đầu chạy thẳng ra ngoài, không kịp phân tích phương hướng mà hoàn toàn dựa vào trực giác. Trong lúc tôi đang chạy có vô tình đụng phải vài người, suýt nữa trẹo cổ. Đáng lo hơn là tôi không biết mình giẫm phải mảnh vỡ thủy tinh hay là thứ gì mà dưới chân rất trơn trượt, thế là tôi ngã sấp mặt.

Những đôi chân tới lui trước mắt tôi, ngay sau đó tôi lại bị người ta đạp một phát.


Đệch mợ! Ai bảo anh bò ra ngoài! Bạch Khai chửi, anh là con giun đấy hả?

Tôi xuýt xoa một tiếng, chưa kịp trả lời thì một bàn chân khác lại giẫm mặt tôi xuống đất. May mà trước mặt tôi không có mảnh vỡ nào, nhưng vẫn khiến tôi hoa cả mắt.

Nếu tôi còn không bò dậy, e rằng khỏi bao giờ dậy được nữa.

Tôi liều mạng huơ tay muốn tóm lấy thứ gì đó để mượn lực, song ngoại trừ mấy ống quần trơn tuột thì chẳng thể túm được gì cả.

Khuôn mặt tôi đã đau nhức đến mất cảm giác, tôi giơ tay lau, chỉ thấy bàn tay mình ướt dính, không rõ chỗ nào đang chảy máu.

Chẳng biết từ khi nào đèn dẫn hồn ngoài cửa sổ đã tắt hết, nến trong phòng vốn đã tàn từ lâu, bây giờ đến cả những ống quần cũng biến mất trong tầm mắt tôi. Tôi chỉ lo ôm đầu nhích về phía trước. Trong lúc đó tôi lại hứng thêm vài cú đạp, máu trong miệng không ngừng chảy ra. Thôi toang rồi, sợ là tôi đã bị nội thương.

Đúng lúc ấy, có ai đó bắt lấy cánh tay tôi kéo ra bên ngoài, tôi không còn sức ngẩng đầu nhìn xem người kia là ai, muốn phản kháng lại càng không thể, đành để mặc người ta lôi đi xềnh xệch như một cái xác chết.

Đầu gối tôi quẹt phải mảnh thủy tinh vỡ, cảm giác đau đớn ập tới vì vết thương cọ xát trên nền đất. Tuy nhiên tôi lại cảm thấy người này hẳn sẽ không hại mình.

Tôi bị kéo đi ngày càng xa, âm thanh cuộc hỗn chiến cũng dần biến mất. Sau đó sàn nhà dưới chân biến thành đá cẩm thạch, tôi biết mình đã ra hành lang rồi.

Người nọ lật tôi lại rồi vỗ mặt tôi. Bấy giờ tôi có cảm tưởng như một đàn sâu đang ngọ nguậy khắp gương mặt mình, vừa đau vừa ngứa.

Giang Thước, cố chịu một chút. Người nọ đỡ tôi tựa vào tường, anh ngồi yên ở đây nhé.


Lúc này tôi mới nhận ra đây là giọng của Tần Nhất Hằng, tôi định nói gì đó, trong miệng dâng lên vị tanh mặn, bèn cúi đầu nôn ra một búng máu.

Tôi ngẩng lên, Tần Nhất Hằng đã đi rồi.

Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng bị thương nặng như vậy. Trước đây khi đánh nhau, cùng lắm chỉ bị xây xước ngoài da. Lần này tôi có thể cảm nhận được cơ thể mình trở nên nhẹ bẫng, muốn cử động cũng không được.

Nhận thức của tôi bắt đầu mơ hồ, âm thanh bên tai trở nên mông lung, cơn buồn ngủ dần xâm chiếm đầu óc tôi. Tôi cố trừng to mắt, chỉ sợ một khi nhắm lại thì cũng chẳng còn cơ hội mở mắt ra nữa.

Không biết qua bao lâu, động tĩnh bên trong dần biến mất. Sau đó tôi cảm giác có người vỗ mặt, lay tôi, gào lên bên tai tôi.

Nhưng tôi không thể nghe rõ người đó nói gì.

Ấn tượng cuối cùng hình như là Bạch Khai lấy nước tạt tôi, định đỡ tôi dậy. Tôi muốn nói với y là tôi còn sống, nhưng cơ thể không còn chịu sự điều khiển của mình nữa.

Lúc tôi tỉnh lại, tôi đã nằm trong bệnh viện rồi. Ngoại trừ mấy bình truyền nước là một đống dây nhợ mà tôi không biết dùng để làm gì.

Tôi khẽ cử động, cảm thấy cơ thể như muốn đứt lìa, bèn không dám thử nữa. Tôi đờ đẫn nói chẳng nên lời, ánh đèn trong phòng quá chói khiến đôi mắt tôi nhức nhối.

Cả phòng bệnh chỉ có mình tôi, tôi tỉnh táo được một lát rồi lại mệt mỏi thiếp đi. Đến khi mở mắt ra lần nữa, Bạch Khai đang ngồi bên cạnh gọt táo, miệng ngâm nga điệu nhạc dân tộc nào đó nghe rất lạ.

Tôi muốn thông báo cho y biết mình đã tỉnh, nhưng cố lắm cũng chỉ có thể hơi nghiêng đầu. Trên tủ đầu giường có mấy giỏ hoa quả lớn, vài bó hoa, còn cả một chồng mũ da cao nửa mét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận