Tôi cực kỳ hào hứng vì hình như phe chúng tôi đã toàn thắng, những chiếc mũ da này chính là chiến lợi phẩm. Cho dù chúng tôi chỉ bắt được vài kẻ địch, nhưng có Bạch Khai ở đây tra tấn bức cung tàn nhẫn thì kiểu gì chẳng moi được thông tin chứ!
Tôi bèn ư hử vài tiếng, bấy giờ Bạch Khai mới chú ý đến, kê thêm gối sau đầu cho tôi. Tôi chẳng thiết đau đớn nữa, cố giãy giụa muốn ngồi dậy. Lúc này tôi mới nhận ra mình không thể cử động như bình thường được, những dây đai to bằng bàn tay đang buộc chặt tôi trên giường. Tình cảnh không khác gì bệnh nhân tâm thần bị trói hay chiếu trên TV.
Tôi la lên, mẹ kiếp ý gì đây? Bố mày đâu có bị bệnh tâm thần?
Vừa dứt lời, tôi cảm giác như hàng loạt mũi kim đâm vào cổ họng, ê ẩm khắp mình mẩy.
Tiểu Khuyết, anh đừng cử động! Anh là người bệnh! Bạch Khai nói rồi đi ra ngoài, lúc y quay lại còn có cả Tần Nhất Hằng theo sau.
Tôi thấy trên khuôn mặt hai người họ bầm dập vết xanh tím, Bạch Khai trông còn đỡ, trên trán Tần Nhất Hằng có một miếng gạc dày, dường như hắn cũng bị thương không nhẹ.
Tôi muốn giơ tay lên, nhưng vì cả cánh tay đang bị trói nên đành lắc lắc đầu.
Tần Nhất Hằng kéo ghế ngồi xuống nói, Giang Thước, anh bình tĩnh đã, vết thương của anh khá nặng, đừng nên nói nhiều.
Tôi miễn cưỡng nuốt nước miếng, Tần Nhất Hằng thấy vậy bèn giúp tôi uống nước rồi nói, tôi sẽ tháo dây đai cho anh, anh cố chịu một chút.
Dứt lời, Tần Nhất Hằng thoăn thoắt làm ngay, mới đầu tôi còn chưa để ý đến lời nhắc nhở của hắn, nhưng khi dây đai bắt đầu được tháo ra thì tôi mới biết nó đau đến vậy. Cảm giác như mọi vết thương trên cơ thể bị xé toạc ra một lần nữa, tôi đau đớn gào lên, Bạch Khai phải giữ chân tôi lại. Tiểu Khuyết, đừng cử động! Trong cơ thể anh có kiến, mặc dù bây giờ hết rồi nhưng mà di chứng vẫn còn!
Tôi lập tức nhớ lại trước khi mình ngất xỉu, hình như có cảm giác trên gương mặt lúc nhúc sâu bọ. Lúc đó tôi cứ tưởng đau quá gặp ảo giác, hóa ra thật sự có côn trùng hả?
Nhớ không nhầm thì Bạch Khai đã ném mấy bình thủy tinh vào trong văn phòng, lẽ nào nó không phải là vũ khí mà dùng để đựng kiến?
Nghĩ vậy, cả người tôi không chỉ đau nhức mà còn vô cùng ngứa ngáy như thể có con gì đó đang ngọ nguậy trong kinh mạch của mình.
Sau khi tháo hết dây đai ra, phải chờ thêm một lát thì cảm giác khó chịu ấy mới dịu đi. Tôi thử ngồi dậy, Bạch Khai đưa quả táo đã gọt vỏ cho tôi rồi cùng Tần Nhất Hằng ra ngoài.
Trông qua cửa kính của phòng bệnh, tôi thấy có rất nhiều người qua lại trên hành lang, nhìn kỹ mới biết bọn họ chính là những người mà tôi đã từng gặp ở quán cà phê. E rằng bệnh nhân trong này không chỉ có mỗi mình tôi.
Sau cùng tôi mới đưa mắt quan sát khắp phòng bệnh, không rõ hiện tại tôi đang nằm ở bệnh viện nào nữa, hẳn là vẫn chưa rời khỏi thành phố Thiên Tân. Gian phòng bệnh của tôi là loại dành riêng cho người giàu và sếp sòng, một phòng chỉ có một giường. Có thể thấy đãi ngộ của tôi không tệ, nhưng suy đi tính lại vẫn thấy đau lòng vì kiểu gì tôi chẳng là người trả tiền.
Nghĩ ngợi cả buổi mà Bạch Khai và Tần Nhất Hằng vẫn chưa quay về, chỉ thấy họ đi qua hành lang hai lần. Tôi chợt thấp thỏm trong lòng, sợ rằng có người còn bị thương nặng hơn tôi, họ không rảnh chăm lo cho tôi được.
Tôi bèn lò dò thử bước xuống giường định đi thăm người ta một chút. Muốn đứng thẳng cũng không quá khó khăn, chẳng qua cảm giác đau nhức vẫn chạy dọc từ thắt lưng lên đến tận cổ, có lẽ là vì nãy giờ tôi cứ nằm mãi một tư thế.
Sau khi làm quen với cơn đau, tôi mới đẩy cửa bước ra ngoài, vô tình bắt gặp Mã Thiện Sơ đi vào phòng bệnh bên cạnh. Tôi cũng vào theo, thấy mọi người đang vây quanh trước giường bệnh, nhất thời cũng chẳng biết ai đang nằm ở đó.
Tôi không chen vào trong mà chỉ miễn cưỡng nhón chân lên nhìn. Đó là một ông già đang dùng máy thở, hai mắt nhắm nghiền, không rõ sống chết.
Gã Quảng Đông à? Trông không giống lắm. Bỗng nhiên đầu tôi như có một luồng điện chạy qua, lần này tôi cố chen vào đám người hòng kiểm chứng suy đoán của mình.
Đến khi nhìn rõ mặt người đang nằm trên giường bệnh, tôi há hốc miệng, ông ta chính là Viên Trận!!!
Viên Trận này không phải là Viên Trận môi giới bất động sản cho tôi trước kia, mà là Viên Trận nằm trong quan tài trên thuyền đã ăn luôn con dế của Bạch Khai. Tuy cùng là Viên Trận, nhưng thân xác hai người hoàn toàn khác nhau.
Lão muốn dẫn người đến đánh chết tôi ư? Chó má, trước kia tôi còn uống trà với lão vài lần, đương nhiên khi ấy tôi vẫn chưa rõ bộ mặt thật của lão.
Nói thật, tôi là người khá rộng lượng, nhưng bây giờ tôi rất muốn lao đến vả chết mẹ lão đi.
Bạch Khai thoáng thấy tôi thì rất bất ngờ, Tiểu Khuyết, anh cũng tới đây tạm biệt người chết hả?
Tôi không đáp lại y mà quay sang hỏi Tần Nhất Hằng, ông ta là Viên Trận đúng không?
Tần Nhất Hằng gật đầu, tôi lại hỏi tiếp, ông ta còn sống hay chết rồi? Có hỏi được gì không?
Lần này Tần Nhất Hằng lại lắc đầu, đáp, không có, không kịp hỏi gì cả, những người ở phòng bệnh khác cũng thế. Trước khi bọn họ đến đã chuẩn bị hết rồi, chỉ cần thất bại thì không một ai còn sống cả.
Bạch Khai xen vào, đúng vậy, mẹ kiếp tàn nhẫn thật! Đến giờ tôi vẫn chưa biết bọn chúng dùng thủ đoạn gì đây, lúc đưa lên xe vẫn còn sống nhăn, vừa vào bệnh viện là đột ngột chết hết!
Tôi bỗng nhớ tới hồi trước mình đọc sách thường có trò gián điệp giấu chất độc trong hàm răng, đề phòng khi bị bắt tra tấn để lấy lời khai, họ sẽ lập tức cắn độc tự tử. Lẽ nào đám người này cũng sử dụng thủ đoạn đó?
Tôi hỏi, vậy mọi người tập trung ở chỗ này làm gì?
Tôi nhìn xung quanh, trên mặt ai nấy đều có vết thương, thậm chí có người còn bó bột cả cánh tay, đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây mới phải.
Chờ kiến ra ngoài. Tần Nhất Hằng giải thích, thông thường loại kiến này được nuôi trong cơ thể người, ở cánh tay hoặc bắp chân chẳng hạn. Qua sự huấn luyện và dạy dỗ đặc biệt, nó có thể nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân. Chỉ cần thả ra, nó sẽ chui ngay vào cơ thể của ký chủ mới, đáng sợ hơn bất cứ thứ vũ khí nào khác.
Hắn vừa dứt lời đã có mấy con kiến nhỏ bò ra khỏi thất khiếu của Viên Trận. Con kiến bé tí, nếu không nhờ lời giải thích của Tần Nhất Hằng khiến tôi phải căng mắt ra nhìn, e rằng tôi cũng chẳng để ý thấy. Nó chỉ bằng 1/5 kích thước của hạt mè, không rõ màu trắng hay xám nhạt nhưng bò rất nhanh. Chốc lát sau, mười mấy con kiến bò lên bàn tay đang giơ ra của Tần Nhất Hằng, chưa gì đã biến mất tăm.
Ban đầu tôi cứ tưởng chỉ Bạch Khai mới sử dụng thuần thục mấy thứ này, không ngờ Tần Nhất Hằng cũng là cao thủ! Mẹ ơi, quả nhiên hắn là Chân Long! Thật sự khiến người ta phải nghi ngờ nhân sinh!
Tần Nhất Hằng không tỏ vẻ gì, chỉ xoa tay vài cái. Mã Thiện Sơ và Bạch Khai tiến lên trước, hai người cùng nhau tháo hết dây đai trói trên người Viên Trận xuống. Tình cảnh của Viên Trận không khác tôi ban nãy là mấy, nhưng bây giờ lão ta đã thành xác chết rồi, không cảm nhận được đau đớn như tôi.
Sau khi cởi dây trói, Bạch Khai bèn cởi luôn quần áo của Viên Trận. Lão ta già hơn tôi tưởng, làn da khắp cơ thể đã chảy xệ, trông khá gớm ghiếc.
Mã Thiện Sơ giúp Bạch Khai lật người Viên Trận lại. Bấy giờ tôi mới hiểu được vì sao bọn họ phải làm vậy, bởi phía sau lưng Viên Trận chằng chịt những vết sẹo cũ!
Những vết sẹo khá giống với bảng biểu mà tôi từng thấy trước đây, chẳng qua lần này trông phức tạp hơn nhiều. Trong mỗi bảng biểu đều có hoa văn khó nhận rõ, sợ là vết sẹo đó đã có từ lâu, màu sắc của nó dần hòa làm một với màu da. Chỉ còn những chỗ sẹo lồi lõm là minh chứng rõ ràng nhất cho một biến cố kinh khủng.
Tôi hỏi, đây đều là ghi chép mộng thai sao?
Tần Nhất Hằng gật đầu, bây giờ chúng ta chỉ cần làm rõ mộng thai này. Giang Thước, anh không cần ở lại đây, quay về nghỉ ngơi đi. Bệnh viện tư nhân này thuộc về người của chúng ta, sẽ không ai làm phiền anh đâu.
Bạch Khai tiện tay đẩy tôi, Tiểu Khuyết, anh ở đây cũng không giúp được gì, đừng kéo thêm rắc rối, đã có tôi canh chừng rồi! Nói đoạn y còn nháy mắt với tôi.
Tôi đành quay về phòng bệnh của mình, dọc đường nhân tiện quan sát xung quanh, quả nhiên trong các phòng bệnh khác cũng đầy bệnh nhân. Tôi không nhìn kỹ, dù sao cũng toàn là người chết.
Trở lại phòng bệnh, tôi nhận ra cơ sở vật chất ở chỗ này rất đầy đủ. Phòng vệ sinh có cả buồng tắm, tôi bèn cởi quần áo định đi tắm rửa cho thư thái. Tôi không biết mình đã nằm trên giường bao lâu mà khắp người nhớp nháp khó chịu, vả lại tôi cũng muốn xem thử trên người mình có dấu vết của con kiến hay không.
Tôi đứng soi gương trước bồn rửa tay cả nửa ngày, ngoại trừ mấy vết bầm tím thì không phát hiện gì nữa. Song ngay khi quay người lại, tôi bỗng nhìn thấy có gì đó phản chiếu trong gương.