Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Tôi lập tức vốc nước lau gương dẫu biết rằng mặt gương vô cùng sạch sẽ, vì tôi vẫn không thể tin vào những gì mắt mình vừa thấy.

Chẳng biết từ bao giờ phía sau lưng tôi xuất hiện rất nhiều vết sẹo cực kỳ đáng sợ. Có vết thương còn chưa kết vảy, máu thịt đỏ sẫm lộ ra ngoài. Tôi thử chạm tay vào nó nhưng không hề có cảm giác gì.

Tôi trở nên hoảng loạn, những vết sẹo ấy trông thật kinh khủng, nhưng tôi hoàn toàn không nhớ rõ mình từng bị thương nặng như vậy.

Chẳng lẽ lúc tôi hôn mê thì bị người ta rạch lên?

Vết sẹo nằm sau lưng, dù tôi soi gương cũng không thể thấy được toàn bộ. Tôi cố quay đầu lại muốn gãy cả cổ, cuối cùng vẫn chỉ thấy được sơ sơ, tuy vậy vẫn khiến trái tim tôi như muốn ngừng đập.

Tại sao vết sẹo sau lưng tôi lại giống Viên Trận như thế!

Mẹ kiếp, có kẻ nào đó đã gài bẫy tôi trong lúc tôi bất tỉnh ư? Bạch Khai có biết chuyện này không? Tần Nhất Hằng thì sao?

Nghĩ vậy, tôi dần bình tĩnh lại, không định để lộ ra việc này. Sau khi mặc quần áo vào, tôi bèn ngồi xuống giường. Chốc lát sau Bạch Khai đã quay về, dường như y vừa tiêu hao rất nhiều sức lực, mồ hôi trên trán túa ra như mưa.

Y chẳng thèm hé miệng với tôi, đợi uống xong hai ly nước mới nói, Tiểu Khuyết, tôi hỏi anh việc này, anh phải nói thật đấy nhé. Trước đó anh đã làm gì Viên Trận rồi?

Tôi sửng sốt, vốn không thấy ai ở bên ngoài nên tôi định âm thầm xem thử phía sau lưng của Bạch Khai có gì không.

Tôi bực bội hỏi lại, ý anh là sao? Anh nghĩ Viên Trận chết là vì tôi à?


Không phải. Bạch Khai cầm quả táo lên cắn một miếng, chúng ta là cha con nghĩa nặng tình thâm, à không, là chiến hữu! Anh có chuyện gì cũng không nên gạt tôi. Bây giờ tôi đã lén đến đây hỏi anh, anh mà không nói thật thì tôi chỉ sợ lát nữa anh phải chịu khổ thôi.

Tôi nghe vậy biết chắc y lại phát hiện điều gì rồi.

Tôi đáp, tôi thật sự chẳng biết gì cả, anh nói cho tôi nghe có chuyện gì vậy? Tôi sẽ nghĩ kỹ lại xem.

Chưa dứt lời, Tần Nhất Hằng và Mã Thiện Sơ cùng nhau bước vào, đằng sau có thêm vài người, hình như bọn họ đang khiêng ai đó. Rõ ràng vết thương của họ vẫn chưa lành, lúc khiêng người vào vẫn hơi lảo đảo. Đợi khi kẻ kia được đặt xuống sàn nhà, tôi ngỡ ngàng nhận ra đó chính là Viên Trận!?

Bạch Khai nháy mắt với tôi, sau đó nhường vị trí cạnh giường cho Tần Nhất Hằng. Hắn ngồi xuống nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu mà không nói gì.

Thú thật, ánh mắt của hắn vẫn không thay đổi kể từ lần đầu gặp nhau, nhưng trước đây tôi chẳng cảm thấy có gì kỳ lạ. Đến tận hôm nay biết được hắn là một kẻ thâm tàng bất lộ, một thứ áp lực khó hiểu bắt đầu xuất hiện trong tôi, khiến tôi không dám đối mặt với hắn.

Tần Nhất Hằng yên lặng châm điếu thuốc đưa đến bên miệng tôi, đoạn mở lời, Giang Thước, tôi biết bây giờ anh rất đề phòng tôi, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian nhắc lại lập trường của mình nữa. Có lẽ anh không tin tôi đến để giúp đỡ, nhưng tất cả những người ở đây thật sự đang đổ máu vì anh, liệu anh có thể cho mọi người một lời giải thích được không?

Tức khắc bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào tôi.

Tôi nhìn theo hướng Tần Nhất Hằng chỉ, thi thể Viên Trận đang nằm sấp dưới đất, có thể thấy rõ những vết sẹo chằng chịt trên lưng. Tôi tựa như thấy được chính mình, cả người không khỏi sởn gai ốc.

Tần Nhất Hằng nói, Giang Thước, anh hãy nhìn kỹ đi.


Tôi chăm chú quan sát, bỗng nhiên nhận ra Tần Nhất Hằng đang chỉ cái gì. Giữa chi chít sẹo lồi lõm có một vết trông khá mới, hiển nhiên nó vừa được rạch lên.

Tôi bèn rời giường tiến lại gần xem, mới ngồi xổm xuống đã phải hít sâu một hơi! Tôi quay đầu lại nhìn Tần Nhất Hằng, vẻ mặt hắn vẫn như cũ.

Sao có thể được! Mẹ kiếp ông đây hôn mê từ đó đến giờ! Lại còn bị trói trên giường nữa! Mấy người quên rồi hả!? Hóa ra mấy người nghi ngờ tôi đang giở trò chứ gì? Mẹ kiếp ông đây mới chính là người cần một câu trả lời nhất này!

Tôi tìm kiếm Bạch Khai trong đám người, y vẫn đang ngồi gặm táo, biết chắc y sẽ không nói đỡ giúp mình.

Tôi ngồi lên giường, vết sẹo vừa nhìn thấy cứ lởn vởn trong đầu tôi. Đó là một dòng chữ được khắc bằng dao: Vạn Giang Thước tru chi

Vạn Giang Thước? Đây chính là cái tên mà Viên Trận từng gọi tôi trong quán trà. (Đọc lại quyển 2 chương 26)

Hai chữ Giang Thước thì ông đây nhận! Nhưng ông đây có liên quan đếch gì đến nhà họ Vạn cơ chứ!?

Tôi nhìn sắc mặt mọi người, dường như ai nấy đã nhận định rằng tôi chính là kẻ làm ra chuyện này.

Tôi bắt đầu hoài nghi chính mình.

Tôi đã khắc lên sao? Có phải trong lúc hôn mê, tôi đã làm gì đó mà bản thân mình cũng không biết?


Tôi từng thấy khá nhiều trường hợp đa nhân cách, mỗi nhân cách đều không biết được nhân cách còn lại làm gì. Chết tiệt, có khi nào ông đây bị hành hạ đến mức tâm thần phân liệt rồi chăng! Vả lại Viên Trận đã hãm hại tôi nhiều lần, thú thật tôi cũng định trả thù lão từ lâu. Tiềm thức tôi từng nghe thấy cái tên Vạn Giang Thước, vì thế nên tôi mới phân liệt ra nhân cách mới ư?

Đệch, tôi không tin!

Não tôi đã sắp chết máy, chỉ cảm thấy việc này quá mức kỳ dị, nhưng ngoài ra cũng không có manh mối nào khác. Dù sao vết sẹo do dùng dao khắc lên cũng không tài nào đem đi giám định chữ viết được. Đến cả tôi còn chẳng thể xác nhận rằng dấu vết ấy có phải xuất phát từ chính bàn tay mình hay không.

Bỗng nhiên tôi nghĩ tới một vấn đề, ban nãy Bạch Khai bảo rằng đám người kia vừa vào bệnh viện là rủ nhau chết sạch, hóa ra không phải do họ tự sát mà là do Vạn Giang Thước làm ư?

Dẫu tôi không nói ra nhưng mỗi lần nhẩm cái tên Vạn Giang Thước trong đầu, một cảm giác khó chịu và ngột ngạt lại dâng lên.

Tôi đẩy mọi người rồi vọt ra hành lang, tôi cần xác nhận lại một chuyện. Nếu người nào cũng bị giết chết, vậy thì chắc chắn không chỉ mỗi Viên Trận bị rạch dao lên lưng.

Tôi hoang mang chạy vào một phòng bệnh, không chút kiêng kỵ mà xốc cả tấm vải trắng rồi cởi đồ của thi thể ra. Sau khi lật sấp thi thể, tóc gáy tôi dựng đứng hết lên. Đằng sau lưng xác chết này cũng có sẹo!

Tôi liên tục chạy đến các gian phòng khác, hành lang bệnh viện dài hơn cả tưởng tượng của tôi, nhưng tôi không còn hơi sức đâu mà nghỉ ngơi, kể cả vết thương âm ỉ cũng đã thôi đau đớn. Cuối cùng tôi mệt mỏi ngồi bệt ngoài hành lang.

Sau lưng thi thể nào cũng vậy. Bọn họ đã bị diệt khẩu!

Bạch Khai vẫn luôn im lặng theo sau tôi, lúc này y mới đưa cho tôi điếu thuốc, nói, Tiểu Khuyết, tôi tin anh, nhưng tôi vẫn mong anh hãy cẩn thận ngẫm lại. Người ngoài không thể dễ dàng vào bệnh viện này được, nếu không phải anh, vậy chỉ có thể là trong chúng ta có kẻ muốn hãm hại anh.

Tôi thấy cũng đúng, định đứng lên nhưng bất đắc dĩ ngồi xuống lại.

Cứ cho là nó muốn hãm hại tôi đi, vậy phải viết là "Giang Thước tru chi" chứ, cần gì phải thêm chữ "Vạn" vào!


Tôi tức tối rít một hơi thuốc, miễn cưỡng trấn tĩnh lại.

Không thấy những người khác đâu, tôi mới nhớ ra sau lưng mình cũng có sẹo, bèn tóm lấy cổ áo Bạch Khai thì thầm vào tai y, Bạch Khai, sau lưng tôi cũng có gì đó, các anh biết không?

Mắt Bạch Khai sáng rỡ, Tiểu Khuyết, anh nói sao? Sau lưng anh cũng có ghi chép mộng thai à? Y nhìn ra cuối hành lang rồi tiếp lời, nhất định không được nói với người khác.

Tôi gật đầu, ghi chép mộng thai sau lưng Viên Trận là gì?

Không —— nói —— được. Bạch Khai ra vẻ thần bí trả lời, tôi hoài nghi chỉ có Tần Nhất Hằng hiểu được thôi, hơn nữa chỗ quan trọng nhất đã bị người ta xén mất rồi, tôi càng không đoán được.

Nghe y nói tôi mới biết dòng chữ ấy không chỉ đổ họa cho tôi mà còn phá hủy cả đầu mối cuối cùng, đúng là một công đôi việc.

Tôi sốt ruột bảo Bạch Khai mau xem sau lưng tôi có dòng chữ đó hay không. Bạch Khai nhìn quanh một lát, không rõ vì sao chẳng thấy ai ra ngoài hành lang cả. Y nói, được rồi, đi nhẹ thôi, đừng gây tiếng động.

Tôi và Bạch Khai như hai tên trộm lẻn vào gian phòng cuối hành lang, trong đó toàn là bình truyền nước và ống tiêm. Có lẽ đây là phòng để y tá chia thuốc.

Tôi e ngại nhìn đồ đạc linh tinh ở đây, sau đó vội quay người lại rồi vén áo lên cho Bạch Khai xem. Bạch Khai ồ lên một tiếng, ngạc nhiên nói, Tiểu Khuyết, trên lưng anh hơi kỳ quái!

Kỳ quái thế nào? Tôi lập tức hỏi, không nhịn được mà quay lại. Bạch Khai bèn đẩy tôi quay ra sau lần nữa, suy ngẫm một lát rồi lên tiếng, Tiểu Khuyết, có lẽ tôi biết Vạn Giang Thước là ai rồi.

Tôi buột miệng thốt lên, không thèm đè thấp giọng xuống nữa, Vạn Giang Thước là ai? Rốt cuộc trên lưng tôi là gì? Không phải mộng thai sao?

Là mộng thai. Giọng nói của Tần Nhất Hằng phát ra từ ngoài cửa, Giang Thước, trên đó là vận mệnh của anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận