Tôi biết đương nhiên không phải do Tần Nhất Hằng bỗng dưng đam mê nấu ăn, tìm phương pháp cải thiện mùi vị của phân dê. Chắc chắn đã xảy ra sai lầm gì đó, tôi cảm thấy vô cùng lo lắng.
Tuy nhiên bây giờ cả văn phòng tối thui, tôi có huơ tay cũng chẳng ai thèm chú ý. Tôi không dám nhổ phân dê trong miệng ra, đành ừ hử vài tiếng, chưa gì đã bị Bạch Khai ở bên cạnh bịt kín mồm.
Tôi không dám manh động nữa, đột nhiên một cảm giác áp lực bắt đầu xuất hiện trong văn phòng. Cảm giác ấy rất khó diễn tả, như thể có kẻ nào đó đang kề dao lên cổ mình vậy, đã thế còn không biết đối phương là ai.
Bốn chúng tôi đứng im tại chỗ, cố đè nén tiếng hít thở.
Ngoài cửa truyền đến động tĩnh khe khẽ, không rõ âm thanh ấy truyền đến từ bên ngoài hay vốn dĩ ở ngay trong tòa nhà này. Tôi cẩn thận lắng nghe, tiếng động tuân theo quy luật, giống như người ta đang quét rác sàn sạt. Âm thanh từ xa lại gần, càng lúc càng rõ ràng. Lông tóc trên người tôi dựng đứng hết lên, bởi thanh âm này dừng lại trước cửa văn phòng rồi bỗng biến mất.
Bấy giờ Bạch Khai mới thả tôi ra, tôi thở phào một hơi, nãy giờ y bịt mồm tôi thiếu điều muốn ngạt thở, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng. Tôi vỗ cánh tay Bạch Khai, viết một dấu chấm hỏi lên vai y. Bạch Khai không có hành động dư thừa nào, chỉ đơn thuần vỗ vai trấn an tôi. Có vẻ ngay cả y cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chúng tôi cứ bất động như vậy khoảng bảy tám phút, bỗng nhiên Tần Nhất Hằng có phản ứng trước nhất. Tuy tôi không nhìn thấy hắn, nhưng vẫn cảm giác được hắn đang bước về phía cánh cửa. Sau đó Bạch Khai cũng đi theo.
Tôi vừa định cất bước, Bạch Khai đã quay đầu lại nói khẽ, hai người ở yên đó.
Tôi nghe thấy tiếng mở cửa, chốc lát sau lại thêm hai tiếng ùng ùng trầm đục. Rồi một chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Trong văn phòng ầm ầm vang lên âm thanh kỳ lạ, giống như có người đang giãy giụa dưới nước.
Tôi thầm nghĩ, lẽ nào hai người bọn họ rủ nhau đi tắm hả? Nhưng dọc đường tôi còn chẳng thấy cái máy lọc nước nào chứ đừng nói đến bồn tắm.
Tôi đỡ tường tiến lại gần chỗ Mã Thiện Sơ, chí ít cảm giác có người bên cạnh vẫn yên tâm hơn.
Ban nãy hiển nhiên Bạch Khai bảo hai chúng tôi chờ, nhưng chờ cái gì thì chẳng ai biết. Tôi và Mã Thiện Sơ đứng sát cạnh nhau hơn mười phút, âm thanh bên ngoài đã biến mất, cả không gian lại chìm vào tĩnh lặng.
Chúng tôi không có cách nào trao đổi với nhau trong bóng tối, thậm chí phân dê trong miệng cũng đã nhỏ hơn hồi nãy, song vẫn chẳng ai dám mở miệng nói chuyện.
Một lúc sau, Mã Thiện Sơ chợt nhổ phân dê ra, nói, sếp Giang, hình như có gì đó không ổn, tôi ra ngoài xem thử.
Tôi cũng vội vàng nhổ theo, hỏi cậu ta thấy không ổn chỗ nào? Có phải phân dê trong miệng cậu ta cũng có mùi vị kỳ lạ đúng không?
Mã Thiện Sơ đã đi ra ngoài, nghe vậy bèn lùi lại thì thầm bên tai tôi, sếp Giang, xem ra họ cố tình bỏ lại hai chúng ta. Thứ chúng ta ngậm chắc chắn không phải là phân dê.
Tôi nghe xong cảm thấy thoải mái hơn chút, dẫu sao vẫn đỡ hơn phải ngậm phân dê trong mấy chục phút vừa rồi.
Tôi bèn đi theo Mã Thiện Sơ, dò dẫm từng bước ra đến cửa. Hai chúng tôi chia nhau nhìn trái nhìn phải một hồi lâu, sau khi xác định không có bất cứ vấn đề gì, Mã Thiện Sơ mới bật đèn pin lên.
Ánh sáng đột nhiên xuất hiện khiến tôi phải nheo mắt lại, trong lúc hoang mang, tôi bỗng thấy có hai người đang nằm dưới đất. Tôi cẩn thận nhìn kỹ lại lần nữa, đấy không phải là Tần Nhất Hằng và Bạch Khai sao?!
Hóa ra tiếng động ầm ầm ban nãy chính là âm thanh hai người họ ngã xuống đất ư?
Tôi hoảng hốt, mẹ kiếp, hai cao thủ lợi hại nhất đã bị tiêu diệt, e rằng hai chúng tôi càng không đọ nổi.
Tôi chỉ xuống sàn nhà hỏi Mã Thiện Sơ, hai người họ trúng kế gì vậy?
Có vẻ không phải, sếp Giang lại đây giúp tôi một chút. Mã Thiện Sơ nâng Bạch Khai dậy, không có ngoại thương nhưng mạch đập rất yếu ớt.
Chúng tôi đỡ Bạch Khai và Tần Nhất Hằng tựa vào ven tường, phát hiện cơ thể của hai người họ mềm oặt như bùn, không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Tôi tát Bạch Khai mấy cái, y chỉ ngả nghiêng đầu, chẳng có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Tôi hỏi, bọn họ không chết chứ?
Mã Thiện Sơ huơ đèn pin, không đâu, chúng ta khiêng họ về đi, nơi này không an toàn lắm.
Tôi cõng Tần Nhất Hằng rồi cùng Mã Thiện Sơ vào thang máy. Khác với lúc nghênh ngang đến đây, lần này chúng tôi chỉ đành lén lút tránh khỏi phòng trực của bảo vệ. Đêm hôm khuya khoắt khiêng hai người đang bất tỉnh, nhìn kiểu gì cũng trông rất khả nghi. May mà quá trình quay về khách sạn khá suôn sẻ, không xảy ra chuyện gì.
Chúng tôi đặt Bạch Khai và Tần Nhất Hằng lên hai chiếc giường, sau đó ngồi xuống bắt đầu nghĩ cách.
Mã Thiện Sơ kiểm tra sơ qua hai người họ, phát hiện cả hai không chỉ đơn giản là lâm vào hôn mê, mà giống như bị người ta câu mất hồn phách, mơ hồ vô định.
Tôi lo lắng hỏi, có phải chúng ta lỡ tay kích hoạt cơ chế gì đó trong văn phòng hay không? Cơ chế trong huyền học không nhắm vào cơ thể mà thường tác động vào hồn phách. Hai người họ ra ngoài cửa nên mới dính bẫy.
Mã Thiện Sơ lập tức xua tay, không đúng, chắc chắn đây là chuyện nằm trong kế hoạch của Tần Nhất Hằng, nếu không hắn sẽ không cho chúng ta ngậm phân dê giả. Tôi đã kiểm tra Bạch Khai và Tần Nhất Hằng rồi, trong miệng họ đều là phân dê thật.
Tôi nhìn gương mặt của Tần Nhất Hằng, điều này nằm trong kế hoạch của hắn ư? Rốt cuộc kế hoạch của hắn là gì? Không thể đánh tiếng trước được à?
Tôi hỏi tiếp, tóm lại hai người họ bị sao vậy?
Mã Thiện Sơ loay hoay với túi xách của Tần Nhất Hằng, đáp, sếp Giang, tôi nghĩ bọn họ đã bị người lái đò đưa đi rồi. Chúng ta không ngậm phân dê nên dương khí không bị chặn, vì vậy mới ở lại được. Anh còn nhớ chúng ta đã từng nghe thấy tiếng nước trong văn phòng hay không, chỉ sợ đó chính là động tĩnh do người lái đò gây ra.
Tôi kêu lên, mẹ kiếp, chẳng phải người lái đò đều ở bên Âm Hà hay sao? Hóa ra bây giờ đã được nâng cấp lên rồi hả? Có cả thuyền đò đi trên bộ được nữa? Vậy rốt cuộc nơi nào được coi là Âm Hà? Cả cái tòa nhà hay là văn phòng đó? Chắc không phải còn có thể gọi điện thoại phục vụ tận cửa đấy chứ?
Sếp Giang, anh bình tĩnh lại đi. Anh nhớ cái rương chứa đầy bùn không? Mã Thiện Sơ giơ túi xách của Tần Nhất Hằng lên, chính là mùi vị này, tôi cảm thấy nếu bùn đó được bảo quản cẩn thận như vậy thì ắt hẳn không phải vật tầm thường, có lẽ là bùn của Âm Hà. Người lái đò đã tìm tới đây nhờ thứ bùn đó.
Tôi bừng tỉnh đại ngộ, thảo nào Tần Nhất Hằng chưa cho tôi ngậm phân dê giả ngay từ đầu, thì ra hắn mới nảy ra kế hoạch sau khi nhìn thấy đống bùn ấy. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, mục đích của hai người họ khi lên thuyền của người lái đò là gì? Chẳng lẽ bọn họ chán sống rồi, vội đi đầu thai chuyển thế hả? Tôi không biết suy nghĩ hiện tại của Tần Nhất Hằng, nhưng Bạch Khai thì chắc vẫn chưa sống đủ đâu.
Mã Thiện Sơ rót cho tôi một ly nước, sếp Giang à, anh đừng quá lo lắng, tôi sẽ canh chừng ở đây, anh đi ngủ đi, có chuyện gì tôi sẽ kêu anh.
Tôi lắc đầu, bây giờ ngủ không được, chi bằng tôi cũng ngồi đây trông chừng, ít nhất cũng không bỏ lỡ chuyện gì.
Thế là tôi và Mã Thiện Sơ cùng ngồi xuống hai bên. Một đêm nhanh chóng trôi qua, rạng sáng tôi mơ màng ngủ gật, đương nhiên giấc ngủ không sâu lắm. Lần thứ hai mở mắt ra đã là gần giữa trưa.
Hai người họ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, cách một thời gian ngắn tôi sẽ kiểm tra mạch đập của họ, tuy yếu ớt nhưng vẫn còn đó.
Đến chiều, tôi bèn bắt tay vào sửa sang lại đống giấy tờ mang về nhằm giết thời gian. Nội dung của nó rất nhiều, song tin tức có giá trị lại khá ít.
Phần đầu đơn thuần viết về công việc, người viết là dân kiến trúc, dường như rất chăm chỉ và ham học, đã tham quan nhiều kiến trúc cổ nổi tiếng ở Trung Quốc và kiến trúc phương Tây do người nước ngoài để lại. Mỗi một công trình kiến trúc đều được người nọ phân tích và liên kết tỉ mỉ. Mặc dù tôi không hiểu về kiến trúc, nhưng có vẻ người nọ có trí tưởng tượng rất phong phú, phong cách viết cũng khá hài hước và thú vị.
Tuy nhiên nội dung càng về sau càng ít liên quan đến công việc, thay vào đó là những chuyện lặt vặt thường ngày, giống như nhật ký của một người. Tôi cảm thấy rõ ràng thái độ của người nọ đối với nhiều thứ, thậm chí với cả chính bản thân hắn cũng đã có sự thay đổi. Quan trọng hơn nữa, người nọ liên tục đề cập rằng hắn nảy sinh nghi ngờ đối với một chuyện, nhưng lại không hề nói cụ thể đó là chuyện gì.
Lòng hiếu kỳ của tôi bị khơi dậy, tôi bèn lật qua những trang sau, cuối cùng vẫn không tìm được đáp án. Tuy nhiên qua những hàng chữ, tôi đoán rằng chuyện mà người nọ nghi ngờ chắc hẳn có liên quan đến công việc của hắn, nói thẳng ra là có liên quan đến kiến trúc.
Tôi nhủ thầm, lẽ nào người này cũng đã phát hiện sự tồn tại của những viên gạch đó sao? Vậy nên hắn mới nghi ngờ về mối liên hệ kỳ lạ giữa các căn nhà? Hay là còn điều gì khác?