Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Bám sát tôi, tôi biết họ đi đâu. Vạn Cẩm Vinh kéo lại cổ áo, khẽ nói, đáng lẽ anh không nên đi theo.

Tôi theo sau Vạn Cẩm Vinh, hắn ngụy trang giỏi hơn tôi nhiều, không chỉ đội mũ mà còn mang một chiếc khăn quàng cổ che khuất hơn nửa khuôn mặt.

Tôi âm thầm chú ý hướng đi của Bạch Khai và Tần Nhất Hằng, hai người đi rất nhanh, vừa quẹo một cái đã mất tăm.

Vạn Cẩm Vinh không vội đuổi theo, tôi thấy thế cũng không sốt ruột làm gì. Bất luận mục đích của Vạn Cẩm Vinh thế nào, trông hắn tự tin như vậy, chắc hẳn đã biết được phương hướng của Tần Nhất Hằng và Bạch Khai rồi.

Rời khỏi sân bay, một chiếc xe đã chờ sẵn bên đường. Tôi từng ngồi xe Vạn Cẩm Vinh vài lần, mỗi lần lại là một tài xế khác nhau, khiến tôi càng cảm thấy người này quả là thần thông quảng đại.

Ban đầu chúng tôi đuổi theo chiếc taxi chở Tần Nhất Hằng và Bạch Khai, đi được khoảng 10km thì chúng tôi bắt đầu đổi hướng. Làm vậy cũng vì chúng tôi sợ bị bọn họ nghi ngờ.

Tôi muốn bắt chuyện với Vạn Cẩm Vinh, nghĩ mãi cuối cùng vẫn không lên tiếng. Hiện tại tôi thật sự không có tâm trạng nói chuyện, bèn ngẩng nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa xe.

Tốc độ xe luôn ổn định, khi hoàng hôn buông xuống, chiếc xe dừng lại trước một khu chung cư cũ.

Vạn Cẩm Vinh búng tay một cái, ý bảo tôi đi theo. Lúc lên cầu thang tôi không ngừng suy nghĩ, lẽ ra người như Vạn Cẩm Vinh sẽ không thiếu tiền mới phải, vì sao hắn cứ thích sống ở những nơi như thế này?

Vạn Cẩm Vinh đẩy cửa bước vào một căn hộ ở tầng ba, bấy giờ hắn mới lộ mặt. Hắn hỏi tôi, anh thật sự muốn đi sao?


Tôi đáp lại một tiếng, tầm mắt lại bị thu hút bởi cách bài trí trong nhà. Thuật ngữ trong nghề chúng tôi gọi căn nhà này là "lão đàn kim", nghĩa là những căn nhà được mua lại nhưng không thể bán đi ngay trong thời gian ngắn, chỉ có thể chờ đến khi nó bị phá dỡ để xây nhà mới thì mới nhận được tiền bồi thường. Đồ đạc trong nhà cũ kỹ tả tơi, kể cả cái bàn hay cái ghế cũng thiếu tay mất chân. Nhìn chung nơi này không giống như nơi ở của người bình thường mà giống chỗ dừng chân tạm thời của những kẻ vô gia cư hơn.

Bức tường trong nhà vốn có màu trắng nhưng đã bị khói hun thành vàng khè như nước tiểu. Ngoài ra, trên một mặt tường khác còn bị người ta dán giấy lộn xộn, chẳng rõ đây là giấy dán tường hay là nghệ thuật gì đó.

Tôi bước tới nhìn, có vẻ niên đại của mớ giấy này đã rất lâu rồi, trên đó chi chít chữ viết. Tôi quan sát kỹ hơn, tự nhủ những chữ này trông khá quen mắt, giống với chữ viết trên xấp giấy mà chúng tôi đem về kia.

Tôi bèn cẩn thận xác nhận lại, càng nhìn càng thấy giống hệt. Hơn nữa nội dung của nó vô cùng kỳ quặc, hình như đây là một bản du ký, nơi được nhắc đến rất bí ẩn, tất cả những gì mắt thấy tai nghe đều được ghi chép lại. Giữa những câu chữ không hề mang theo sự thích thú vui vẻ, mà ngược lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ nặng nề.

Dựa trên trực giác chủ quan của tôi, tôi nghĩ khả năng cao người viết đang ở trong ngục giam, trước đây càng hạnh phúc sung sướng thế nào, bây giờ nhớ lại càng giống như một ảo ảnh đẹp đẽ.

Vạn Cẩm Vinh gọi tôi một tiếng, sau đó đưa cho tôi một cái thắt lưng màu đỏ.

Thay vì nói là thắt lưng, chẳng qua nó chỉ là một sợi dây thừng đỏ bản rộng. Thứ này cũng thường thấy, nhiều người hay mang nó trong năm tuổi để phòng Thái Tuế (*). Tuy nhiên đa số mọi người không biết rằng không phải ai cũng thích hợp mặc đồ đỏ trong năm tuổi, có người mặc sẽ rước họa sát thân. Cụ thể chuyện này tôi cũng không rõ lắm, chẳng qua từng vô tình nghe Tần Nhất Hằng nói thôi.

(*) Thái Tuế: là chòm sao trong văn hóa tín ngưỡng dân gian, còn gọi là Thái Tuế Tinh Quân hay Tuế Quân. Ngày sinh của con người nói chung nếu tương ứng với giá trị của năm Thái Tuế thì trong dân gian gọi là phạm, hay còn gọi là Thái Tuế. Vì vậy, dù là kiểu gì thì năm nay nhất định trăm điều không thuận, sự nghiệp gặp nhiều khó khăn, bệnh tật nhiều nên phải cúng Thái Tử Tinh Quân để độ trì bình an.

Tôi phải đeo thứ này sao? Tôi vỗ cái thắt lưng Hermes của mình rồi hỏi, anh muốn đổi với tôi à?

Vạn Cẩm Vinh đáp, muốn đến nơi đó buộc phải đeo cái này, anh chọn đi.


Dứt lời, hắn liền thuần thục kéo thắt lưng mình ra rồi xuyên dây thừng đỏ vào quần. Tôi thấy vậy bèn làm theo, tự nhiên cảm thấy khá khó chịu. Tiếp theo tôi lại hỏi, sau đó thì sao? Chúng ta sẽ đi đâu?

Còn cái này nữa. Vạn Cẩm Vinh lại đưa cho tôi một sợi tơ hồng mỏng hơn, buộc vào đai lưng đi.

Tôi càng thêm khó hiểu, sợi tơ hồng khá dài, sau khi cột vào trông như đang kéo theo một cái đuôi. Vạn Cẩm Vinh đứng bên cạnh nhìn chằm chằm quá trình tôi đeo vào, cuối cùng mới hài lòng gật đầu.

Kế đó hắn xách một cái ba lô to tướng từ dưới đất lên bảo tôi vác, còn hắn quay người đi xuống lầu. Tôi không biết trong ba lô đựng thứ gì, tóm lại cực kỳ nặng. Đã nhờ người ta giúp, tôi cũng chỉ đành chấp nhận nghe sai bảo.

Chiếc xe vẫn đang đỗ dưới tầng nhưng không thấy tài xế nữa. Vạn Cẩm Vinh tự mình lái xe, chúng tôi lại tiếp tục lên đường.

Dọc đường tôi vẫn luôn chú ý xem thử mình đang đi đâu, nhưng khung cảnh bên ngoài càng ngày càng vắng vẻ. Cảnh vật xung quanh dần không thay đổi nhiều, tôi nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, ai ngờ lại ngủ quên mất.

Đến khi Vạn Cẩm Vinh đánh thức tôi dậy, bầu trời ngoài kia đã tối đen như mực. Tôi liếc nhìn đồng hồ, vậy mà tôi đã ngủ sáu tiếng rồi, bù lại cả người đã hoàn toàn khôi phục tinh thần.

Chúng tôi xuống xe, bốn phía là đất hoang cả. Không cây cối, không kiến trúc, chỉ là một vùng hiu quạnh.

Vạn Cẩm Vinh đi trước dẫn đường, bước chân giẫm lên tuyết đọng vang tiếng sột soạt. Tôi nghe mà ngỡ như có người đang cười khẽ, bèn thả nhẹ bước chân mình.


Nửa tiếng sau, tuy chân chưa mỏi nhưng bả vai tôi lại bị ba lô đè lên rất đau. May mà lúc này Vạn Cẩm Vinh chợt dừng lại, lấy ra vài món đồ từ trong ba lô sau lưng tôi.

Đó là những món đồ khá phổ biến, bao gồm một chậu than, tiền giấy vàng mã, ngoài ra còn có cả một thanh gỗ dài nửa mét. Tôi đoán đây là gỗ cây liễu, bởi nó toát ra mùi nhựa liễu rất nồng, cũng chẳng biết có đúng không.

Vạn Cẩm Vinh dùng thanh gỗ đốt giấy tiền vàng mã, ánh lửa hắt lên gương mặt của hai chúng tôi. Đáng lẽ phải cảm thấy ấm áp mới đúng, nhưng tôi lại chỉ thấy u ám hơn.

Khi ngọn lửa lụi tàn dần, Vạn Cẩm Vinh đưa cho tôi một ấm nước quân đội, bảo tôi uống miếng nước đi.

Tôi vừa mới húp một miếng đã vội phun ra ngay. Không biết trong nước bỏ thêm thứ gì mà có mùi vị cực nồng, khiến tôi phải ho khan một trận. Tôi bị sặc nước miếng, thành ra lỡ uống phải khá nhiều, tôi ghê tởm đến nỗi thiếu điều muốn ọe ra hết.

Mẹ kiếp, anh hạ độc tôi hả? Tôi vừa ngẩng đầu đã thấy Vạn Cẩm Vinh cầm chậu than thổi về phía tôi. Tro giấy trong chậu than bay khắp mặt, tôi còn chẳng thể mở miệng được chứ đừng nói là mở mắt!

Tôi buột miệng kêu lên rồi vội phất tay, bỗng nghe Vạn Cẩm Vinh nói, đừng sợ, không sao đâu. Bây giờ anh hãy mở mắt ra nhìn xem.

Đợi khi tôi từ từ mở mắt ra, ở phía xa xa nơi vùng đất hoang vu này đột ngột xuất hiện thêm một kiến trúc giống như tòa thành cổ kính, không rõ màu sắc.

Kiến trúc này ở đâu ra vậy? Tôi dụi mắt hỏi.

Đừng nghĩ nhiều, nếu anh muốn đến thì đi với tôi. Vạn Cẩm Vinh đặt chậu than xuống đất, sau đó đi về phía tòa thành kia.

Khoảng cách càng lúc càng gần, tòa thành cũng trở nên rõ ràng hơn. Nó không quá cao, cùng lắm chỉ khoảng ba tầng lầu. Chiều rộng áng chừng hai ba mươi mét. Cả kiến trúc được xây nên từ gạch xám ngói xám, không hề có bất cứ màu sắc sáng sủa nào, thoạt trông âm trầm tử khí.

Hai chúng tôi đứng dưới tòa thành, tôi giơ tay sờ lên bức tường, có thể vì tay đã lạnh cứng nên cảm giác như đang sờ lên băng.


Vạn Cẩm Vinh tóm lấy tôi, đừng nán lại.

Tôi đành đè nén lòng hiếu kỳ, tiếp tục đi theo Vạn Cẩm Vinh qua cổng thành. Quang cảnh trước mắt bỗng nhiên rộng rãi và thoáng đãng hơn hẳn.

Phía bên kia cổng thành xuất hiện một rừng cây rậm rạp. Loại rừng kiểu này rất dễ bắt gặp ở vùng Đông Bắc, đặc biệt là khu vực Đại Tiểu Hưng An Lĩnh (*), điểm khác biệt duy nhất là trên ngọn cây không hề có tuyết đọng. Nếu hiện tại là ban ngày, có lẽ nơi đây sẽ nhuộm sắc xanh mơn mởn.

(*) Đại Tiểu Hưng An Lĩnh (大小兴安岭): Tên gọi của hai dãy núi Đại Hưng An Lĩnh và Tiểu Hưng An Lĩnh nằm ở vùng Đông Bắc của Trung Quốc.

Đi khoảng mấy trăm mét, chúng tôi bắt đầu tiến vào rừng cây. Không chỉ trên ngọn cây, ngay cả dưới mặt đất cũng chẳng có tuyết đọng. Lớp đất dưới chân rất mềm, không giống như bị đóng băng.

Vạn Cẩm Vinh đi đầu, thi thoảng hắn sẽ dừng lại quan sát thân cây. Bấy giờ tôi mới để ý trên một số thân cây được khắc hoa văn hoặc ký hiệu kỳ quái, chắc hẳn nó dùng để chỉ đường.

Đi thêm vài cây số nữa, tôi dần cảm thấy cơ thể rã rời, cổ họng khô khốc, nhưng nhớ đến thứ nước uống kỳ quặc mà Vạn Cẩm Vinh từng đưa cho mình, tôi bèn nuốt nước miếng nhẫn nhịn.

Đến rồi. Vạn Cẩm Vinh lại ngừng bước, chỉ vào một thân cây có khắc ký hiệu rồi nói.

Tôi vừa thấy ký hiệu kia đã lập tức hiểu ngay nguồn gốc của hình xăm lạ lùng phía trên chân mày hắn, bởi hoa văn trên cây giống hệt hình xăm đó, trông như móng vuốt cong cong của chim ưng, nếu không thì là răng nanh của sói hoặc hổ.

Tôi hỏi, chúng ta đang ở đâu? Ký hiệu này là do anh để lại sao?

Không phải. Vạn Cẩm Vinh giơ tay chỉ về phía trước, nói, nơi đó chính là Vạn Giang, điểm cuối của tất cả mạch nước trong truyền thuyết. Hẳn anh cũng biết rõ nó còn có một cái tên khác, Âm Hà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận