Tôi phóng mắt dõi ra xa, tầm nhìn bị che khuất bởi bạt ngàn thân cây, không thấy được gì cả. Tôi bắt đầu cảm thấy hơi e sợ, Âm Hà là thứ chỉ có trong truyền thuyết, nào ngờ bây giờ chúng tôi lại tìm thấy nó rồi. Chẳng biết nếu sau này tôi kể cho người khác nghe, liệu có ai sẽ tin lời tôi nói hay không?
Đi theo tôi. Vạn Cẩm Vinh không quay đầu lại mà tiến về phía trước.
Đi thêm khoảng năm mươi mấy mét nữa, cuối cùng chúng tôi cũng ra khỏi rừng cây, khung cảnh trước mặt liền trở nên thoáng đãng hơn. Chúng tôi đang đứng trên một bờ kè cao chừng hai mét, phía trước là vùng nước mênh mông vô bờ, mặt nước tĩnh lặng như gương, không gợn chút sóng, thậm chí còn chẳng thể biết được nó có đang trôi hay không.
Trái tim tôi vọt lên tận cuống họng, cảm xúc chấn động này không liên quan tới Âm Hà.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một vùng nước nào rộng lớn đến thế, nói ra hơi mất mặt, nhưng tôi thậm chí còn xúc động muốn quỳ xuống nữa.
Dòng nước toát ra một vẻ uy nghiêm và áp bức, khác hoàn toàn với biển cả.
Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời phía trên không một gợn mây, cũng mênh mông vời vợi như thế.
Tôi không cách nào xác định được con sông này dài rộng ra sao, suy nghĩ duy nhất sót lại trong đầu là e rằng cả đời tôi không bao giờ muốn nhìn thấy con sông này nữa.
Một lúc lâu sau tôi mới hỏi được một câu, đây là Âm Hà ư?
Vạn Cẩm Vinh mỉm cười gật đầu, lần đầu tiên tôi thấy nó cũng giống như anh thôi, đừng để bụng quá. Con người đã định sẵn là vô cùng nhỏ bé.
Vạn Cẩm Vinh cúi người xuống chỉ vào bờ bên kia dòng sông rồi nói, bên kia chính là nơi chúng ta phải đến, hôm nay không đi thì sớm muộn gì cũng phải đi thôi.
Tôi nhìn theo hướng tay hắn chỉ, ngoài nước cũng chỉ toàn là nước.
Bấy giờ trời đã tối nhưng tầm nhìn vẫn cực kỳ tốt. Quái lạ thay, trên trời không trăng không sao, khiến tôi thầm hoài nghi dòng sông ấy có thể tự động phát sáng, chẳng qua ánh sáng kia rất đặc biệt nên không dễ nhận ra thôi.
Tôi hít sâu một hơi, không hề có hương vị đặc trưng của nước quanh quẩn trong không khí.
Tôi hỏi, bây giờ chúng ta phải qua sông à? Anh muốn tìm người lái đò sao?
Không, chúng ta chỉ có thể đi dọc theo bờ sông thôi. Nhớ kỹ, phải cách xa con sông ra, lỡ mà ngã xuống thì chẳng ai cứu được đâu.
Vạn Cẩm Vinh dùng chân dò dẫm trên mặt đất, thấy lớp đất khá rắn chắc mới bắt đầu đi về một hướng. Tôi theo sau lại càng thêm cẩn thận, bỗng nhiên nhớ tới một câu người ta hay nói, thường đi bên bờ sông sao tránh khỏi ướt giày (*). Bây giờ nhớ lại còn thấy đáng sợ hơn cả con sông chết tiệt này nữa.
(*) Thường đi bên bờ sông sao tránh khỏi ướt giày (常在河边站哪有不湿鞋): ý nói người dễ bị ảnh hưởng bởi thói quen, hay thói hư tật xấu của hoàn cảnh. Câu này cũng tương tự câu "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng."
Cứ đi như thế, chẳng để ý thời gian nữa, thi thoảng tôi sẽ dừng lại quan sát xung quanh, dù sao dọc bờ sông chỉ có một con đường, không sợ bị mất dấu.
Nhìn mãi mà không thấy có gì đặc biệt, nhưng tôi phát hiện ra không chỉ mỗi con sông trước mặt rộng đến vô bờ mà cả rừng cây đằng kia cũng chẳng thấy điểm cuối. Nếu vậy thì có thể giải thích được vì sao trong khu rừng lại xuất hiện ký hiệu, bởi nếu lạc đường trong một cánh rừng to lớn như vậy thì gần như chết chắc.
Vạn Cẩm Vinh không hề có ý định dừng lại nghỉ ngơi, còn tôi thì sắp sức cùng lực kiệt. Bỗng tôi thấy bờ bên kia của dòng sông lấp lánh những đốm sáng nho nhỏ. Ánh sáng hết sức mơ hồ, không thể biết được nó phát ra từ đâu, nhưng dựa theo khoảng cách thì chắc hẳn phải là chùm sáng khá lớn.
Tôi vỗ Vạn Cẩm Vinh, nói, anh nhìn phía đối diện có ánh sáng kìa, có người đốt lửa ở đó hả?
Không phải. Vạn Cẩm Vinh chẳng thèm quay đầu lại mà đáp, anh quên đây là dòng sông gì rồi sao? Phía đối diện chính là âm phủ trong truyền thuyết, đương nhiên sẽ có ánh đèn.
Tôi há hốc miệng. Âm phủ ư? Âm phủ là như thế sao? Thoạt trông cũng không khác gì một thành thị vào ban đêm cho lắm. Hóa ra mỗi khi đêm xuống thì bên đó cũng xa hoa trụy lạc như vậy à? Ma nam ma nữ cũng sẽ vui sướng tận hưởng cuộc sống về đêm?
Tôi hỏi, bên đó có thành thị sao?
Vạn Cẩm Vinh chợt quay người lại, bây giờ không phải lúc tò mò, chúng ta sắp đến rồi.
Hắn hơi nghiêng người, lúc này tôi mới thấy trong cánh rừng bên phải ở phía trước sừng sững một tòa nhà quỷ dị. Kiến trúc ấy cao khoảng mấy chục mét, khoác lên một lớp áo màu xám, hòa hợp lạ kỳ với khung cảnh xung quanh, nếu không bước đến gần thì rất khó nhận ra.
Tôi không ngờ nơi đây sẽ có một kiến trúc cao lớn như vậy, hơn nữa trông nó cực kỳ hẹp, hệt như một ngọn hải đăng hoặc một tấm bia tưởng niệm, chẳng biết bên trong sẽ như thế nào.
Tôi ngửa đầu nhìn đến mỏi cả cổ, trong lòng không ngừng cuộn sóng. Tòa nhà trước mặt đã vượt ngoài thế giới quan của tôi, mặc dù tôi từng thấy nhiều thứ đảo lộn nhận thức của mình, nhưng bây giờ bắt gặp tòa kiến trúc này tôi vẫn tỏ ra hết sức kinh ngạc.
Vạn Cẩm Vinh vỗ vai tôi, ý bảo đi tiếp.
Mỗi một bước đến gần tòa nhà ấy, trái tim tôi lại đập nhanh hơn một chút, không rõ cảm xúc căng thẳng này từ đâu ra.
Tôi nghĩ dù là người hay quỷ, chắc hẳn sẽ chẳng có ai dám sống ở đây cả. Nếu trong đó thật sự có thứ gì, liệu nó có chào đón hai vị khách không mời mà đến là chúng tôi không?
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đứng dưới tòa nhà ấy. Nhìn từ vị trí này, tổng thể kiến trúc càng thêm phần uy nghiêm và hoành tráng. Bức tường bên ngoài không thấy có vết nứt của gạch, chẳng biết nó đã được phết lên một lớp sơn hay vốn dĩ nó không được xây từ gạch.
Chúng tôi men dọc theo chân tường, bất chợt nhìn thấy một cánh cửa đen nhánh. Hình như cửa được làm từ gỗ, trên đó không có bất cứ hoa văn hay tay cầm. Vạn Cẩm Vinh khẽ đẩy cửa, nó liền từ từ mở ra. Bên trong tối như mực, xen lẫn với một thứ mùi ẩm thấp.
Vạn Cẩm Vinh xoa tay rồi nói với tôi, lúc đi lên trên thì đừng quay đầu lại, bất kể anh cảm thấy sau lưng có thứ gì.
Tôi gật đầu, bèn lục tìm điện thoại để chiếu sáng nhưng bị Vạn Cẩm Vinh đè tay lại, hắn nói, không được có ánh sáng, nhớ kỹ, ở đây ánh sáng là tối kỵ.
Tôi chưa kịp hiểu thì hắn đã bước vào bên trong. Tiếng bước chân kẽo kẹt giẫm trên sàn nhà bằng gỗ vang vọng rõ rệt, tôi vội vàng theo sau.
Ngay khi tiến vào tòa kiến trúc này, mùi ẩm mốc lại càng trở nên rõ ràng. Bấy giờ tôi đã nhận ra mùi vị này hoàn toàn giống với mùi bùn đất trong cái rương kia, bèn đưa tay bịt kín mũi miệng, tay còn lại sờ soạng tìm kiếm chỗ để tựa vào.
Diện tích của kiến trúc không lớn lắm, mới được vài bước thì Vạn Cẩm Vinh đã quay lại nhắc tôi đằng trước có cầu thang.
Tôi giơ chân thử thăm dò, cảm giác truyền đến lòng bàn chân khiến tôi hơi bất an. Cầu thang này cũng được làm từ gỗ, nhưng hiển nhiên chất gỗ đã mục nát lắm rồi, tôi cứ thấp thỏm lo lắng bước tiếp theo giẫm vào khoảng không mất. May mà Vạn Cẩm Vinh đi trước tôi, tôi âm thầm nâng cao cảnh giác, nếu hắn vô tình giẫm hụt thì tôi phải cẩn thận để không bị kéo theo mới được.
Cơ thể tôi vốn đã mệt mỏi rã rời, lần này leo cầu thang mới biết thử thách chỉ vừa bắt đầu thôi.
Tòa kiến trúc này cực kỳ cao, đã thế mỗi bậc thang còn được thiết kế rất dốc. Leo được mấy chục bậc, hai chân tôi tê rần, gần như không nhấc nổi nữa.
Thể lực Vạn Cẩm Vinh rất tốt, hắn chẳng hề có ý định chờ tôi. Tôi bèn cắn răng bám theo sau, mồ hôi trên trán nhỏ xuống từng giọt.
Một lát sau, Vạn Cẩm Vinh bỗng dừng lại. Tôi cho rằng chúng tôi đã leo đến đỉnh của kiến trúc rồi, chẳng qua vì tối quá nên không thấy được đằng trước như thế nào.
Tôi hỏi, sao không đi nữa? Chúng ta đến nơi rồi à?
Suỵt. Vạn Cẩm Vinh khẽ nói, anh có cảm thấy cầu thang đang rung lên hay không?
Lúc này tôi mới nhận ra, bởi trước đó tôi không ngừng di chuyển nên chẳng thể nào chú ý được. Giờ dừng lại tôi mới phát hiện cái cầu thang này đang rung lên theo quy luật. Điều đó cho biết rằng trên cầu thang này không chỉ có mỗi hai người chúng tôi.
Tôi dỏng tai lên nghe ngóng, không thấy có tiếng bước chân hay tiếng cầu thang kẽo kẹt, chứng tỏ đối phương vẫn còn cách chúng tôi khá xa.
Làm sao đây? Tôi nhỏ giọng hỏi Vạn Cẩm Vinh.
Chúng ta phải nhanh lên. Vạn Cẩm Vinh tóm lấy tôi, nói, tốt nhất anh nên cố chịu đi, không thì tôi đành phải đá anh xuống để kéo dài thời gian thôi.
Tôi vừa định mở miệng, bỗng nhiên cầu thang rung lên mạnh hơn, đã thế tần suất cũng trở nên hỗn loạn. Việc này chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, đối phương đang tăng nhanh bước chân. Thứ hai, cầu thang có thêm nhiều người.
Cho dù là khả năng nào thì cũng không phải là tin tốt đối với chúng tôi.
Vạn Cẩm Vinh không quay đầu lại mà tiếp tục đi lên, bước chân càng lúc càng nhanh. Tôi dùng hết sức cha sinh mẹ đẻ mới miễn cưỡng theo kịp hắn.
Đây không còn là thử thách thể lực bình thường nữa rồi, mà là một cuộc đấu tranh về ý chí.
Về sau tôi chỉ trèo thang theo quán tính, hai chân đã không còn cảm giác gì nữa. Cuối cùng, ngay khi tôi đến cực hạn, chúng tôi lại dừng lại. Lần này chúng tôi đã đến được đỉnh kiến trúc, phía trước không còn bậc thang mà xuất hiện một cánh cửa.