Trong bóng tối vô tận khó mà nhận biết được khung cảnh xung quanh như thế nào, cho đến khi Vạn Cẩm Vinh khẽ đẩy cánh cửa đó ra. Ánh sáng yếu ớt len qua kẽ hở, tôi mới phát hiện phần đỉnh của tòa nhà này còn có không gian khác.
Cánh cửa vô cùng cũ nát, mỗi góc cạnh đều lộ ra vết tích đã từng được sửa chữa. Hơn nữa, hẳn là nó bị tu sửa quá nhiều lần nên xen lẫn đủ loại vật liệu, bao gồm gỗ, ván tre, thậm chí là cả vải bố. Tuy nhiên sửa chữa cũng khá ổn, ít nhất khi đóng cửa lại, tôi không thể thấy được ánh sáng phía sau nó.
Tôi và Vạn Cẩm Vinh cùng đi vào, sau đó đóng cửa lại.
Lúc này tôi đã không cách nào chú ý đến cánh cửa được nữa, bởi vì trước mắt tôi xuất hiện một hành lang nhỏ hẹp không thấy điểm cuối, chẳng biết dài bao nhiêu. Hai bên hành lang là những ánh sáng lấp lánh chập chờn lay động, mơ hồ, không quá chói mắt.
Nhìn sơ qua không rõ có bao nhiêu đốm sáng như vậy, chỉ biết ánh sáng và hành lang này cùng kéo dài ra xa tít tắp.
Tôi cẩn thận quan sát kỹ hơn, luồng sáng mờ nhạt phát ra từ những chiếc đèn dầu nhỏ.
Những chiếc đèn này cùng loại với Trường Minh Đăng mà chúng ta thường thấy, chẳng qua nó nhỏ hơn một chút, kiểu dáng không có gì đặc biệt, chỉ có hình tròn hoặc hình vuông đơn giản, thậm chí còn chẳng có cả hoa văn hay chạm khắc. Tôi không dám tiến lên nhìn nên chẳng thể nào biết được nó làm từ chất liệu gì.
Tôi nhìn những chiếc đèn dầu hai bên hành lang mà không dám cử động. Tôi nhận ra có vài chiếc đèn sắp tắt, chỉ sợ không may khiến ngọn lửa tàn lụi thì sẽ gặp phải rắc rối.
Tôi hỏi, đây là nơi nào? Tòa nhà này vốn không hề lớn như vậy! Tại sao bỗng nhiên lại xuất hiện một cái hành lang dài thế chứ?
Vạn Cẩm Vinh áp tai vào cửa rồi phất tay với tôi. Đừng lộn xộn, làm đèn tắt thì sẽ gặp quả báo đấy.
Tôi chợt cảm thấy may mắn vì ban nãy mình không hành động sơ suất. Mặc dù hành lang này khá quỷ dị nhưng chí ít vẫn có ánh sáng, đỡ hơn phải lần mò trong bóng tối như ở dưới kia.
Bây giờ chúng ta phải làm gì? Đi đâu tìm Tần Nhất Hằng và Bạch Khai đây? Tôi thấy Vạn Cẩm Vinh không định đi tiếp, bèn sốt ruột hỏi hắn.
Anh vội cái gì? Phía sau còn có thứ nào đó đang đuổi theo kìa. Vạn Cẩm Vinh huơ tay như muốn lấy đồ để chặn cửa lại, chẳng qua trong tầm tay của hắn không có gì cả, tôi đành quay người lại ý bảo hắn lục tìm đồ ở trong ba lô ra.
Tôi đợi một lát, không thấy Vạn Cẩm Vinh có động tác gì, ngược lại tôi bắt đầu nghe được tiếng bước chân thấp thoáng bên ngoài cầu thang.
Trái tim tôi lập tức vọt lên tận cổ họng, vội vàng bước tới dùng vai chặn cửa. Tôi có thể cảm nhận được tiếng bước chân ngày càng dồn dập và nhiều hơn, ngay sau đó lại trở nên rón rén.
Tôi cúi nhìn, trên cửa không có tay nắm hay then cài, thứ duy nhất có thể dùng được chỉ là một phần nhô ra trên tấm ván gỗ. Tôi nghĩ ngợi một chốc, cảm thấy có thể tạo ra một cái ổ khóa đơn giản bằng thắt lưng hoặc dây thừng gì đó.
Nghĩ vậy, tôi bèn lần mò đến cái thắt lưng dây đỏ Vạn Cẩm Vinh đưa cho mà tôi vẫn đeo bên người, nhưng khi sờ đến lại không chạm phải thứ gì cả. Chiếc đai lưng không biết đã biến mất từ khi nào.
Vóc dáng của tôi khá cân đối, mặc quần luôn vừa người, vì vậy thắt lưng đối với tôi chỉ dùng để đeo cho đẹp chứ không có tác dụng mấy, bởi thế đến bây giờ tôi mới nhận ra chuyện này.
Tôi hỏi, chẳng lẽ chúng ta cứ đứng chặn cửa hoài như vậy à?
Vạn Cẩm Vinh nhìn chằm chằm cánh cửa, nói, anh bỏ cái túi xuống rồi đi trước đi, tôi sẽ ở lại giải quyết.
Hắn còn chưa dứt lời, bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên. Dường như đối phương không mang theo ác ý, tiếng gõ cửa rất nhã nhặn và thận trọng, khiến tôi suýt thì mở cửa theo thói quen. Vạn Cẩm Vinh chợt đẩy tôi ra rồi nạt, không muốn sống nữa à? Anh biết bên ngoài là gì không?
Tôi hoảng sợ hỏi lại, bên ngoài là gì vậy?
Hành lang này chính là đường Hoàng Tuyền, đèn dầu ở hai bên là người sống ở dương gian! Anh thấy những chiếc đèn sắp tắt chứ, đó là các linh hồn hấp hối. Bên ngoài chính là người thắp đèn! Một người được sinh ra ở dương gian thì ở đây cũng sẽ có một chiếc đèn dầu được thắp lên! Tuyệt đối đừng để cho họ thấy đôi mắt của anh! Người thắp đèn có thể thắp đèn thì cũng có thể thổi đèn! Khi họ thấy đôi mắt của anh và tìm thấy chiếc đèn của anh, đến cả Diêm Vương cũng không cứu anh được!
Vạn Cẩm Vinh nói liên thanh như bắn súng, ngay sau đó tôi bị hắn đẩy ra xa cửa. Tôi chợt sững sờ cả người, đi không được mà không đi cũng không được.
Thú thật Vạn Cẩm Vinh chẳng có quan hệ gì với tôi, nhưng hắn lại sẵn sàng xả thân để cứu tôi. Tôi cũng không phải người máu lạnh, làm sao có thể không cảm động cho được.
Đi nhanh đi! Vạn Cẩm Vinh hét lớn. Bấy giờ tôi mới sực tỉnh, xoay người bước về phía hành lang.
Ở đằng sau, Vạn Cẩm Vinh đang làm gì đó phát ra những tiếng leng keng, mà tiếng gõ cửa cũng trở nên ngày càng dồn dập. Tôi không dám quay đầu lại, không hẳn là vì nghe theo lời dặn dò của Vạn Cẩm Vinh, sợ bị người ta nhìn thấy đôi mắt. Chẳng qua tôi không dám chứng kiến thêm một người đang hy sinh vì mình mà thôi. Tôi đúng là đồ ăn hại, đi đến đâu cũng làm liên lụy đến người khác.
Tôi bước về phía trước, cảm giác mệt mỏi đã vơi đi ít nhiều. Nhưng dường như hành lang này kéo dài vô tận, chẳng biết đến lúc nào mới tới được điểm cuối.
Sau khi đi được mấy chục mét, đèn dầu ở hai bên dần dần nhiều lên. Ban đầu nó chỉ có hai hàng nhỏ hẹp xếp dọc hai bên trái phải, sau đó bắt đầu trở nên mênh mông bát ngát.
Tôi nhìn xung quanh, vô số ánh đèn tỏa sáng lung linh không đếm xuể. Bước đi giữa những đốm sáng lập lòe ấy đem lại cho tôi một cảm giác choáng váng, con đường trước mặt cũng mờ ảo dần.
Tôi thầm nhủ không ổn, hình như khung cảnh ở đây có tác dụng thôi miên.
Có lẽ tôi sắp ngất đi đến nơi rồi.
Tôi vỗ mặt mấy cái nhưng vô ích, bèn cấu vào đùi để duy trì sự tỉnh táo. Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy mí mắt nặng nề muốn trĩu xuống. Đúng lúc ấy, tôi bỗng nhiên nghe thấy có người đang gọi tên mình. May sao tôi vẫn còn lại chút ý thức cuối cùng, không dám trả lời ngay mà nương theo âm thanh đó để liếc mắt tìm kiếm.
Dường như ở phía trước có một người đang đứng. Tôi không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy hai chân của người nọ.
Người nọ không bước đến đây, không ngại phiền mà gọi tên tôi mãi.
Tôi lấy làm ngạc nhiên, nhưng vẫn không thể lấn át được cảm giác sợ hãi. Nơi đây là đường Hoàng Tuyền, chẳng lẽ có người quen biết tôi sao? Kẻ đó chỉ đứng im tại chỗ, lẽ nào là ma quỷ?
Tôi lùi về sau một bước theo bản năng, bỗng thấy trên mặt đất có một thứ.
Đó là một sợi dây đỏ rất dài, hình như là sợi mà Vạn Cẩm Vinh đã đưa cho tôi buộc ở thắt lưng.
Giang Thước, là tôi đây! Nhặt sợi dây lên rồi kéo thật mạnh. Giọng nói của đối phương bỗng trở nên gấp gáp hơn.
Ban nãy đầu óc tôi hơi trì trệ, bây giờ tôi đã nhận ra giọng nói này khá giống Tần Nhất Hằng. Tôi bèn ngẩng đầu nhìn, quả nhiên Tần Nhất Hằng đứng bên cạnh chiếc đèn dầu đang sáng, trên môi nở nụ cười.
Cậu là thật hay giả? Tôi hỏi, à còn Bạch Khai đâu?
Tần Nhất Hằng chỉ vào cổ tay mình, thời gian không còn nhiều, nhanh lên.
Tôi thoáng do dự, nhặt sợi dây lên chắc cũng không phạm phải tối kỵ gì, bèn cẩn thận cúi xuống cầm lấy nó.
Ai ngờ vừa mới cầm lấy sợi dây, Tần Nhất Hằng lại lùi về sau như đang chơi kéo co. Tôi tức khắc cảm thấy sợi dây trên tay siết chặt vào kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ, muốn gỡ cũng không được. Cả người lảo đảo ngã nhào xuống đất!
Tôi còn chưa kịp hét lên, bỗng nhiên trước mắt trở nên sáng bừng.
Gương mặt đen thui của Bạch Khai đập vào mắt, y đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào tôi. Thấy tôi tỉnh lại, y gào lên, Tần Nhất Hằng! Tỉnh rồi tỉnh rồi! Mẹ nó anh lợi hại thật đấy!
Tôi quay đầu sang, thấy Tần Nhất Hằng đang ngồi trên một cái cọc gỗ bên cạnh, trên tay thắt sợi dây đỏ, tôi nhìn theo, phát hiện đầu kia của sợi dây đang buộc ở thắt lưng tôi.
Tôi ngạc nhiên, thắt lưng! Tại sao thắt lưng vẫn còn đây!
Bạch Khai vỗ mặt tôi, Tiểu Khuyết, bắt đầu nói mê sảng gì đấy? Anh nhìn xem đây là đâu?
Bấy giờ tôi mới nhận ra mình đang nằm ở một mảnh đất hoang. Mấy chiếc áo khoác được lót dưới người tôi, bên cạnh có hai đống lửa đang cháy bập bùng.
Tôi không rảnh lo than thở, vội hỏi, hai người đi đâu vậy? Tôi và Vạn Cẩm Vinh đã thấy Âm Hà và đường Hoàng Tuyền rồi! Có nhiều đèn dầu lắm! Tôi còn thấy cậu nữa Tần Nhất Hằng!
Kể ra thì rất dài. Bạch Khai hít hít mũi rồi nói, nhưng mà chúng tôi đã phát hiện một chuyện cực kỳ quan trọng. Tần Nhất Hằng, hay là anh nói đi.
Tần Nhất Hằng cúi người xuống, tôi nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, cứ cảm thấy hắn hơi bất thường, mang đến một cảm giác rất xa lạ, chẳng qua tôi không miêu tả được.
Tần Nhất Hằng đưa cho tôi một ly nước ấm, nói, Giang Thước, đã lâu không gặp.
Ly nước này là rượu trắng, tôi uống vài hớp, cả cơ thể lập tức trở nên ấm áp. Tôi hỏi, rốt cuộc hai người đã phát hiện điều gì?
Chúng ta đã bỏ qua một chuyện rất quan trọng. Âm Hà không hề tồn tại trên thế giới này, vì vậy chúng ta tìm kiếm kiểu gì cũng vô dụng. Tần Nhất Hằng cũng tự rót cho mình một ly rượu, thật ra năm đó những người phụ trách vớt quan tài lên và dìm tủ quần áo xuống đều là người chết.