Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Tôi lập tức hiểu ngay, nhưng không ngờ mọi chuyện lại là như vậy.

Chúng tôi chạy khắp nơi để tìm Âm Hà, rốt cuộc Âm Hà không hề tồn tại trên thế giới này sao? Mẹ nó, tôi đúng là nhà triết học mà!

Vậy thì trước đó Vạn Cẩm Vinh đã khiến hồn phách tôi thoát ra ngoài nên mới thấy được Âm Hà ư? Bây giờ nhớ lại vẫn rùng cả mình, dường như cảm giác áp bức và uy nghiêm do con sông kia đem đến vẫn còn hiển hiện rõ ràng.

Tôi kéo sợi dây đỏ trên thắt lưng, hỏi, vậy cái thắt lưng này nghĩa là sao? Đây là dây an toàn để trở về dương gian hả?

Tần Nhất Hằng xòe bàn tay ra, dây tơ hồng cuộn thành một cục trong tay hắn. Nói như anh cũng đúng, không thì tôi cũng chẳng có cách nào để kéo anh về cả. Vạn Cẩm Vinh vẫn không định làm đến cùng. Giang Thước, ở trong đó anh đã nhìn thấy những gì?

Tôi vội vã kể tất tần tật đầu đuôi mọi chuyện cho hắn nghe, Tần Nhất Hằng chỉ cau mày không nói gì.

Bạch Khai ngồi bên cạnh uống rượu trắng, lúc này mới xen vào, Tiểu Khuyết, hôm nay mạng cháu lớn lắm đấy. Chú và mọi người lo cho cháu chết đi được, tối nay cháu cũng nên làm gì đó để đền đáp chứ nhỉ?

Tôi gãi đầu, không có tâm trạng nào đùa với Bạch Khai. Tôi chợt nhớ trước kia Bạch Khai từng dẫn tôi đến gặp Tiền chưởng quỹ, chính miệng ông ta đã nói từng đến bên bờ Âm Hà với cha mình rồi. Lẽ nào ông ta chỉ nói dối thôi? Hay vốn dĩ ông ta là người chết?

Tôi vội lên tiếng, Bạch Khai! Không đúng! Tiền chưởng quỹ là người sống hay người chết vậy? Không phải ông ta từng đến Âm Hà rồi sao?

Tào lao, lúc đó Tiền chưởng quỹ mới có bao nhiêu tuổi hả? Hồn phách trẻ nhỏ không ổn định, rất dễ nhìn thấy mấy thứ dơ bẩn. Vả lại chỗ đó âm khí hỗn loạn, con nít thấy được Âm Hà chẳng phải chuyện kỳ lạ gì! Bạch Khai nhấp rượu nói tiếp, chưa biết chừng khi còn nhỏ anh đã từng gặp nhiều chuyện quái quỷ hơn nữa cơ, chẳng qua sau khi lớn lên, những ký ức đó bắt đầu trở nên mơ hồ, thật giả lẫn lộn, không rõ mơ hay thực.


Tôi nghe Bạch Khai giải thích cũng hợp lý, bèn gật đầu đứng dậy. Mảnh đất hoang mà chúng tôi đang đứng không phải là nơi mà trước đó tôi và Vạn Cẩm Vinh đã đến. Mặc dù không có vật để tham chiếu nhưng trực giác cho tôi biết đây là hai chỗ hoàn toàn khác nhau.

Tôi vỗ mặt, may mà Mạc Hà vào mùa này vẫn chưa lạnh đến nỗi muốn đóng băng.

Tôi nói với Tần Nhất Hằng, cậu cũng từng đi qua Âm Hà rồi, khi ấy cậu không nhận ra sao? Tôi cố ý tránh đi mấy chữ "cậu là người chết à".

Tần Nhất Hằng à một tiếng, lát sau mới trả lời, tôi... không để ý. Lúc đó những người tham gia vào kế hoạch này đều là cao thủ trong nghề, bọn họ không phát hiện ra, tôi lại càng không nghĩ đến vấn đề này.

Có thể đùa bỡn biết bao nhiêu cao thủ trong nghề, đứng đằng sau điều khiển tất thảy mọi chuyện sẽ là người như thế nào nhỉ? Tần Nhất Hằng thở dài hỏi, Giang Thước, anh có nghe nói đến hoạt tử nhân chưa?

Tôi nửa hiểu nửa không lắc đầu, hoạt tử nhân nghe như trong truyện kiếm hiệp gì đó, ý là cương thi sao?

Tần Nhất Hằng lắc đầu, không phải. Hoạt tử nhân chỉ những người không biết mình đã chết. Bọn họ vẫn sinh hoạt như bình thường, cho đến khi phát hiện mình đã là người chết. Trong cuộc sống chúng ta vẫn thường gặp phải hoạt tử nhân, chẳng qua anh không chú ý thôi. Nói cách khác, về mặt thực tế thì hồi quang phản chiếu (*) cũng là một loại biểu hiện của hoạt tử nhân. Thông thường hồi quang phản chiếu chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn, tinh thần và thể lực của bọn họ hồi phục với tốc độ cực nhanh, ví dụ như một người nằm liệt trên giường thời gian dài bỗng nhiên có thể đi lại được, một người mấy ngày không ăn nổi bỗng nhiên có cảm giác đói bụng, một người thần trí mơ hồ bỗng nhiên nói chuyện được. Nhưng không được bao lâu thì mọi thứ lại chuyển biến xấu hơn.

(*) Hồi quang phản chiếu: Người ta thường sử dụng cụm từ này để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời.

Không biết anh có từng nghe nói nhiều người đang lúc hấp hối vẫn có thể kiên cường sống thêm mấy ngày, thậm chí là mấy tháng nữa. Thật ra đây chính là biểu hiện của hoạt tử nhân.


Diêm Vương bảo người canh ba chết, không dám lưu lại đến canh năm, đây là một tục ngữ được lưu truyền từ xa xưa. Dù tục ngữ nói có lý, nhưng cũng không nhất định. Vận mệnh đã định sẵn có nhiều chuyện vẫn sẽ xuất hiện thay đổi và sai lầm, đó chính là thứ chúng ta gọi là kỳ tích. Tuy xác suất của nó cực kỳ nhỏ bé, nhưng nó thật sự có thể xảy ra. Dẫu cho ma quỷ thu linh hồn đang đứng trước mặt anh, nhưng nếu anh vẫn còn gắng gượng một hơi thở cuối cùng trên dương gian thì ma quỷ cũng chẳng thể làm gì được cả.

Tần Nhất Hằng châm một điếu thuốc, nói, tóm lại trên đời này, chỉ khi nào anh thật sự tin rằng mình đã chết, lúc đó anh mới thật sự chết.

Tôi nghe Tần Nhất Hằng thao thao bất tuyệt cả buổi trời, về cơ bản thì vẫn hiểu được.

Tôi bèn tự rót cho mình một ly rượu, ý của cậu là đám người đi Âm Hà lúc trước cũng không hề biết rằng mình đã chết, họ còn tưởng rằng mình vẫn đang sống sờ sờ ra đó sao? Lại còn một mực cống hiến mà không cần tiền lương nữa chứ? Mẹ kiếp! Tôi tin có hoạt tử nhân! Nhưng mà sao có nhiều hoạt tử nhân như vậy được? Chẳng lẽ không ai nhận ra trước hả?

Đây mới chính là điểm đáng sợ nhất của toàn bộ chuyện này. Tần Nhất Hằng rít mạnh một hơi thuốc rồi đáp, đương nhiên cũng không phải là không một ai phát hiện ra, anh còn nhớ những người đội mũ không? Vì sao bọn họ bỗng nhiên tạo phản?

Tôi ồ lên một tiếng, đầu óc như vừa được khai sáng!

Nếu vậy thì có thể giải thích được rồi! Vốn dĩ những người đó muốn tìm Chân Long! Ai dè phát hiện ra mình bị dính bẫy rồi trở thành hoạt tử nhân! Tức quá nên chuẩn bị vớt một Chân Long khác về trả thù!? Vì vậy mới tạo phản!

Tôi xoa huyệt thái dương, mọi chuyện dường như đang dần trở nên sáng tỏ.

Nếu tất cả việc này là thật, rốt cuộc tôi đóng vai trò gì trong đó? Lẽ nào đúng như những lời họ đã nói, tôi là người thích hợp nhất để Chân Long sống lại sao? Nên dù muốn vớt tên Chân Long nào lên thì cũng phải tìm được tôi?


Thuở nhỏ, đã nhiều lần tôi ảo tưởng sau khi lớn lên mình sẽ trở thành một người ảnh hưởng đến thế giới, tôi cũng không biết bây giờ có phải mơ ước của mình đã thành sự thực rồi hay không, nhưng tôi rất muốn quay về quá khứ cho tôi của hồi nhỏ một bạt tai.

Tôi hỏi, vậy lần này hai người đến Âm Hà để làm gì? Hai người phát hiện ra gì rồi?

Chúng tôi đang đi tìm nơi sẽ phát sáng trên Âm Hà theo như truyền thuyết, có lẽ sẽ ngăn cản được tất thảy mọi chuyện. Nhưng mà... Tần Nhất Hằng mới nói được một nửa, Bạch Khai bỗng nhiên cắt lời hắn, Tiểu Khuyết! Tạm thời anh đừng hỏi nhiều như vậy, chúng ta đã nán lại nơi âm u hoang vắng này lâu lắm rồi, trước tiên đi về dính chút hơi người đã, bằng không vừa mới thoát hồn xong mà không tìm được nơi dương khí nặng thì rất dễ xảy ra chuyện xấu.

Tôi còn đang khó chịu thì Bạch Khai đã vác cái túi của Tần Nhất Hằng lên rồi nháy mắt ra hiệu với hắn. Hai người họ bèn nhanh chóng dập tắt lửa, giục tôi đi mau.

Biểu hiện của Bạch Khai quá mức kỳ lạ, tôi nhủ thầm, chẳng lẽ gần đây có người theo dõi nên không thể nói ra chuyện quan trọng sao? Nghĩ thế, tôi vội nhìn xung quanh. Muốn theo dõi chúng tôi ở nơi này, khả năng duy nhất chắc là dùng vệ tinh, chứ chẳng có chỗ nào mà con người có thể ẩn nấp được!

Tôi vừa suy nghĩ vừa theo sau hai người họ, chẳng biết có phải vì mới uống rượu hay không mà tôi cảm thấy khá mệt. Đôi chân tôi nhũn ra, bước đi như bay bổng. May mà đi chưa được bao xa, khoảng hơn mười phút sau, tôi liền nhìn thấy một chiếc xe Jeep nội địa. Cạnh xe cũng có vết tích của hai đống lửa, xem ra trước đó hai người họ cũng từng nghỉ chân ở đây.

Bạch Khai mở cửa xe bước lên trước rồi nói, Tiểu Khuyết, anh mau lên xe đi, cái xe cà tàng này không có điều hòa, anh ngồi đằng sau cho ấm áp!

Tôi ngồi lên xe, quả nhiên một cơn ớn lạnh phả vào sau gáy. Không ngờ nhiệt độ trong xe còn thấp hơn cả bên ngoài, tôi không ngừng chà xát tay mình cho ấm hơn.

Bạch Khai nổ máy, một lát sau chiếc xe mới chầm chậm lăn bánh.

Chúng tôi chạy dọc theo mảnh đất hoang một lúc lâu, vượt qua từng vũng tuyết đọng, cuối cùng mới vào đường quốc lộ.

Đầu óc tôi còn hơi lâng lâng nhưng vẫn suy nghĩ đầu đuôi mọi chuyện. Sự đối lập giữa người với người, giữa tập thể này với tập thể kia, vốn dĩ là do mâu thuẫn và sự khác biệt. Bây giờ những người có liên quan đến chuyện này đại khái đã lộ diện rồi, nhưng mối quan hệ giữa họ thật sự quá phức tạp, e rằng phải phân tích cẩn thận lại mới được.


Tôi nghĩ như vậy, bất giác thiếp đi lúc nào không hay.

Tôi tỉnh dậy vì quá lạnh, vừa ngẩng đầu đã thấy Tần Nhất Hằng đang quay sang đắp áo cho tôi. Tôi sờ thử, phát hiện dưới chân mình còn có một bộ đồ, có lẽ trước đó họ đã đắp lên người tôi rồi, chẳng qua nó bị trượt xuống do tôi cựa quậy trong lúc ngủ.

Tôi xua tay, không định ngủ tiếp nữa. Thi thoảng bên ngoài lại có vài chiếc xe lướt qua.

Tôi dần nhận ra con đường này dẫn đến ga tàu lửa Mạc Hà. Vừa châm một điếu thuốc, ba chữ "trạm Mạc Hà" đã hiện ra trong tầm mắt.

Sau khi xuống xe, Tần Nhất Hằng đi mua vé, tôi và Bạch Khai cùng nhau ngồi sưởi ấm trong sảnh nhà ga.

Tôi thấy thời cơ thích hợp, bèn hỏi nhỏ bên tai Bạch Khai, rốt cuộc các anh tìm thấy gì ở Âm Hà rồi? Tôi tin anh, mau nói cho tôi biết đi!

Bạch Khai cười cười, Tiểu Khuyết, chiếc xe đó là do chúng tôi mua, định nhờ anh trả tiền, anh có thích nó hay không? Hay là bây giờ hai tụi mình bán lỗ luôn!

Tôi liếc nhìn theo hướng của Tần Nhất Hằng, anh đừng ngắt lời tôi, mau nói vào trọng điểm đi!

Bạch Khai cũng nhìn theo bóng dáng Tần Nhất Hằng, xoa đầu tôi rồi nói, Tiểu Khuyết, khó khăn lắm mới gặp lại, anh hãy trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau đi. Đời người toàn là xếp hình thôi! À không! Mỗi người đều là mảnh ghép cuộc đời!

Tôi như vịt nghe sấm, vừa định hỏi lại thì Tần Nhất Hằng đã cầm vé quay về.

Tôi không còn cách nào khác bèn theo bọn họ lên xe lửa, nào ngờ trên đây rất ấm áp và đông đúc. Tôi nhìn chằm chằm vào những người trên xe, tự nhủ các người đều đã tới Mạc Hà nhưng mấy ai biết được nơi này quái quỷ như thế nào đâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận