Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Tôi ngả người xuống giường nằm, sự mệt mỏi tích tụ suốt hai ngày nay bất chợt kéo đến, đôi mắt đã muốn díu lại.

Xe lửa chưa chạy, qua cửa sổ, tôi thấy Bạch Khai đứng hút thuốc trên sân ga, nhân viên phục vụ bên cạnh đang giục y lên xe. Bạch Khai khua tay múa chân loạn xạ, hình như đang giả làm người câm. Đến khi hút xong điếu thuốc, y mới chậm chạp bước lên xe.

Tôi cảm thấy hơi buồn cười, định nhắm mắt lại đánh một giấc. Bỗng nhiên tôi giật mình bởi vừa liếc thấy một bóng người quen thuộc trên sân ga.

Người kia quay ngang về phía tôi nên không thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt, nhưng tôi vẫn có thể khẳng định rằng đó chính là Vạn Cẩm Vinh!

Vạn Cẩm Vinh đang đi theo chúng tôi! Tôi liền quay đầu tìm kiếm Tần Nhất Hằng, sau đó phát hiện chỗ ngồi của hắn trống không.

Xe lửa dần lăn bánh, tôi chỉ muốn dán mặt vào cửa kính để nhìn cho rõ. Vạn Cẩm Vinh vẫn đờ đẫn đứng trên sân ga, thậm chí hắn còn chẳng buồn liếc mắt, không rõ đang nhìn cái gì mà chăm chú như vậy.

Trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, không phải vì sợ hãi, mà vì tôi đã thấy Vạn Cẩm Vinh đang ôm thứ gì đó trong tay. Nó đen như mực, nếu không phải tôi đã từng thấy nó thì chắc hẳn cũng sẽ không nhận ra được đó là gì.

Thứ mà Vạn Cẩm Vinh đang ôm trong tay chính là ngọn đèn dầu trong dãy hành lang quỷ quái trên tòa kiến trúc bên bờ Âm Hà!


Đó là đèn dầu trên đường Hoàng Tuyền!

Tần Nhất Hằng lại bỏ đói con nít khiến nó phải liếm cửa kính luôn rồi kìa! Bạch Khai vỗ vai tôi, Tiểu Khuyết, anh đang làm gì vậy?

Tôi không quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài đến tận khi Vạn Cẩm Vinh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mình. Sau đó tôi mới quay sang nói với hai người họ, ban nãy Vạn Cẩm Vinh đứng trên sân ga! Trong tay hắn cầm một cái đèn dầu, chính là cái thứ trên đường Hoàng Tuyền ấy! Bạch Khai, anh có thấy hắn không?

Bạch Khai "à" một tiếng, bán tín bán nghi nhòm ra bên ngoài. Xe lửa đã rời khỏi nhà ga, chỉ còn tuyết trắng phủ khắp bốn bề.

Ăn trước đã, kệ người ta đi. Bạch Khai nói rồi đưa cho tôi một cái nĩa nhựa, đặt tô mì ăn liền lên bàn.

Tôi bất đắc dĩ định giải thích thêm vài câu, Bạch Khai đã vỗ vai tôi, không phải tôi không tin anh, nhưng bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ mấy chuyện này. Trước tiên hãy nghỉ ngơi cho tốt đã, cẩn thận sau này lúc cần dùng não thì lại tìm không thấy!

Tôi nghĩ cũng đúng, bèn xử lý sạch tô mì rồi đi ngủ. Chẳng biết có phải vì trong lòng còn khúc mắc về chuyện đó hay không mà giấc ngủ không sâu lắm, thi thoảng tôi mơ màng tỉnh lại vẫn nghe thấy Bạch Khai đang tán gẫu với Tần Nhất Hằng. Nửa mê nửa tỉnh thêm vài lần, cuối cùng chúng tôi cũng tới nơi.

Đến được ga Cáp Nhĩ Tân đã là giữa trưa hôm sau, ba chúng tôi không nghỉ chân mà lập tức đến thẳng sân bay, tốn hết ba ngày mới về được tới nhà.


Bất ngờ thay, lần này Tần Nhất Hằng không chơi trò ve sầu thoát xác hay biến mất đột ngột gì cả, suốt hành trình hắn vẫn luôn đi theo bên cạnh chúng tôi. Tôi thầm hưng phấn, cảm thấy lần này chắc chắn hắn sẽ nói cho tôi biết gì đó.

Tôi sắp xếp cho hai người họ ở lại nhà mình, như vậy mới khiến tôi thấy an toàn hơn chút, dù sao tôi cũng chẳng thể biết được có bao nhiêu nguy hiểm đang rình rập xung quanh mình. Lỡ đâu xảy ra tình huống khẩn cấp thì mọi người cũng có thể cùng nhau xử lý. Hơn nữa tôi cũng sợ Tần Nhất Hằng lại im hơi lặng tiếng mà chuồn mất.

Hai người họ đều vui vẻ đồng ý. Thậm chí lúc thấy Tần Nhất Hằng ngồi trên sô pha ở nhà tôi, tôi vẫn còn thoáng ngẩn ngơ.

Sau khi khui vài lon bia, tôi ngồi xuống định mở lời, ai ngờ Tần Nhất Hằng lại lên tiếng trước, hắn bảo muốn tiếp tục buôn bán nhà ma, Bạch Khai ở bên cạnh cũng hùa theo. Tôi cũng chẳng biết hai người họ lại đang ấp ủ âm mưu gì đây.

Suy xét một hồi, tôi thấy như vậy cũng tốt.

Đã lâu lắm rồi tôi chưa tính đến việc làm ăn, mặc dù kinh tế không quá eo hẹp nhưng chỉ có đồng ra mà không có đồng vào cũng khiến người ta cảm thấy bất an. Vả lại nếu mua nhà thì kiểu gì Tần Nhất Hằng cũng phải xông pha tuyến đầu, đến khi đó tôi chỉ cần hỏi bóng gió hắn mỗi ngày, chắc chắn sẽ thu được manh mối thôi.

Nghĩ vậy, tôi bèn gật đầu đồng ý luôn.


Còn về việc hỏi chuyện Tần Nhất Hằng, đêm đó tôi hoàn toàn thất bại, hơn nữa không chỉ Tần Nhất Hằng mà ngay cả Bạch Khai cũng bắt đầu úp úp mở mở. Tôi mới hỏi được mấy câu đã thấy nản, thế là mỗi người tự về phòng mình đi ngủ.

Ngày hôm sau, ba người bắt đầu hỏi thăm tin tức về nhà ở.

Mạng lưới quan hệ của tôi vẫn còn đó, hiệu suất làm việc rất cao, chưa gì đã kiếm được thông tin, thậm chí không chỉ một cái. Dựa vào giá cả của ngôi nhà, tuyến đường và phỏng đoán độ khó xử lý, tôi bèn chọn một căn nhà tốt nhất. Ba người lập tức lái xe thẳng đến đó.

Căn nhà lần này khá đặc biệt, không phải vì chuyện xảy ra ở đây quá mức quỷ dị, mà vì nơi này được chuyển đổi mục đích sử dụng từ dân dụng sang thương mại. Nó tọa lạc trong một dãy chung cư cao tầng gần trung tâm thành phố. Kỳ thật vị trí của nó vô cùng đắt giá, hơn nữa giá bán lại không cao. Nếu tôi có thể mua được nó thì thật sự rất hời.

Cả tòa nhà cao tầng nằm gần khu vực thương mại nên phần lớn căn hộ khác đã được người ta thuê làm văn phòng, hoặc nếu không phải văn phòng thì cũng ít nhiều liên quan đến kinh doanh. Chỉ có số ít xem như nhà ở.

Căn nhà mà chúng tôi muốn đi xem trước đây được người ta thuê lại rồi biến thành trò chơi escape room. Trò chơi này chỉ mới trở nên phổ biến vào mấy năm gần đây, hầu như mọi người chưa từng chơi thì cũng đã từng nghe nói rồi. Giải thích một cách đơn giản thì đây là một trò chơi giải mã bí ẩn, bạn sẽ bị nhốt lại trong một căn phòng, sau đó bạn cần suy luận từ các manh mối để kích mở các cơ quan hoặc tìm được phương pháp nhằm thoát khỏi đó.

Bản thân tôi không hứng thú lắm với trò chơi này, nhưng từng chơi hai lần để bắt kịp xu hướng nên cũng hiểu biết sơ sơ.

Căn escape room này khá nổi tiếng ở nơi đây, bắt đầu mở cửa kinh doanh từ những ngày đầu tiên rộ lên trào lưu. Thêm vào đó, nó nằm gần khu thương mại đông đúc người qua kẻ lại, vậy nên trước khi xảy ra chuyện thì việc làm ăn vẫn cực kỳ tốt. Ông chủ vốn cũng là người yêu thích trò chơi escape room, ban đầu chỉ làm vì đam mê, không ngờ sau đó trở thành nghề chính luôn. Không chỉ kinh doanh buôn bán thuận lợi, nơi này còn trở thành hình mẫu thiết kế cho rất nhiều căn escape room ở thành phố khác, xem như cũng có tiếng trong ngành.

Tuy nhiên bây giờ nó lại trở thành mục tiêu của chúng tôi, rõ ràng câu chuyện không hề phát triển theo hướng ông chủ kiếm tiền đi lên đỉnh cao sự nghiệp.


Ngay khi căn escape room này đang hot nhất thì lại có người chết nên không thể tiếp tục kinh doanh được nữa. Chủ nhà không tìm được khách thuê mới, bèn hạ giá nhà xuống hết lần này đến lần khác rồi bán đi. Tuy nó nằm ở nơi tấc đất tấc vàng như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn không ai ngó ngàng tới. Suy cho cùng cũng chỉ vì trong đó có thứ quậy phá.

Trước khi tới đây, tôi đã chuẩn bị bằng cách thăm hỏi tin tức từ nhiều nguồn khác nhau.

Người xảy ra chuyện trong căn escape room này là một nữ sinh cấp ba. Khi ấy cô bé đến đây chơi cùng bạn học, sau khi vào escape room cũng không có biểu hiện bất thường, cô bé còn huyên thuyên phân tích manh mối cùng với mọi người. Tuy nhiên, sau khi giải được vài câu đố rồi đi vào căn phòng thứ hai, cô bé dần dần trở nên kỳ quái. Mới đầu mọi người chẳng để ý lắm, chỉ cảm thấy cô bé vốn nói nhiều bỗng dưng kiệm lời hẳn đi mà thôi.

Sau khi bị nhốt lại ở căn phòng thứ hai qua một lúc lâu, mọi người mới phát hiện dường như cô bé vẫn luôn âm thầm phá hỏng manh mối, có vẻ không muốn để cho mọi người thoát ra được. Cả đám là bạn học thân thiết với nhau nên cũng chỉ cho rằng đó là trò đùa của cô nhóc này thôi. Trách móc đùa giỡn vài câu xong, mọi người lại nhận ra rằng cô không chỉ lén lút hủy hoại manh mối mà ngay cả hành động cũng trở nên quái dị.

Đầu tiên, cô bé cúi người tìm đồ dưới đất, rồi một mình chạy về căn phòng thứ nhất, ở trong đó hết khóc lại cười, nghe vô cùng kinh khủng. Mọi người sững sờ trong căn phòng thứ hai, chẳng một ai dám đi qua xem.

Phong cách trang hoàng của căn escape room này vốn đã cực kỳ rợn gáy, đã thế cô bé còn bày ra biểu hiện quỷ quái khiến tất cả mọi người sợ chết khiếp. Đến tận khi ông chủ ở ngoài nhận ra sự khác thường mới chạy vào thì cô bé đã tắt thở rồi.

Chuyện này nhanh chóng truyền ra khiến dư luận xôn xao bàn tán, gia đình nạn nhân còn tìm đến tận cửa. Ông chủ chỉ biết kêu oan, rõ ràng mình chẳng làm gì cả, vậy mà lại bị người nhà cô bé đánh một trận rồi còn bị kiện ra tòa, phải bồi thường rất nhiều tiền.

Quay đi quay lại, căn escape room này không thể tiếp tục kinh doanh được nữa, ông chủ đành đóng cửa. Song mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, sau khi nơi đây đóng cửa một thời gian, khá nhiều hộ gia đình hoặc nhân viên làm việc trong tòa nhà cao tầng vẫn thường nghe thấy trong căn escape room truyền đến vài động tĩnh nhỏ, như thể vẫn còn có người ở trong đó.

Căn escape room trở thành chủ đề tán gẫu trong lúc rỗi rãi ở nơi đây, điều đó càng khiến nó thêm phần bí ẩn. Một truyền mười, mười truyền trăm, chuyện căn escape room có ma quỷ đã lan truyền khắp nơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận