Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Ba chùm sáng điện thoại lập tức soi qua bên đó, trái tim tôi nhảy vọt lên tận cổ họng.

Chiếc quan tài vốn đang nằm im bên ngoài bỗng dưng rung lên bần bật, di chuyển được một quãng trên sàn nhà. Tôi nhủ thầm, mẹ kiếp, lẽ nào cái quan tài này không phải bị người ta khiêng ra đây mà nó vốn đặt ở phòng trong, sau đó tự nó dịch chuyển ra ngoài?

Cũng giống như máy giặt không được đặt cố định, khi hoạt động rung mạnh quá nên nhích tới nhích lui.

Tiểu Khuyết, anh đi xem xét đi. Bạch Khai khẽ đẩy tôi, tôi chưa kịp quay đầu lại, Tần Nhất Hằng đã nói chêm vào, Giang Thước, đừng sợ, có chúng tôi đây rồi!

Tôi không có cơ hội lên tiếng, tức khắc bị hai người họ đẩy ra ngoài, ngay sau đó Bạch Khai liền đóng sập cửa lại.

Tiểu Khuyết! Cố lên! Chúng tôi sẽ bảo vệ anh! Giọng Bạch Khai vọng ra từ bên trong.

Tôi đập cửa nhưng không hề hấn gì, vội nói, tiên sư bố nó, hai người có ý gì? Muốn ông đây đâm đầu vào chỗ chết à!?

Bạch Khai trả lời, yên tâm đi! Nếu bắt anh đi chết thật thì tôi đã lập di chúc cho anh trước rồi!

Cánh cửa vừa đóng lại, tiếng quan tài rung lắc liền trở nên to hơn. Tôi cách nó hai bước xa cẩn thận quan sát, ngoại trừ việc phát ra tiếng động kỳ quái thì cũng không xuất hiện thứ gì quá ghê gớm. Tôi nghĩ chắc hai người họ sẽ không vô cớ muốn hại chết tôi, chưa biết chừng cái quan tài này thật ra chỉ đang dọa tôi mà thôi. Tôi bèn hít một hơi sâu rồi từ từ bước đến.

Tôi nhủ thầm, căn escape room này trang trí kinh dị như vậy, có lẽ trước đây đã dọa được không ít người chơi. Nhưng trong số bọn họ có ai từng gặp những chuyện tôi đã trải qua đâu?


Nãy giờ quan tài vẫn rung không ngừng, tôi dè dặt đặt tay lên đó khiến cánh tay cũng chấn động theo. Tôi càng thêm chắc mẩm cái quan tài này không thể liên quan đến bọn ma quỷ gì được, hình như bên trong có một thứ nào đó giống như động cơ điện, hồi trước hẳn là một cơ quan để hù dọa, chẳng qua không biết vì sao nó lại bị khởi động thôi.

Tôi lớn tiếng nói, hai người đừng xem thường ông đây nhé! Hôm nay hai người cứ ở trong đó đi, ông sẽ tự mình xử lý cho xem.

Tuy tôi có vẻ mạnh miệng lắm nhưng thật ra tâm lý vẫn hơi lo lắng, cố ý nói lớn tiếng chỉ là để tự tiếp can đảm cho mình mà thôi.

Tôi dùng hai tay giữ nắp quan tài định nhấc nó lên, song không biết vì sao mà nắp quan tài vẫn nằm im lìm như bị đóng đinh, dù tôi cố sức như thế nào cũng không khiến nó mảy may nhúc nhích. Tôi bèn đổi một tư thế khác, có nhiều cỗ quan tài sử dụng nắp trượt, tôi muốn thử xem nắp quan tài này liệu có thể kéo ra được hay không.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn thất bại.

Tôi vỗ lên quan tài mấy cái, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Ngoại trừ vẫn đang rung, quan tài cũng chỉ vang lên mấy tiếng "bộp bộp" trầm đục khi bị tôi vỗ mà thôi.

Lúc này tôi mới cảm giác được chiếc quan tài này vô cùng rắn chắc, dường như nó được làm từ gỗ đặc thật, không giống với các đạo cụ giả và rỗng ruột dùng để trang trí trong căn escape room.

Tôi lấy làm lạ, bèn cầm điện thoại lên soi quan tài để quan sát kỹ hơn. Tôi càng nhìn càng thấy kỳ quặc, không chỉ chất liệu giống thật mà tay nghề cũng rất tỉ mỉ tinh tế, hoàn toàn chẳng phải đồ giả.

Bất ngờ thay, ở một bên quan tài còn dán một tấm bùa vàng, bên trên vẽ cái gì tôi xem chẳng hiểu, nhưng lá bùa đã nhăn nhúm như được dán lên từ rất lâu rồi.


Tôi bèn cao giọng kể hết mọi thứ với hai người bên trong. Một lúc lâu sau Bạch Khai mới nói, Tiểu Khuyết! Lúc xem xét nhớ phải thận trọng một chút! Quan tài đang rung đó, anh cẩn thận đừng để bị đụng đầu.

Tôi nghe vậy bỗng dưng phát hiện ra, chiếc quan tài đã không còn rung mạnh như lúc trước nữa. Quả nhiên chốc lát sau, quan tài đã hoàn toàn bất động, cả căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Tôi nghe thấy âm thanh Bạch Khai hay Tần Nhất Hằng vừa đánh bật lửa, bèn không nhịn được mà lấy ra một điếu thuốc. Tôi chẳng biết có phải cái quan tài này đang nghỉ ngơi hồi sức hay không, thừa dịp nó ngừng lại, tôi vội quan sát nó tỉ mỉ thêm một lần nữa.

Lần này tôi càng hoảng sợ, bởi tôi đột nhiên hiểu ra vì sao nắp quan tài không mở được.

Nếu chiếc quan tài này là hàng thật, vậy thì nắp của nó thật sự đã bị đóng đinh. Nếu thế thì trong quan tài sẽ có thứ gì? Chẳng lẽ là người chết!?

Nhưng người chết làm sao mà cử động được?

Tôi không dám nghĩ tiếp nữa, hút xong điếu thuốc, tôi liền đi gõ cửa phòng trong.

Dù nó có đáng sợ hay không thì kiểu gì tôi cũng không giải quyết được. Dù Bạch Khai với Tần Nhất Hằng không muốn ra đi nữa, chỉ cần tôi đứng cạnh cửa thì khi có chuyện vẫn kịp chạy về phía họ.


Tôi gõ vài cái nhưng không thấy ai trả lời. Có lẽ do tác dụng tâm lý, tôi đứng đưa lưng về phía quan tài mà cảm thấy sống lưng mình lạnh toát. Tôi bèn gõ cửa mạnh hơn và bắt đầu to tiếng.

Hình như cảm thấy tôi đang tức giận thật, bấy giờ Bạch Khai mới mở cửa rồi mỉm cười bước ra cùng Tần Nhất Hằng.

Sao nào? Có phải rất easy đúng không? Giờ mẹ không cần phải lo con bị ma ám nữa rồi! Bạch Khai trêu đùa, nói đi, anh đã biết được gì rồi?

Tôi đáp, mẹ kiếp, ban nãy không nghe tôi nói à? Cái quan tài này là hàng thật! Không phải đạo cụ! Bên trong chắc chắn có thứ gì đó!

Bạch Khai và Tần Nhất Hằng trao đổi ánh mắt với nhau. Y nói, thật sao? Tần Nhị, để tôi đi xem thử nhé?

Bạch Khai nhận lấy cái túi của Tần Nhất Hằng, đoạn bước đến bên quan tài. Tần Nhất Hằng giơ ngón cái với tôi rồi cũng đi qua đó. Hai người họ ngồi xổm xuống gõ gõ mấy cái xung quanh quan tài.

Tôi đứng tại chỗ, tiện tay châm một điếu thuốc khác. Hút hơn nửa điếu thuốc, tôi bỗng nghe thấy một loạt tiếng động rầm rầm như kim loại rơi xuống đất. Tôi nhìn sang, thấy Bạch Khai đang cầm mấy chiếc đinh dài huơ huơ với tôi, Tiểu Khuyết, mau đến nhìn đi!

Tôi còn chưa bước đến, Bạch Khai đã ném cho tôi một cây đinh, may mà tôi lanh tay lẹ mắt bắt được.

Nhìn chiếc đinh dưới ánh sáng điện thoại, tôi cảm thấy khá mới lạ, bởi trước đây tôi chưa từng nhìn thấy thứ này, bây giờ người ta toàn hoả táng, mấy ai dùng đinh quan tài nữa đâu. Cây đinh dài khoảng một ngón tay, phần trên thô to hơn phần dưới, thân đinh không chỉ có những đường rãnh mà còn dính một ít sơn đỏ. Tôi thử áng chừng nó, khá nặng, có vẻ làm bằng đồng.

Tôi nói không sai chứ? Đây là một cái quan tài thật à? Bên trong có thứ gì?

Đừng vội! Chờ lát nữa sẽ mở quan tài. Bạch Khai nói với Tần Nhất Hằng, anh phổ cập kiến thức cho anh ta đi, tôi nghiên cứu thêm tí nữa đã, đề phòng dính bẫy lúc mở quan tài.


Tần Nhất Hằng gật đầu, cầm lấy một cây đinh đi đến bên tôi.

Giang Thước, đây là đinh quan tài. Thông thường một chiếc quan tài phải sử dụng bảy cây đinh, tục gọi là đinh tử tôn, nghe nói nó có thể phù hộ con cháu sinh sôi thịnh vượng. Đương nhiên vẫn có vài trường hợp đặc biệt, ví dụ như chín cây đinh, mười một cây đinh,... nhưng nhất định phải là số lẻ. Kỳ thật đạo lý của nó khá đơn giản. Chữ "nhân" (人) có tổng cộng hai nét bút, nét bên trái dài hơn một chút so với nét bên phải, vì vậy bảy cây đinh thì bốn trái ba phải, hợp lại có thể tạo ra chữ "nhân" tiêu chuẩn. Hợp lại, sẽ trở thành "nhân đinh".(*)

(*) 人丁: chữ 丁 này đồng âm với 钉 là cây đinh, nhưng chữ "nhân đinh" có khá nhiều nghĩa: đàn ông thanh niên khỏe mạnh có thể phục dịch, nhân khẩu, gia bộc... Nếu đã gọi là đinh tử tôn thì có lẽ ở đây dùng nghĩa "nhân khẩu".

Đừng khinh thường chiếc đinh quan tài nhỏ bé này, kỳ thật từ xưa tới nay có rất nhiều cách dùng đấy.

Đầu tiên, đinh quan tài có thể bịt kín quan tài trong một thời gian dài, cũng có nghĩa là ngăn chặn âm khí thoát ra ngoài. Vì vậy đinh quan tài không phải là thứ chiêu tà hại người, ngược lại nó dùng để trừ tà rất tốt. Bây giờ ở nhiều nơi vẫn còn truyền thống lấy đinh quan tài làm vòng tay hoặc nhẫn, nghe bảo đồ trang sức làm từ đinh quan tài để càng lâu càng thêm linh, thậm chí nó còn thể hiện được tình hình cơ thể hoặc vận thế trong tương lai gần của người đeo nó nữa. Trang sức sẽ đổi màu để nhắc nhở người đeo, đây không hẳn là lời nói vô căn cứ đâu.

Kế đó, đinh quan tài ở trong nghề cũng là một vũ khí chính dương dùng để trừ tà. Nhiều lúc dùng để hỏi đường cũng được. Ví dụ như sau khi bày cục đơn giản, cầm đinh quan tài trong tay một lúc rồi ném ra ngoài, đầu nhọn của đinh sẽ chỉ về hướng của người hoặc vật mà anh muốn tìm.

Tần Nhất Hằng nói rất nhiều nhưng tôi nghe chăm chú không sót chữ nào. Ban nãy tôi còn hơi e sợ thứ này, giờ nghe xong tôi chỉ cảm thấy đây đích thực là một bảo bối.

Tần Nhất Hằng đưa cây đinh trong tay hắn cho tôi rồi quay sang hỏi Bạch Khai chuẩn bị xong chưa. Thấy Bạch Khai trả lời là rồi, hắn vẫy tay bảo tôi cùng đi đến.

Quan tài đã bị Bạch Khai động tay động chân, trên nắp đặt một chiếc gương nhỏ úp sấp. Gương được cố định trên nắp quan tài bằng một sợi dây.

Bạch Khai hất cằm ý bảo chúng tôi ngồi xổm xuống, ba người đồng thời dồn sức từ từ nâng nắp quan tài lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận