Tôi nhìn chằm chằm vào trong quan tài, trong đó tối đen như mực. Đến khi kẽ hở đủ lớn để thò cả cánh tay vào, Tần Nhất Hằng mới lấy điện thoại ra soi.
Tôi bất giác nín thở, thật ra trong lòng đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, cho dù gặp phải một xác ướp cổ ngàn năm ngồi bật dậy say hello với mình thì cũng không quá bất ngờ. Tuy nhiên khi nhìn theo ánh sáng, ba chúng tôi chợt sững người lại.
Không ngờ bên trong quan tài là một chiếc quan tài khác nhỏ hơn. Màu sắc và chất liệu tương tự cái bên ngoài, giống như cùng một bộ.
Tôi nói, hóa ra bên ngoài là quan quách à? Cũng kiểu cách phết!
Tần Nhất Hằng trả lời, không phải, đây đều là quan tài. Bạch Khai, anh soi giúp tôi một chút.
Nói rồi Tần Nhất Hằng đưa điện thoại cho Bạch Khai, sau đó hắn vươn tay định mở nắp quan tài nhỏ ở trong ra. Sức lực của hắn mạnh hơn tôi nhiều, nhưng thử vài lần mà vẫn không được.
Bên trong cũng bị đóng đinh, khai quan thôi. Tần Nhất Hằng vừa ra lệnh, tôi và Bạch Khai cùng hợp lực nhấc nắp quan tài lên. Lần này chúng tôi lại thấy một chiếc quan tài khác, màu sắc đậm hơn bên ngoài, có lẽ tất cả đều dùng chung một loại sơn, chẳng qua chiếc quan tài ở ngoài tiếp xúc với không khí thời gian dài nên mới bị phai màu. Bạch Khai thử gõ vài cái, nó vẫn vang lên những âm thanh trầm đục như cũ.
Tôi đưa cho mỗi người một điếu thuốc, ba chúng tôi lại tiếp tục nghiên cứu chiếc quan tài. Cả ba đều cho rằng bên trong cái quan tài này lại là một quan tài nhỏ hơn nữa, vì vậy không ai vội vàng muốn mở tiếp.
Tôi vừa hút thuốc vừa suy nghĩ, như thế này hẳn là muốn bắt chước kiểu chôn cất có quan quách rồi. Chẳng lẽ để tiết kiệm chi phí nên mới phải dùng quan tài thay cho quan quách bên ngoài? Hoặc cũng có thể người làm ra quan tài là một kẻ yêu thích búp bê Nga Matryoshka (*) nên làm vậy cho vui thôi?
(*) Búp bê Matryoshka: là một loại búp bê đặc trưng của Nga. Con búp bê nhỏ nhất sẽ được chứa đựng trong lòng con búp bê lớn hơn nó một chút, và cứ thế cho đến con lớn nhất sẽ chứa tất cả những con búp bê còn lại trong bộ. Tất cả những con búp bê này đều không có chân.
Hút xong điếu thuốc, ba người lại bắt tay vào hành động.
Tần Nhất Hằng có một dụng cụ chuyên dùng để lấy đinh quan tài ra, tôi không rõ nó được gọi là gì, nhưng thấy hắn và Bạch Khai đều sử dụng rất thành thạo. Sau khi lấy hết đinh, chúng tôi lại trao đổi ánh mắt với nhau rồi tiếp tục nhấc nắp quan tài lên.
Chúng tôi đoán rằng bên trong chắc hẳn vẫn là quan tài nên không ai đề phòng gì cả. Sự thật chứng minh phân tích của chúng tôi là đúng, quả nhiên lại bắt gặp thêm một chiếc quan tài nhỏ hơn nữa.
Chúng tôi thấy vậy bèn quyết định làm đến cùng, tôi phụ trách soi đèn, hai người họ tiếp tục lấy đinh ra. Chốc lát sau chúng tôi lại mở thêm hai cái nắp quan tài nữa. Trong chiếc quan tài cuối cùng, chúng tôi đã tìm thấy một đồ vật khá kỳ quặc.
Thứ này không lớn, dài khoảng 30cm. Hai đầu đều nhọn, phần giữa trơn nhẵn, thoạt nhìn hơi giống lá liễu. Toàn thân bóng loáng, có vẻ là đồ đồng thau. Nó đem lại cảm giác như được người ta thường xuyên nhìn ngắm lau chùi, mang hơi thở năm tháng. Sáng lấp lánh dưới ánh đèn điện thoại.
Tôi nhủ thầm, đây là bảo bối sao? Trông khá giống đồ cổ! Song tôi chưa kịp hỏi thì Bạch Khai đã kêu lên, đậu má! Đồ chơi người lớn đây mà!
Tôi buột miệng ồ lên, không ngờ được bao bọc trong bao nhiêu lớp quan tài lại là cái thứ này.
Tôi hỏi, cái này là sao? Ban nãy là do nó rung à? Mẹ kiếp, sao rung mạnh thế được?
Tần Nhất Hằng xua tay, Bạch Khai, đừng trêu Giang Thước nữa. Dứt lời hắn liền cẩn thận lấy thứ kia ra quan sát tỉ mỉ.
Đây là tẩu quan. Tần Nhất Hằng để nó lại chỗ cũ, Bạch Khai, lần này đến lượt anh giải thích, để tôi xem thử cái tẩu quan này có nguy hiểm gì không.
Bạch Khai cợt nhả đi qua bên này, nói, Tiểu Khuyết, hồi nãy tôi đùa thôi, đừng nghĩ là thật nhé, quên đi quên đi! Bây giờ anh mới cần nhớ kỹ những gì tôi nói đây. Trong nghề chúng tôi cực kỳ khinh bỉ cái thứ tẩu quan này, đó là một loại bàng môn tả đạo (*). Trước đây tôi thấy cái nào là phá cái đó, dạo này cũng ít gặp hơn, bình thường đã hiếm thấy rồi. Tẩu quan là sao, tức là chôn nó dưới hai thước đất, nó sẽ tự di chuyển trong đất, chẳng qua tốc độ hơi chậm mà thôi. Nghe khó tin lắm phải không? Nhưng tôi nói cho anh biết, là thật đấy!
(*) Bàng môn tả đạo/ Oai môn tà đạo: Đường lối không chính đáng; đường ngang ngõ tắt.
Vào thời cổ đại, người ta cực kỳ coi trọng việc chôn cất, mà nơi phong thủy bảo địa lại có hạn. Nhiều khi mộ địa mà anh để mắt tới đã bị người ta chiếm mất rồi, anh cũng không thể cầm xẻng xới tung phần mộ tổ tiên của người ta lên rồi bảo tránh chỗ cho bố mày được, vì vậy anh chỉ có thể dùng cái tẩu quan này.
Nếu đang vội vàng thì đặt trong vòng trăm mét, nếu muốn chắc chắn hơn thì đặt ngoài trăm mét. Tẩu quan sẽ từ từ đi qua nơi phong thủy bảo địa mà anh đã chọn, nhanh thì ba bốn năm, chậm thì 10-20 năm. Đến khi nó qua vị trí kia, tẩu quan sẽ lấn át quan tài cũ, nơi phong thủy bảo địa đó cũng sẽ dễ dàng đổi chủ!
Tôi trợn to hai mắt, mẹ kiếp, đây mà là phương thuật ư? Có khác gì robot thám hiểm sao Hỏa đâu!
Bạch Khai thấy tôi ngạc nhiên ra mặt, bèn cười nói, tôi đã nói là thứ này rất khó tin rồi mà! Anh đã từng thấy những ngôi mộ thời cổ chưa? Có nhiều cái mang hình thù vô cùng kỳ quặc! Tôi nói cho anh biết, không phải là do chủ mộ khác người đâu, mà đó là cách để đề phòng tẩu quan đấy!
Lấy ví dụ như thú trấn mộ, từ vị trí cho đến phương hướng đặt thú trấn mộ, thậm chí là kích thước và trọng lượng của nó đều được bố trí dựa theo địa hình để phòng ngừa tẩu quan! Nó cũng giống như hệ thống phòng thủ tên lửa ngày nay thôi. Kiến thức trong nghề còn nhiều lắm, Tiểu Khuyết à, anh phải cố gắng nỗ lực hơn nữa đi!
Bạch Khai vỗ vai tôi, bên kia Tần Nhất Hằng cũng đứng dậy nói, Giang Thước, anh đến mở cái tẩu quan này đi! Đây là một khóa trải nghiệm hiếm có đấy.
Tôi tỏ ra khó hiểu, sau đó mới chợt nhận ra, hai người họ ra vẻ thần bí úp úp mở mở như vậy là vì muốn huấn luyện tôi à? Muốn cho tôi học hỏi?
Tôi bước đến nhìn, cái tẩu quan kia đã bị Tần Nhất Hằng dùng chỉ đỏ buộc kín, không biết hắn dùng thứ gì để mài nhẵn hai đầu nhọn.
Tần Nhất Hằng làm động tác mời, Giang Thước, bên trong tẩu quan chứa nhiều thứ phức tạp, lúc anh mở ra nhớ phải nín thở. Để chiếm đất phong thủy, bên trong không chỉ đơn giản như có nhốt ma quỷ đâu. Ngoại trừ quy trình cực kỳ rắc rối, người ta còn phải chọn tro cốt của bốn người trong tộc, chủ yếu phải là cặp vợ chồng có bối phận cao nhất. Nói cách khác, tốt nhất là phải lấy một nửa tro cốt của ông bà cố trong nhà. Tiếp theo là tro cốt của cặp vợ chồng có bối phận nhỏ nhất, cũng chỉ lấy một nửa, nếu không có thì sẽ thay bằng tro cốt của chị và em trai.
Bốn phần tro cốt trộn lẫn với nhau, liên quan đến tộc họ và nguyên quán, đó là những chuyện lớn trong đời. Tất cả sẽ cùng được bỏ vào trong tẩu quan. Một nửa tro cốt còn lại rải xuống mặt đất nơi muốn chiếm phong thủy, tẩu quan sẽ đuổi theo nó.
Tôi nghe xong nửa hiểu nửa không, hóa ra thứ này là một hũ tro cốt thập cẩm à?
Có điều tôi đã hiểu muốn làm được một cái tẩu quan không hề dễ. Khoan hãy nói đến chuyện tổ tiên còn để lại tro cốt hay không, có dễ dàng tìm được hay không, chỉ riêng việc tìm tro cốt của cặp vợ chồng có bối phận nhỏ nhất cũng đã rất khó khăn rồi. Bình thường những người thuộc thế hệ trẻ trong nhà cũng đã hiếm ai chết sớm, càng khỏi nói đến cả cặp vợ chồng hoặc chị em. Mấy cái này chỉ có thể dựa vào "vận khí" mà thôi, dù sao chẳng ai lại tàn sát người nhà chỉ vì một cái tẩu quan được.
Tôi nói, tro cốt người già thì còn tìm được, nhưng tro cốt người trẻ thì sao?
Tần Nhất Hằng liền trả lời, bọn họ tự sát. Vì gia tộc, có rất nhiều người thân bất do kỷ (*). Sau này anh sẽ gặp nhiều chuyện như vậy, rồi cũng phải học cách làm quen thôi. Truyền thống của chúng ta mang nặng quan niệm gia tộc, bây giờ xã hội phát triển, dân cư di tản khắp nơi, những truyền thống ấy dần phai nhạt đi. Tuy nhiên vào thời xưa, nhiều gia pháp còn hà khắc và tàn nhẫn hơn cả quốc pháp nữa.
(*) Thân bất do kỷ (身不由己): phải làm những chuyện không theo ý muốn của mình, buộc phải nghe theo sự sắp đặt, ý muốn của người khác - hoàn cảnh đẩy đưa.
Tôi cúi người xuống, cố gắng lắm mới dám vươn tay ra.
Nghe Tần Nhất Hằng giảng giải xong, tôi cảm thấy cái tẩu quan trước mặt như thể đang mang trong mình sứ mệnh của lịch sử.
Tôi cầm lấy tẩu quan, nó nặng hơn tôi tưởng, cảm giác lạnh lẽo mơn trớn lòng bàn tay. Tôi lật qua lật lại xem xét nhưng vẫn không tìm thấy chốt mở, dường như cả cái tẩu quan này là một khối kín kẽ.
Tôi khó hiểu định hỏi, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì từ bên trong chảy ra. Tôi cúi đầu nhìn, phát hiện vấn đề nằm ở một đầu nhọn đã bị Tần Nhất Hằng mài nhẵn. Thì ra cái này mở như vậy! Lẽ nào trước kia nó được người ta đúc thành một khối ư?
Tôi vươn tay định hứng thứ vừa chảy ra theo bản năng, Tần Nhất Hằng chợt ngăn lại. Giang Thước! Nhớ kỹ quy tắc quan trọng nhất trong nghề, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được dùng tay không!
Tôi sửng sốt, chất lỏng sền sệt đen như mực đã chảy xuống đất. Một mùi tanh tưởi xộc lên, bấy giờ tôi mới nhớ ra cần phải nín thở!
Tần Nhất Hằng ở bên cạnh bỗng lên tiếng, tìm thấy vấn đề rồi.