Tôi cảm giác lông tơ trên người mình dựng đứng hết lên. Cửa vốn không đóng, tuy quán sủi cảo này lớn nhưng bên trong quá mức yên tĩnh, chưa biết chừng những lời chúng tôi vừa nói đã bị ông chủ nghe thấy. Nếu ông ta muốn ra tay hãm hại chúng tôi thì đúng là chẳng khác nào bắt ba ba trong rọ.
Tôi lập tức ra hiệu cho bọn họ nói nhỏ lại, còn mình định đứng dậy đóng cửa. Vừa đi được hai bước, tôi thiếu điều muốn hét lên, bởi tôi nhìn thấy trong bóng tối ngoài cửa có một bóng người, nương theo ánh đèn trong phòng hắt ra, tôi phát hiện đó chính là ông chủ quán.
Tôi ngây ra như phỗng, nhất thời chẳng biết nên chào hỏi vờ như chưa có chuyện gì hay nên cảnh báo cho Tần Nhất Hằng và Bạch Khai.
Trong lúc tôi do dự, chủ quán lại lùi về sau tiếp tục ẩn mình vào bóng tối. Không rõ ông ta đi xuống lầu hay đang chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Tôi bèn đóng cửa lại, làm vậy ít nhất khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn, trong lòng bàn tay bất giác đã đổ khá nhiều mồ hôi.
Tôi quay đầu lại, Bạch Khai và Tần Nhất Hằng đều đang kinh ngạc nhìn tôi. Tôi nuốt nước miếng, khua tay múa chân cho họ biết chủ quán đang đứng nghe trộm ngay ngoài cửa.
Bạch Khai đứng lên trước, áp tai lên cửa nghe một lúc, đoạn lắc đầu với tôi ý bảo không nghe thấy gì cả.
Tôi nhủ thầm đúng là vớ vẩn! Để cho anh nghe thấy thì còn gọi là nghe lén à? Tuy vậy tôi vẫn giữ im lặng, bởi tôi đột nhiên nhận ra đóng cửa lại là một sai lầm trí mạng, đồng nghĩa với việc cắt đứt đường lui của chính mình. Bây giờ chủ quán muốn làm gì đó thì chúng tôi cũng không phát hiện ngay được, hơn nữa một khi cánh cửa bị chặn lại, chúng tôi chỉ còn nước nhảy ra ngoài cửa sổ.
Tôi khẽ hỏi Bạch Khai, làm sao bây giờ? Chủ quán là Hoàng Đại Tiên à?
Bạch Khai và Tần Nhất Hằng trao đổi ánh mắt với nhau, Tiểu Khuyết, yên tâm đi, tôi và thầy Tần có thể bắt được. Vậy nhé, chúng tôi sẽ bày cục ở đây, anh xuống lầu gọi ông chủ lên, nếu gọi không được thì dụ ông ta lên, hiểu chưa?
Tôi vội lắc đầu, không được! Tám ông già kia còn không địch lại nổi chủ quán! Tôi đi khác nào đâm đầu vào chỗ chết đâu?
Bạch Khai vỗ lưng tôi, không sao cả không sao cả, anh còn trẻ mà. Hơn nữa anh cứ nghĩ đi, ắt hẳn chủ quán muốn tóm gọn một mẻ, mình anh đi ra ngoài thì càng khiến ổng không dễ xuống tay được.
Rõ ràng Bạch Khai nói chẳng có tí thuyết phục nào, nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ trước mắt đây là biện pháp duy nhất mà họ nghĩ ra được. Tuy ngoài miệng trấn an tôi nghe dễ lắm, nhưng sau lưng cũng là chuyện bất đắc dĩ. Tôi nhìn vào mắt Tần Nhất Hằng, hắn hơi gật đầu với tôi.
Tôi nhủ thầm, sóng to gió lớn nào mà tôi chưa gặp qua. Nếu họ thật sự muốn hại chết tôi thì đã chẳng chờ tới hôm nay rồi. Tôi hít sâu một hơi, sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Bóng tối trên hành lang lập tức vây lấy tôi, đến khi Bạch Khai đóng cửa, xung quanh đã tối đến mức giơ tay không thấy năm ngón.
Tôi đợi mắt mình quen dần với bóng tối rồi mới từ từ bước xuống lầu. Tôi đi rất chậm, thứ nhất là vì sợ xuất hiện tình huống bất ngờ, thứ hai vì là chưa thông thuộc cửa tiệm này lắm, không thể bất cẩn được.
Tôi không thấy bóng dáng chủ quán đâu, nghe tiếng động cũng không cảm giác được sự tồn tại của ông ta.
Tôi chợt hơi nghi ngờ chủ quán đã đi mất rồi.
Xuống hết cầu thang, đại sảnh tầng một cũng trống không. Tôi chẳng biết có nên phát ra chút âm thanh hay không, cứ yên lặng đi xuống như vậy thì rõ ràng đã có sự đề phòng, nếu đụng phải ông chủ thì chẳng khác nào trở mặt với nhau. Bất kể tôi mời hay dụ lên, e rằng chủ quán cũng sẽ không nghe theo lời tôi.
Mải nghĩ, trong đại sảnh đột nhiên xuất hiện tiếng vang lách cách. Âm thanh lanh lảnh như có thứ gì đó va chạm vào gỗ.
Tôi lập tức nhận ra đây là âm thanh có người đang thái rau trên thớt, bèn lần tìm theo tiếng động, dường như nó phát ra từ sau bếp.
Chẳng lẽ chủ quán không hề có ý hại chúng tôi, ngược lại còn tốt bụng chuẩn bị bữa ăn khuya cho chúng tôi nữa?
Tôi nhón chân rón rén bước đến, tìm thấy cánh cửa sau bếp. Quả nhiên âm thanh nọ phát ra từ bên trong.
Tôi đã từng đến quán cơm rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ đi vào sau bếp, chẳng biết cấu tạo bên trong như thế nào.
Tôi không dám mở cửa tùy tiện, cánh cửa sau bếp này khác với bên ngoài, nó được làm từ kim loại, tôi sợ mở ra sẽ có tiếng động.
Nghĩ ngợi một chốc, hình như chủ quán cũng không phát hiện tôi xuống dưới này. Tôi bèn kiên nhẫn đợi thêm một lát, đến khi động tĩnh lạch cạch bên trong ngừng lại. Tôi vội núp vào một góc, chuẩn bị thực hiện kế hoạch.
Một lúc sau, chủ quán mới đẩy cửa đi ra ngoài, trong tay ông ta còn bưng một cái đĩa.
Tôi không thể thấy rõ trên đĩa đựng đồ ăn gì, hình như chủ quán rất hài lòng với món này, cứ nhìn chằm chằm vào đĩa, thi thoảng lại lẩm bẩm gì đó.
Tôi càng nhìn càng thấy kỳ quặc, bởi tôi phát hiện có vẻ không phải ông ta đang lẩm bẩm, mà là đang nói chuyện với cái thứ ở trên đĩa.
Lẽ nào đó là động vật sống? Nhưng vật sống thì sao lại để trên đĩa được? Hay là đồ Nhật ăn sống? Dù vậy cũng đâu đến mức nói chuyện với đồ ăn của mình chứ? Xin chào, hôm nay mày sẽ vào bụng tao, có vui không nào? Nói như vậy à?
Tôi dỏng tai lên, nhưng không cách nào nghe được chủ quán nói gì.
Ông ta chỉ đứng đó một lúc rồi lại quay người trở về sau bếp. Điều này khiến tôi khá bất ngờ, nhất thời chẳng biết có nên bám theo không. Có thể ông ta bỗng nhiên phát hiện đồ ăn thiếu gia vị, sẽ đi ra lại nhanh thôi.
Tôi bối rối đợi thêm một lát, lúc chủ quán bước ra lần thứ hai, trong tay ông ta lại có thêm một cái đĩa nữa. Lần này ông ta không chần chừ mà đặt hai cái đĩa lên bàn, sau đó quay người đi lên lầu.
Tôi nghe tiếng bước chân xa dần mới dám ra khỏi chỗ nấp. Phía trên có Bạch Khai và Tần Nhất Hằng, hẳn là không có vấn đề gì lớn. Hơn nữa tôi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, chủ quán tự chui đầu vào lưới mà chẳng cần tôi phải dẫn dụ.
Ngược lại tôi vô cùng tò mò hai đĩa thức ăn kia, bèn đi qua xem thử. Tôi sửng sốt nhìn thấy trên hai cái đĩa đựng đầy thịt tươi. Quả nhiên ông chủ xuất thân từ đầu bếp nên tay nghề dùng dao rất điêu luyện, từng miếng thịt được chặt gọn gàng, xếp lên nhau rất ngay ngắn.
Đúng là Hoàng Đại Tiên sao? Đây cũng không phải tiệm lẩu, có ai lại vô duyên vô cớ bỏ thịt tươi lên đĩa đâu? Đã thế miếng thịt được chặt rất dày, hiển nhiên không phải để nhúng lẩu.
Tôi không dám đưa tay sờ, chỉ dùng mũi ngửi, mùi máu cực kỳ tanh nồng, không giống thịt mua từ chợ về.
Tôi chợt nảy ra một suy nghĩ, lẽ nào chủ quán vừa giết súc vật sao? Hay là còn cái gì khác?
Nghĩ thế, tôi bèn lẻn đến sau bếp, cẩn thận mở cửa ra. Mùi máu tanh tưởi đột nhiên ập thẳng vào mặt. Lúc này tôi không rảnh lo quá nhiều, giơ tay sờ soạng tìm công tắc điện rồi bật đèn lên, bởi trong lòng tôi có một dự cảm không tốt lắm, có thể ông chủ không giết súc vật mà là giết người.
Sau bếp được dọn dẹp rất sạch sẽ, nhìn thoáng qua không thấy có vết máu. Chẳng biết ban nãy chủ quán đã quét dọn qua hay nơi ông ta xuống tay không phải là chỗ này.
Sau bếp không lớn lắm, nhưng so với một quán sủi cảo thì vẫn tính là khá rộng rãi. Trên thớt có đặt một con dao phay, tôi tiện tay cầm lấy, trên con dao không hề có bất cứ dấu vết nào.
Tôi cầm dao phay rồi nhìn xung quanh một lượt, trong tay đang nắm vũ khí nên cũng không còn quá sợ hãi. Chẳng qua nhìn khắp nơi một vòng, tôi vẫn không tìm thấy thi thể động vật hay người nào. Phòng bếp còn có một cái tủ lạnh khá lớn, bên trong trống không, thậm chí không cắm điện.
Tôi càng tìm tòi càng kinh ngạc, nhưng tôi vẫn không cam lòng, đành mở từng cánh cửa tủ lục lọi hết đống bát chén.
Không ngờ lần này lại có phát hiện. Ở ngăn dưới cùng của tủ bát có một bộ quần áo loang lổ máu, ngoài ra còn có thêm một đôi giày da màu đen.
Giày da cũng dính rất nhiều vết máu, kỳ quặc hơn, máu bên trong giày còn nhiều hơn nữa, gần như sũng nước. Tôi ngẫm lại, quần áo này chính là của chủ quán. Lượng máu nhiều như vậy càng khiến tôi tin chắc vừa có một sinh mạng bị giết sau bếp này.
Tôi cầm lấy đôi giày da kia, đây là một điểm khiến tôi không hiểu nổi. Chủ quán xuất thân từ đầu bếp nên chắc hẳn sẽ có kinh nghiệm giết mổ. Dẫu có xảy ra sai lầm hoặc tình huống bất ngờ khiến máu bắn lên quần áo, nhưng vì sao trong giày lại đọng nhiều máu như vậy? Chẳng lẽ ông ta cởi giày rồi mới động dao, vì vậy máu mới chảy vào?
Ban nãy lúc ông ta đi ra, tôi không chú ý ông ta có mang giày hay không. Quần áo đã đổi rồi, có thể giày cũng đã được chuẩn bị sẵn luôn.
Tôi bỏ giày xuống đất, đang định thử xem tư thế nào mới có thể khiến máu chảy vào giày.
Đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi, bởi tôi chợt nghĩ đến khả năng khác, không cần cởi giày mà máu vẫn sẽ chảy vào bên trong.
Đó là những vết máu này không bắn lên người chủ quán, mà chính là máu của ông ta chảy ra. Vậy nên máu sẽ chảy dọc theo bắp đùi rồi xuống giày, khi cởi giày ra thì càng có nhiều máu chảy vào.
Nếu thật vậy, chẳng lẽ những miếng thịt đó được cắt xuống từ trên người ông ta?
Có thể tự cắt thịt của mình, sau đó đi lên lầu như không có chuyện gì. Mẹ kiếp, chủ quán có phải là người không vậy?