Tôi còn chưa lên tiếng, chủ quán lại khóc rống lên, khàn cả giọng.
Lần này tôi không ngăn ông ta lại nữa. Đàn ông bốn năm chục tuổi đầu rồi, có mấy cơ hội được khóc cho thỏa lòng chứ. Lòng dạ ai chẳng biết đau, có được sư phụ tốt như vậy thì khóc cũng phải.
Chuyện trước mắt đã sáng tỏ cả, về cái kết sau đó thì không đến lượt tôi nhúng tay. Chúng tôi đợi chủ quán ổn định cảm xúc mới bắt đầu làm hợp đồng. Ông ta đúng là người thành thật, nằng nặc bảo tôi ra giá cao quá, ông ta muốn tôi lời được nhiều tiền hơn. Hai người còn vì chuyện đó mà cãi cọ cả buổi, mãi mới ký được hợp đồng. Tôi không khỏi thấy hơi buồn cười, nếu vụ làm ăn nào cũng được như này thì tốt quá.
Trải qua một hồi lăn lộn như thế, ai cũng mệt mỏi. Ba người chúng tôi tiễn chủ quán về trước rồi mới đi tìm chỗ nghỉ ngơi.
Còn về Hoàng Đại Tiên, Tần Nhất Hằng không định để lại chỗ cũ mà lấy vải đen bọc kín lại rồi mang theo. Đợi đến phòng khách sạn hắn mới mở ra, nói là để Hoàng Đại Tiên được thấy ánh sáng.
Ban nãy tôi rất tò mò không biết Tần Nhất Hằng làm cách nào biết được lai lịch của Hoàng Đại Tiên, giờ mới có cơ hội để hỏi. Hắn liền cầm tay tôi đặt lên Hoàng Đại Tiên.
Lúc đầu tôi rất lo lắng, bản thân tôi còn chưa tiếp thu được chuyện cái khối vàng to đùng này vậy mà lại là một vật sống. Đến khi sờ được một hồi, không thấy có chuyện kỳ lạ gì xảy ra tôi mới yên tâm đôi chút.
Tần Nhất Hằng bảo, Giang Thước à, anh thử cảm nhận đi. Hoàng Đại Tiên có thể nói chuyện đấy. Những thứ tôi biết, đều là do được nó nói cho nghe.
Tôi lắng tai nghe hồi lâu, không có âm thanh gì. Tôi nghĩ thầm, lẽ nào có căn mới nghe được? Hay là do đã qua nửa đêm rồi, Hoàng Đại Tiên đã ngủ mất? Mới quay đầu lại định nói tôi chẳng nghe thấy gì cả, bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay nhồn nhột như bị thứ gì khều vào. Sau đó, trong tâm trí không hiểu sao lại hiện lên hai chữ: tha mạng.
Cảm giác này rất vi diệu, khó hình dung. Tôi không thể phân biệt được liệu hai chữ này do tôi nghĩ ra, hay là Hoàng Đại Tiên đang nói chuyện với tôi nữa. Tôi định cảm nhận lần nữa, nhưng lòng bàn tay lại không có thêm cảm giác gì.
Tôi kinh ngạc hồi lâu mới nói với Tần Nhất Hằng rằng hình như tôi nghe thấy nó xin tôi tha mạng. Chuyện này là sao?
Ồ? Tần Nhất Hằng nhìn tôi một cái, không trả lời. Bạch Khai bên cạnh cười nói, đúng giờ ăn khuya, chắc nó sợ anh nấu nó lên ăn đấy. Thôi tranh thủ đi ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải dọn nhà.
Tôi nghe Bạch Khai nói vậy bèn lên giường nằm, nhưng hồi lâu vẫn không ngủ được. Trong đầu cứ vang vọng mãi hai chữ "tha mạng" kia.
Tôi thầm nghĩ, lẽ nào ngày mai Bạch Khai với Tần Nhất Hằng định xử luôn Hoàng Đại Tiên? Đau một lần rồi thôi? Hoàng Đại Tiên biết tôi sẽ không tham gia nên mới cầu cứu tôi chăng?
Hay là nó muốn biểu đạt ý gì khác?
Tôi nghĩ mãi không ra, xem đồng hồ thấy trễ quá rồi, vội nhắm mắt ngủ.
Thiếp đi chưa bao lâu thì trời đã sáng, Bạch Khai gọi tôi dậy. Chưa ăn uống gì, mới ra tới cửa khách sạn đã thấy có một chiếc xe tải đỗ trong sân. Loại xe tải này rất thường thấy, có điều chiếc này đã được trang bị đôi chút, phần thùng xe được che lại bằng vải bố đen kịt, nhìn có cảm giác như xe tang.
Bạch Khai muốn tôi ngồi ghế phụ lái, còn y một mình vào thùng xe, vỗ hai cái ra hiệu, Tần Nhất Hằng liền nổ máy xe, lái thẳng tới quán cơm.
Vì chưa tới giờ ăn trưa nên con phố ẩm thực này không có mấy người qua lại. Bọn tôi ra khu vực dỡ hàng đằng sau quán cơm, thấy chủ quán có vẻ đã đợi sẵn từ lâu, đang đứng bên đường hút thuốc.
Tôi nhìn kính chiếu hậu thấy Bạch Khai đã mở thùng xe, nói với chủ quán vài câu, sau đó hai người lén la lén lút đi vào trong quán.
Chờ lâu quá, tôi sắp ngủ gật thì bỗng cảm thấy thùng xe rung nhẹ lên, hẳn là có thứ gì được khiêng vào. Tôi đang tò mò là thứ gì, thì một mùi hôi tanh xộc lên theo từng đợt rung chấn. Lúc này tôi mới nhận ra, có vẻ thứ đang tràn vào thùng xe chính là chồn.
Tôi không định xuống xem, đời này tôi chẳng bao giờ muốn ngửi thấy thứ mùi đó nữa. Nhìn qua thấy Tần Nhất Hằng đang ôm Hoàng Đại Tiên, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve nó, giống như quý phu nhân thời xưa ôm chó Bắc Kinh vậy.
Tôi kéo cửa kính xe lên, quyết định ngủ một giấc. Đợi đến lúc Tần Nhất Hằng gọi tôi dậy, mọi việc đã xong xuôi.
Xe lại nổ máy, chạy ra ngoại ô.
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
Thấy vậy, tôi đoán là chúng tôi sắp sửa phóng sinh đám chồn kia rồi. Lần này đến đây tôi chưa kịp dạo quanh ngắm nghía gì cả, giờ xem như được du lịch một vòng.
Cảnh sắc trên đường cũng không tệ, có điều bọn tôi không ngừng lại lần nào. Đến một nơi thật sự hoang vu hẻo lánh vô cùng, xe mới dừng bánh.
Bạch Khai gõ gõ cửa sổ xe, muốn tôi cho y một điếu thuốc. Tôi thấy y từ đầu tới chân lấm lem dơ bẩn, chợt khựng lại không muốn chìa tay.
Bạch Khai mắng ngay, mẹ kiếp, Tiểu Khuyết xấu tính quá, coi chừng đội quân chồn vật chết anh đấy! Nói xong, y vung tay lên, cả bầy chồn ùa tới vây quanh chiếc xe.
Tôi thầm nghĩ, má ơi đúng là đội quân chồn thật! Bản lĩnh điều khiển động vật của Bạch Khai quả thật sâu không lường được. Không gia nhập đoàn xiếc thú làm ngôi sao đang lên đúng là uổng phí tài năng mà.
Tôi đang định xuống xe dâng thuốc lá cho y, bỗng thấy bầy chồn đồng loạt quỳ xuống, tư thế cũng giống hệt lần trước ở trong hang động, có điều chẳng biết do tâm lý hay sao mà tôi cảm thấy lần này bọn chúng quỳ lạy còn thành kính hơn nữa.
Chúng đang tạm biệt đấy. Tần Nhất Hằng giải thích, hắn nói, đừng lo lắng, đến đây, mỉm cười vẫy tay đi.
Tôi vội vàng làm theo, Tần Nhất Hằng xuống xe, tay ôm Hoàng Đại Tiên, trang trọng đặt lên đất. Lúc này bầy chồn mới chậm rãi vây quanh nó, đi lòng vòng không ngừng. Qua mười mấy phút, bỗng nghe Bạch Khai huýt sáo một tiếng, bầy chồn vội vàng chạy tứ tán vào đất hoang, không thấy đâu nữa.
Tôi thở dài một tiếng, phóng sinh nhiều chồn thế không biết có đem tới tai họa ngập đầu cho nông dân vùng này không. Có điều tôi hơi sức đâu mà quan tâm người khác nhiều thế, tòa nhà này vậy là giải quyết xong rồi, ai cũng vui vẻ.
Đường về không có gì đáng nói. Gặp lại chủ quán, ông ta còn đặc biệt trổ tài tự nấu một bàn đầy ắp cho chúng tôi. Mấy người chúng tôi ai cũng đói lả rồi, đĩa nào cũng vét hết chẳng thừa gì cả. Tôi không lo lắng cho tương lai chủ quán nữa, không cần Hoàng Đại Tiên nào phù hộ, với tay nghề thế này ông ta chắc chắn không chết đói được.
Đợt này gom được tận hai căn, tôi thấy khoan khoái vô cùng. Lúc đầu định về nhậu nhẹt chúc mừng một phen, nhưng Tần Nhất Hằng nói Hoàng Đại Tiên không nên để bên ngoài lâu, thế là ba người đành chia tay. Tôi về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, việc làm ăn liên tục đưa tới cửa. Tôi chọn lấy vài vụ, thương lượng với hai người kia, cuối cùng chọn tòa nhà có lợi nhuận cao nhất. Thế là cả bọn lại lần nữa lên đường.
Căn nhà lần này là một tiệm bi-a, chưa đến tận nơi xem nên cũng không biết tình trạng thế nào. Có điều dù là mặt bằng hay nội thất thì quán bi-a nào mà chẳng giống nhau, không có gì đáng lo mấy. Qua vụ quán cơm lần trước, tôi cũng đã nghĩ thoáng hơn, cảm thấy mấy loại cửa tiệm, hàng quán này cũng có những căn lời rất cao, bèn quyết định bấm bụng thử thêm.
Tiệm bi-a này tọa lạc tại Thành Đô, nghe nói nằm ở vị trí đắt giá, mà giá báo cho bên tôi lại rất thấp, hơn nữa vẫn còn chỗ để ép xuống thêm. Trước khi đi tôi xem lại vị trí trên bản đồ, thấy tiệm bi-a này nếu như quy hoạch lại thành quán cơm cũng lý tưởng lắm. Nói chung là chắc chắn không lỗ.
Có điều, giá thấp đồng nghĩa với độ nguy hiểm cao. Chuyện xảy ra bên trong khá là đáng lưu ý. Nghe người bên đó bảo, tiệm bi-a này trước đây làm ăn rất được, nhưng về sau ông chủ đã chọc phải ai đó, đối phương mới dùng thủ đoạn trả thù gã, dẫn đến việc làm ăn thua lỗ chạm đáy. Thứ thủ đoạn này, bất kể là công khai hay ám hại, chắc chắn không phải là cạnh tranh thương mại thông thường. Tám phần là có dính líu đến phương thuật. Ông chủ tuy không có bản lĩnh lên trời xuống đất gì nhưng thân là người làm ăn lâu năm, gã vẫn biết phải đối phó ra sao. Thế là gã bèn gọi cao nhân tới xem, việc này liền biến thành một trận đấu phép.
Cụ thể cao nhân kia đấu với ai, đấu như nào, bọn gã cũng chả rõ. Chỉ biết là cao nhân kia xách hành lý vào tiệm bi-a ở được ba ngày, ngày thứ tư phải nhờ người khiêng ra. Tuy hắn không đến nỗi chết nhưng cũng bị thương nặng. Ông chủ tiệm bi-a thấy chuyện không giải quyết được, cũng chỉ đành đền tiền thuốc men, tiệm cũng không thể mở cửa nữa.
Nhưng dù là ai gặp phải chuyện như vậy thì trong lòng cũng sẽ hoảng loạn, thế là ông chủ tiệm đánh tiếng, người nào có thể giải quyết chuyện này, dù chỉ tìm được kẻ chủ mưu thôi cũng được, gã sẽ tặng luôn tiệm bi-a, chỉ để giành lại mặt mũi cho mình!