Bạch Khai càng giảng giải càng hưng phấn, nước bọt văng tứ tung. Tôi nắm bắt thời cơ đưa cho y điếu thuốc, xem như chặn miệng y lại.
Bạch Khai nằm hẳn xuống sofa, tiếp tục nói, không biết Tần Nhất Hằng đã giải thích với anh về việc đâm hình nhân chưa. Thứ đó nói trắng ra là dùng vận thế đổi thành nghiệp chướng. Anh bị đâm một cái chưa chắc sẽ đau ngay lúc đó, nhưng qua mười ngày nửa tháng thì nơi bị đâm có thể sẽ vô tình bị thương. Đương nhiên, đây chỉ là phép đâm hình nhân cấp thấp, còn phép cao cấp anh khỏi cần nghe kẻo thế giới quan sụp đổ. Còn ếch âm, nó ghê gớm ở chỗ khi được dùng lên người nào, ếch lạnh người cũng lạnh, ếch nóng người cũng nóng. Ếch đau, người cũng đau. Còn nếu ếch chết rồi, người đó sẽ ra sao, không cần tôi nói nữa ha?
Hiện giờ ông lão được gọi là cao nhân kia đã bị con ếch này nhắm vào, hai chân đã thành của nó. Đây chỉ là khởi đầu thôi, đợi đến khi ếch biến thái hoàn toàn là lão cao nhân xem như hết cứu! Giờ hẳn lão ta đang tìm trăm phương nghìn kế giải quyết đấy! Anh nói xem, tôi có nên tới gặp lão để lừa tiền không?
Nghe Bạch Khai nói thì có vẻ con ếch này rất tà dị, nhưng hiển nhiên là y chẳng hề để vào mắt. Hẳn là giải quyết không khó khăn gì lắm.
Nhưng nếu nói vậy, sao lão cao nhân không tự mình giải quyết đi? Con ếch âm này có chạy đâu, vẫn ở nguyên trong bát tụ bảo đấy thôi. Không lẽ lão không biết? Ai buộc chuông thì phải bắt người nấy cởi, dù lão không thể ở lại đây thêm nữa thì cũng có thể mang theo con ếch ra ngoài mà?
Tôi hỏi Bạch Khai, thế hóa ra lão cao nhân là tên lừa đảo à? Ban đầu định lừa tiền thôi, ai ngờ xảy ra chuyện thật nên bị dọa chạy mất?
Bạch Khai lắc đầu, nố nô nồ, giờ xem ra thằng cha đó cũng có chút bản lĩnh. Có điều, mấy ngày lão ta ở trong tiệm hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, lão không tiện nói ra ngoài mà thôi.
Vậy cũng hợp lý, tôi lại hỏi, thế nếu như lão cao nhân có hiểu biết thật, tại sao còn chưa xử lý nữa? Rất khó sao?
Có khó hay không còn phải xem là ai ra tay. Bạch Khai vỗ ngực bảo, tôi nói cho anh biết, lão ấy cũng vì con ếch âm này mà bị người ta uy hiếp. Hẳn là có một kẻ càng trâu bò hơn nữa đang cản trở từ bên trong. Tốt nhất là anh đừng có chạy lung tung đấy.
Bạch Khai nháy mắt với tôi. Tôi vội vàng gật đầu. Đối với những chuyện dính dáng đến phương thuật, dù chuyện nhỏ hay lớn, tôi đều đã chứng kiến quá nhiều lần rồi, đúng là không qua loa xem thường được. Đang định quay lại xem con ếch âm, nào ngờ vừa nhìn trán tôi đã toát mồ hôi. Con ếch âm không có ở đó!
Nãy giờ tôi lo nghe, Bạch Khai lo giảng, cả hai chúng tôi đều không nhìn về phía bên cái bát. Lúc này, trên mặt đất chỉ còn lại một vũng nước.
Tôi hô to, Bạch Khai! Ếch âm biến mất rồi!
Bạch Khai vỗ đùi, đậu má! Sau đó vội vàng chạy tới bên cạnh cái bát, khom người tìm xung quanh.
Tôi cũng chẳng ngồi không, gần như nằm dài ra đất, vừa bò vừa lia mắt tìm. Có điều chỗ này rộng quá, rất nhiều góc khuất và chỗ tối, không thể nào kiếm ra nó được!
Ngước lên nhìn, thấy cửa lớn còn đang đóng, tôi cũng yên tâm đôi chút. Hẳn là nó không thể ra ngoài.
Tôi hỏi Bạch Khai, giờ sao đây? Anh có thể huýt sáo ra lệnh cho chồn đúng không? Thử huýt vài tiếng xem!
Huýt bà nội anh ấy! Lúc ấy là nhờ chúng ta đang giữ Hoàng Đại Tiên! Bạch Khai vừa nói vừa dời ghế sofa và bàn trà. Tôi vội vàng qua giúp. Cả hai dốc hết sức lực, liên tục dời mấy cái sofa, nhưng ngoài bụi bặm ra thì chẳng thấy gì cả.
Cánh tay tôi đã hết giở lên nổi, nhưng thấy sắc mặt Bạch Khai càng ngày càng kém, hẳn là lớn chuyện thật rồi, đành phải gắng sức bò ra mà tìm tiếp.
Tiệm bi-a này chia thành rất nhiều khu, bọn tôi loại trừ từng khu một đã rất mệt rồi. Càng tốn sức hơn nữa là con ếch âm là một vật sống, chỉ sợ mới tìm ở chỗ này không thấy, bọn tôi vừa không chú ý thì nó lại trốn vào đó. Thế là chỉ có thể vừa tìm vừa ngừng lại, quay đầu kiểm tra.
Tìm như thế mười mấy phút, tôi đã chịu hết nổi, muốn gọi điện thoại cho Tần Nhất Hằng, kêu hắn về hỗ trợ.
Nhưng ngay lúc đó, chúng tôi lại tìm thấy con ếch âm trong căn phòng sâu nhất tiệm bi-a, cũng chính là văn phòng của chủ tiệm.
Có điều rất kỳ quái, không biết nó bị thương hay là thế nào mà nôn ra rất nhiều máu. Lúc bị bọn tôi tìm thấy nó đã thoi thóp, không nhúc nhích nữa rồi.
Tôi không dám lại gần, chỉ có thể nhường Bạch Khai thò tay hốt con ếch âm lên.
Nó quả nhiên không còn sống nữa, nằm bất động trên tay Bạch Khai. Tôi nhìn một lát, ánh mắt bỗng bị vết máu trên sàn thu hút.
Lúc nãy do ếch âm nằm che mất nên không phát hiện, giờ mới thấy hình dáng vũng máu do nó nôn ra hình như có hơi kỳ lạ.
Nói đúng hơn, có vẻ giống như là một từ!
Đương nhiên từ này chẳng ra ngang dọc gì cả, cũng có thể chỉ là một loại hoa văn na ná chữ viết thôi.
Tôi vỗ vai Bạch Khai, anh nhìn kìa, trên sàn có phải chữ viết không vậy?. Đọc 𝘁ruyệ𝔫 hay, 𝘁ruy cập 𝔫gay ﹙ T𝘙ÙMT𝘙𝖴 YỆN﹒v𝔫 ﹚
Bạch Khai "ồ" một tiếng, cúi đầu xem xét, xong lại thốt lên hai tiếng "đậu má". Y quay sang nói với con ếch âm trên tay, con mẹ nó mày có ý gì hả? Mày điên à? Tao nói cho mày biết, hôm nay mày mà dám giở trò với ông đây là mày vô nồi lẩu liền. Mày hiểu không?
Con ếch âm kia không có phản ứng gì.
Lòng tôi dấy lên một nỗi bất an không biết từ đâu đến, dù đang giữa ban ngày ban mặt, không có gì đáng phải sợ. Chỉ là cái vết máu kia, tôi càng nhìn càng thấy giống chữ "tù". Con ếch này đã quái dị rồi, còn viết một từ xui xẻo như thế, ai cũng sẽ thấy lấn cấn trong lòng.
Tôi châm điếu thuốc, Bạch Khai, cái từ này là trùng hợp thôi hay thật sự có hàm nghĩa gì đó?
Bạch Khai bất lực lay con ếch âm, không quay đầu lại, nói, không phải trùng hợp đâu.
Tôi nghe mà hồi hộp trong lòng, không phải trùng hợp là ý gì? Con ếch âm này muốn nói mình bị cầm tù trong này còn không bằng chết đi, thế là cắn lưỡi tự sát à? Hay nó muốn nói trong căn phòng này đang giam giữ thứ gì khác nữa?
Tôi hỏi Bạch Khai, y liền đáp, chỉ sợ anh lý giải sai rồi. Chữ "tù" này, hẳn là chỉ chúng ta. Ý của con nghiệt súc này muốn ám chỉ chúng ta chính là người bị cầm tù, đã tiến vào nơi này rồi thì chẳng thể trở ra được nữa.
May là bên ngoài nắng vàng rực rỡ, thế mà tôi vẫn thấy ớn lạnh cả người.
Nói vậy, con ếch âm này đang muốn trả thù bọn tôi? Là vì hồi nãy Bạch Khai ném nó? Hay là do phía sau có người sai khiến?
Tôi đang suy nghĩ thì thấy Tần Nhất Hằng đã quay về, đứng ngay cửa ra vào gọi bọn tôi.
Tôi và Bạch Khai bèn ra cửa tụ họp với Tần Nhất Hằng. Bạch Khai ném con ếch trở lại bát tụ bảo rồi kể lại tường tận những chuyện vừa xảy ra. Nhờ thế mà tôi được nhàn rỗi, đỡ tốn nước bọt, nhưng lại tò mò không biết Tần Nhất Hằng sẽ nói gì nên vẫn phải đứng bên cạnh chờ.
Tần Nhất Hằng khoát tay, ý bảo chuyện này cứ tạm gác lại, giờ bọn tôi đi theo hắn trước đã.
Tôi càng cảm thấy kỳ lạ, nếu hắn đã muốn bọn tôi ra ngoài thì hẳn đã phát hiện ra chuyện còn bất thường hơn. Quả nhiên, ra ngoài hành lang, Tần Nhất Hằng lại dẫn bọn tôi đến chỗ thang máy. Tiệm bi-a ở tầng hai, Tần Nhất Hằng ấn nút lên tầng ba. Vài giây sau, cửa thang máy từ từ hé mở, cả Bạch Khai và tôi đều bất ngờ vô cùng, chúng tôi chỉ trông thấy một bức tường gạch. Lối ra tầng ba đã bị chặn kín!
Bạch Khai đưa tay vỗ thử, tường gạch rất dày, không hề có hồi âm vọng lại.
Chu sa? Bạch Khai quay sang hỏi Tần Nhất Hằng, mặt trong tường có quét chu sa à?
Tần Nhất Hằng gật đầu nói, không sai. Mà hai người xem này. Tần Nhất Hằng ấn nút lên tầng bốn, cũng là tầng cao nhất của cả tòa nhà. Lần này khi cửa thang máy mở ra, vẫn là một bức tường gạch dày y hệt hồi nãy.
Càng ngày tôi càng không hiểu nổi tình huống này là sao. Con đường này rất tấp nập, cửa hàng có diện tích lớn như vầy lẽ ra rất khó tìm, nhưng lại vô duyên vô cớ bị niêm phong cả hai tầng. Chuyện như thế rõ ràng không hợp lý. Huống chi, cho dù thật sự có người dư tiền, mua đứt rồi lại không muốn cho thuê, không muốn mở cửa làm ăn gì hết, vậy cũng không đến mức phải dùng gạch lấp kín.
Tôi nhớ đến dưới tầng một là tiệm bán đồ điện, bèn hỏi Tần Nhất Hằng, thế còn tầng một thì sao? Lúc cậu xuống dưới có hỏi bọn họ sao trên lầu lại bị lấp kín không?
Đương nhiên là hỏi rồi. Tần Nhất Hằng lại ấn thang máy xuống lầu hai, vừa ra ngoài vừa nói, người tầng dưới bảo từ khi tòa nhà này mới xây xong, hai tầng trên cùng đã bị người ta mua mất, để trống luôn từ lúc đó, cũng không biết chủ mua là ai. Lúc đầu họ tính mua cả tòa nhà nên mới biết rõ chuyện này.
Cả ba ra sofa ngồi, Bạch Khai lại cố tình đi kiểm tra ếch âm. Thấy nó vẫn còn ở đó y mới châm thuốc, nói, không đúng, có vẻ chúng ta bị người ta mưu hại rồi. Khi tiệm bi-a này gặp chuyện, điều đầu tiên chủ tiệm nghĩ đến lại là có đối thủ cạnh tranh giở trò mà không phải là trên tầng xảy ra chuyện gì. Hơi kỳ quái đúng không? Còn nữa, khi gã công tử bột kia tường thuật lại câu chuyện cho chúng ta, không có câu nào là nhắc đến tình trạng trên tầng cả. Không được, mẹ kiếp, tôi phải đi tìm gã hỏi cho ra nhẽ.
Đừng nóng vội, kẻo đánh rắn động cỏ. Ban đêm chúng ta lên tầng xem thử trước đã. Tần Nhất Hằng nhìn tôi một cái, hỏi, Giang Thước, có sợ không?