Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Thật ra, có hai người họ bên cạnh, tôi không phải sợ hãi gì cả.

Nhưng bất thình lình nghe hắn hỏi vậy, tôi hơi sửng sốt. Tần Nhất Hằng lại không muốn nghe tôi trả lời, chỉ vỗ vỗ vai tôi, bảo tôi đừng lo lắng quá, kiếm gì ăn đã rồi tính tiếp.

Thà hắn không nói thì thôi, nhắc đến làm tôi cũng thấy đói bụng. Thế là ba người quyết định đi ăn trước.

Ra khỏi tòa nhà là thấy ngay ưu thế về mặt vị trí của nó. Lân cận có rất nhiều quán ăn, mà toàn quán nổi tiếng nữa chứ. Bọn tôi chọn một quán danh tiếng khá tốt gọi một bàn đặc sản, cơm nước xong xuôi lại tìm một quán rượu nhỏ giết thời gian. Tầm mười một giờ đêm, bọn tôi quay lại tòa nhà.

Vừa ra khỏi thang máy đã gặp hai người chờ sẵn trước cửa tiệm bi-a. Tần Nhất Hằng đến nói vài câu với họ, tôi mới đoán được hai người này là công nhân xây dựng. Có vẻ Tần Nhất Hằng cũng không muốn người ngoài dính dáng vào, chỉ dặn dò bọn họ ở lại tầng dưới chờ hốt xà bần, nhận lấy búa tạ họ mang theo đưa cho tôi và Bạch Khai, rồi dẫn đầu quay lại thang máy.

Mấy năm nay tôi chỉ mua bán nhà nên đã thấy đủ cảnh xây lẫn phá nhà. Nhưng giờ kêu tôi tự tay vung búa phá tường, tôi lại chẳng có kinh nghiệm gì cả. Tôi ước lượng thử, búa khá nặng, làm tôi hơi lo thể lực của mình không chịu nổi.

Thang máy lên đến tầng ba, Tần Nhất Hằng ấn giữ nút mở cửa, ra hiệu cho tôi với Bạch Khai bắt đầu đập.

Tôi thử vung mạnh vài lần, cũng không mất sức lắm, nhưng trong thang máy khá chật hẹp, lại có tận ba người đứng nên khó tránh vướng tay vướng chân, rất khó dùng lực.

Thế nên tôi với Bạch Khai thay phiên đập hồi lâu mà tường không suy suyễn gì cả. Tần Nhất Hằng bèn bảo bọn tôi nghỉ ngơi chốc lát, còn hắn sờ sờ tường, không biết đang tìm thứ gì. Sau đó, hắn lấy ra một chiếc bình trong túi, đổ vào bốn góc của bức tường. Tôi lập tức nghe được mùi chua loét, hóa ra thứ hắn đang đổ là giấm.


Không biết hắn làm thế là dựa vào nguyên lý gì (*) nhưng rất thần kỳ. Sau khi Tần Nhất Hằng đổ giấm, bọn tôi đập tường dễ hơn nhiều. Nện vài lần trên tường đã xuất hiện một lỗ thủng lớn. Tôi bật đèn pin chiếu vào trong, một màu đen kịt, chỉ có thể thấy bụi bặm bay tán loạn nơi luồng sáng chiếu qua. Thế là chúng tôi lại đập thêm mấy phút, đến khi cái lỗ trên tường đã đủ lớn để người chui qua được mới ngừng tay.

(*) Chu sa quét ở mặt trong tường có thành phần chính là HgS, trong đó, màu đỏ son là dạng thù hình ⍺-HgS. ⍺-HgS sẽ chuyển thành β-HgS màu đen dưới tác dụng của chất xúc tác là acid acetic - chính là giấm. Nên có thể cách làm của Tần Nhất Hằng là làm cho chu sa mất đi màu đỏ và tính chất ban đầu của nó, dẫn đến tường dễ bị phá hơn theo phương diện huyền học.

Ba người nghỉ ngơi bên ngoài một chốc, hút điếu thuốc. Tần Nhất Hằng đi đầu, chui vào bên trong, lát sau hắn xác định không có nguy hiểm gì mới kêu hai người bọn tôi vào theo.

Không biết vì sao, trước đó tôi không hề có cảm giác gì, nhưng hiện tại nhịp tim bỗng nhiên tăng rất nhanh. Hít sâu một hơi cho bình tĩnh, tôi mới chậm rãi thò đầu qua cái lỗ trên tường. Tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì đã bị Bạch Khai đứng sau xô một cái nhào đầu, may mà không va đập gì, chỉ dính đầy bụi bặm lên mặt thôi.

Tôi quay người lại định chửi Bạch Khai nhưng chưa kịp mở miệng đã ngây ngẩn cả người. Nương theo ánh sáng từ đèn pin trên tay Tần Nhất Hằng, tôi thấy ngay sau bức tường bọn tôi vừa đập thế mà lại có một pho tượng vô cùng lớn.

Pho tượng cao chừng ba mét, đưa lưng về phía tôi. Cũng không biết là điêu khắc hình gì.

Tôi vội vàng đứng dậy, tự dùng đèn pin của mình rọi xem. Pho tượng kia toàn thân đen nhánh, hẳn là làm bằng gỗ, tản ra một mùi hương cổ kính. Tôi rất muốn xem rõ mặt tượng, nhưng pho tượng lại áp sát vách tường nên dù cố mấy cũng không thấy được. Có điều chỉ dựa vào phong cách và trang phục của bức tượng thì tôi đoán hẳn là một pho tượng Phật.

Tôi nói, Tần Nhất Hằng, hình như ở đây có một pho tượng Phật!

Tần Nhất Hằng "ừ" một tiếng, không quay đầu lại. Đèn pin trong tay vẫn giữ nguyên tư thế hướng về phía trước.

Lúc này Bạch Khai cũng đã trèo vào, đang chiếu đèn khắp bốn phía. Y kinh ngạc nói, á đù, ba thầy trò chúng ta lạc vào điện Lăng Tiêu rồi sao? Bát Giới! Bạch Khai vỗ tôi một cái, nói, anh nhìn bên kia kìa. (*)


(*) Điện Lăng Tiêu là một trong 72 bảo điện trên Thiên đình trong thần thoại Trung Quốc. Bạch Khai cố tình nhắc đến phiên bản điện Lăng Tiêu trong Tây Du Ký, nơi có nhiều thần tiên tụ họp:



Tôi chiếu đèn theo hướng y chỉ, lập tức há hốc mồm. Dưới ánh sáng đèn hiện ra thật nhiều tượng ở khắp nơi, đủ loại kiểu dáng, có lớn có nhỏ. Tất cả tượng đều không có ngoại lệ mà quay mặt vào tường, lưng hướng ra giữa phòng. Khiến cho người ta cảm thấy dường như trong căn phòng này có thứ gì đó không thể để bọn họ nhìn thấy.

Tôi liền nhớ tới rất lâu trước đây từng nhìn thấy một pho tượng diện bích trong nhà Lưu thọt (*). Thầm nghĩ, không lẽ có liên quan đến nhau? Tên Lưu thọt kia vốn là một thân phận giả của Vạn Cẩm Vinh, không lẽ nơi này cũng là một trong những hang ổ của Vạn Cẩm Vinh sao?

(*) Tham khảo chương 24 quyển 1 để biết thêm chi tiết.

Nghĩ vậy, tôi liền đi đến bên cạnh Tần Nhất Hằng, lúc này mới nhìn thấy thứ hắn dùng đèn soi nãy giờ.

Ngay giữa tầng này, lại có một thứ khổng lồ quái dị! Đương nhiên, tôi nói "khổng lồ" là có tính tương đối. Vật này ước chừng cao bốn - năm mét, rộng bảy - tám mét. Bởi vì cách bọn tôi xa quá nên tôi cũng không nhận rõ được nó là thứ gì, chỉ thấy hình dáng mang máng giống hòn non bộ.

Tòa nhà này càng ngày càng khiến người ta cảm thấy quái lạ. Đúng là có nhiều người giàu có làm hòn non bộ ngay trong nhà thật, nhưng thường chỉ đặt trong phòng nửa kín (*) hoặc ngay trong sân thôi. Cho tới giờ, tôi chưa bao giờ thấy ai lại đặt trong phòng cả. Kiểu này thì cả việc bài trí lẫn quét dọn đều rất khó khăn. Huống chi, tầng này trống không như vậy, chẳng có lý do gì đặt một cái hòn non bộ cả. Tôi thầm nghĩ, lẽ nào cái miệng quạ đen của Bạch Khai nói trúng rồi? Nếu nơi này là điện Kim Loan, vậy thứ kia là Ngũ Hành Sơn đấy à? Cả đám xuyên không vào Tây Du Ký hết hay gì?

(*) Một ví dụ cho kiểu phòng nửa kín, có thể trông thẳng ra sân.




Tôi đương nghĩ ngợi, Tần Nhất Hằng đã chậm rãi đi về phía thứ kia.

Tôi vội vàng theo sau. Bạch Khai lại không gấp, dùng đèn pin chiếu quanh, bảo là muốn đi xem xung quanh.

Diện tích tầng này cũng giống hệt tiệm bi-a bên dưới, nhưng do trống trải nên nhìn rộng hơn nhiều. Trên đường đi, tôi dùng đèn pin chiếu sáng những pho tượng ở khắp nơi, lòng càng thêm hoài nghi. Số tượng này tuyệt đối không phải được đúc hàng loạt, mà là do chủ nhà thu thập được từ nhiều nơi. Bởi vì nhìn chúng có rất nhiều điểm khác biệt, còn có vẻ thật cổ kính.

Có lẽ do quá cảnh giác, bọn tôi đi rất chậm, khiến trong lòng nảy sinh nỗi lo lắng đi mãi không đến đích. Đến khi cách thứ kia vài chục bước, tôi mới dần thấy rõ nó.

Đó không phải hòn non bộ, thậm chí không phải bất kỳ cảnh giả gì do con người tạo ra.

Nếu nhất định phải tả kỹ, tôi nghĩ cách gọi chính xác nhất là một cái "xác". (*)

(*) Như trong "xác nhà", "xác tàu". Gốc là dùng từ "hài cốt" đến khi biết rõ nó là thứ gì nên mình cũng sẽ dùng cách gọi như vậy.

Bọn tôi dần đến gần, khoang mũi bắt đầu cảm nhận được mùi ẩm mốc gay mũi. Loại mùi mốc này rất đặc biệt, tôi chắc chắn từng ngửi qua rồi, nhưng tạm thời chưa nhớ ra được.

Đi tới bên cạnh "cái xác", tôi không dám lại gần thêm nữa, chỉ dùng đèn pin soi Tần Nhất Hằng. Hắn đang đưa tay thử sờ lên thứ kia. Sau đó hắn không nói gì, nghiêng người lách qua một khe hở trên "cái xác", chui vào bên trong.

Không rõ nơi này có gì kỳ quái không nên tôi không dám tùy tiện hút thuốc. Mà cứ đứng chờ bên ngoài vậy cũng không được gì nên tôi bèn dạo quanh xem.

Cái "xác" này đã tơi tả không nhận ra được là thứ gì nữa rồi, mặt ngoài phủ bụi rất dày, không thể trông rõ màu sắc.


Tôi chỉ có thể lờ mờ phân biệt được là ván hoặc cây gỗ, sắp đặt lộn xộn, như thể bị người ta tiện tay dựng đại ở đó vậy.

Tần Nhất Hằng ở bên trong hành động rất nhẹ nhàng, đèn pin đã sớm bị hắn tắt đi. Tôi có thể nghe thấy tiếng hắn đi lại, bước chân phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Khá lâu sau, Bạch Khai mới đến gần. Hai luồng sáng đèn cùng lúc rọi ngay khe hở Tần Nhất Hằng chui vào ban nãy.

Tắt đèn đi. Tần Nhất Hằng bỗng nhiên nói, Giang Thước, cầm lấy này.

Tần Nhất Hằng đưa một tay ra từ khe hở, tôi còn chưa kịp thấy hắn cầm cái gì, Bạch Khai đã xông lên tắt đèn pin của tôi. Tôi không thể làm gì khác hơn là dựa vào cảm giác mà đưa tay ra nhận lấy.

Thứ được đặt vào tay tôi có cảm giác lành lạnh, dinh dính dầu mỡ, cũng không quá nặng. Tôi dùng tay cảm nhận thử nhưng không thể mường tượng ra là thứ gì.

Tiếp đó, tôi nghe tiếng Tần Nhất Hằng chui trở lại ra ngoài, phủi bụi trên người, rồi đèn pin trên tay hắn sáng lên.

Tôi liền nhìn món đồ trên tay, vừa thấy nó, tôi hơi hoảng hốt. Vật này tôi càng nhìn càng thấy quen quen. Vội vàng lục lại trong ký ức, tôi kinh ngạc hỏi Tần Nhất Hằng, đây là đèn dầu sao? Đèn dầu trên đường Hoàng Tuyền!?

Đúng vậy. Anh nhìn xem đây là thứ gì? Tần Nhất Hằng lại đưa tay ra, rải một nắm đất xuống sàn. Não tôi như bị điện giật, vì tôi đã nhận ra mùi ẩm mốc quen thuộc này là gì. Đây là mùi bùn vớt lên từ Âm Hà! Trước đây tôi đã bắt gặp thứ này trong cái rương ở tập đoàn Hoành Đạt rồi!

Mùi ẩm mốc trong này không nồng nặc bằng cũng dễ hiểu thôi, mớ bùn này khô cả rồi, không biết đã ở đây bao lâu.

Tôi không kiềm được sự run rẩy trong giọng nói, bùn Âm Hà, đèn dầu, sao lại ở đây hết thế?

Vì thứ này. Tần Nhất Hằng dùng đèn pin chỉ vào cái "xác" to lớn kia. Đây là một con đò. Không biết là do kẻ nào mang đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận