Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Phản ứng đầu tiên của tôi là nhủ thầm: thôi xong, không biết xe gạo này lại ngốn thêm bao nhiêu tiền đây.

Tôi bước đến giúp hai công nhân đỡ từng túi gạo một xuống, tất cả cỡ vài chục túi. Vất vả lắm mới khiêng hết vào thang máy được, vậy mà lại bị quá tải trọng, bất đắc dĩ phải chuyển lại ra ngoài rất nhiều mới có thể lên được lầu ba. Đến khi chuyển được hết gạo không biết bọn tôi đã phải lên xuống bao nhiêu chuyến.

Lúc đầu tôi đứng bên trong nhận, hai công nhân ở bên ngoài đưa vào. Đến khi gạo được chuyển vào hết rồi, Bạch Khai và Tần Nhất Hằng mới đến giúp.

Mặc dù trời đã sáng nhưng cửa sổ tầng này đã bị bịt kín từ lâu nên không khác gì ban đêm. Tần Nhất Hằng bèn đặt vài cái đèn pin ở chỗ cao để chiếu sáng tạm. Sau đó chúng tôi mở từng túi gạo một. Do tòa nhà này quá rộng nên dù nhiều gạo như thế cũng chỉ đủ trải một lớp mỏng. Tôi vừa rải gạo vừa nhìn quanh, mấy pho tượng đều đã được hai người họ tập hợp lại một chỗ, vây quanh xác đò thành vài vòng, trông như một hòn đảo hoang.

Làm xong việc, tôi đã mệt đến nỗi cả người mồ hôi đầm đìa.

Sau khi leo ra ngoài, chúng tôi lại dùng gạch lấp kín cái lỗ trên tường. Khi tất cả đã hoàn thành, tôi ngồi bệt trong thang máy hồi lâu không gượng dậy nổi. Nhưng rồi cũng phải miễn cưỡng đứng lên, đến ngân hàng gần đó chuyển tiền cho hai người công nhân.

Đến khi tôi quay trở lại thì đã gần giữa trưa. Bạch Khai và Tần Nhất Hằng đều đang nằm trên sofa trong tiệm bi-a. Tôi đã không còn hơi sức nói chuyện, dạ dày trống rỗng nhưng không có một chút cảm giác thèm ăn nào. Nhưng tôi không dám chậm trễ, nhân lúc bọn họ còn chưa ngủ, muốn họ tranh thủ thời gian giải thích sự việc.

Bạch Khai rõ ràng không muốn nói chuyện, cứ xua tay với tôi. Tần Nhất Hằng ngồi ngay ngắn lại, nói, Giang Thước, bên trong tầng trên là một nhà tù. Không rõ là ai tạo ra, mục đích chính là giam cầm chủ nhân của đèn dầu. Ngọn đèn ấy anh đã biết rồi, đèn cháy tức là người còn sống, còn đèn tắt nghĩa là tuổi thọ người đã tận. Nhưng ngọn đèn này không giống, nó bị người khác làm cho tắt. Vì muốn nó vĩnh viễn không thể cháy lên lại, họ đã giam nó trong tầng nhà.


Anh thấy các pho tượng chứ? Mỗi một pho đều từng bị người ta giở trò. Chúng không còn liên quan gì đến thần phật nữa rồi, mà bị đủ loại ma quỷ bám lên. Họ khiến ma quỷ ám vào tượng với mục đích rất rõ ràng, đó là để những cô hồn dã quỷ không ai bái tế ấy lầm tưởng là đã tìm được bài vị. Chúng sẽ một lòng bám chặt vào pho tượng. Nếu như cục phong thủy trong tòa nhà bị hóa giải thì cũng giống như đuổi những cô hồn dã quỷ ấy ra đường trở lại. Bọn chúng sẽ nổi giận mà ra quấy phá, cũng giống như bảo vệ cho tòa nhà vậy. Vì thế nên sau khi ngọn đèn bị thắp lên, tất cả pho tượng đều đổ xuống. May mắn thay, rất may mắn là tôi có mang theo thứ này.

Tần Nhất Hằng vỗ vỗ túi đeo, mở ra cho tôi xem. Chỉ thấy một sắc vàng óng ánh bên trong.

Nghĩ chút là hiểu ngay. Tôi nói, cậu mang theo Hoàng Đại Tiên!

Đúng, có điều tôi chỉ mang một phần thôi. Hoàng Đại Tiên không thể tùy tiện di dời, nên tôi chỉ có thể cắt ra một khối nhỏ. Bọn ma quỷ tưởng lầm tôi là Hoàng Đại Tiên nên mới không ra tay làm hại. Bằng không hôm nay thật sự phải dạo một vòng Quỷ Môn quan.

Tôi nhớ lại, cuối cùng cũng hiểu tại sao Bạch Khai lại nhất định phải nắm chặt tay tôi. Hẳn là tay kia của y nếu không phải đang nắm tay Tần Nhất Hằng thì cũng đang trực tiếp chạm vào Hoàng Đại tiên. Nghĩ vậy, tôi chợt nhớ tới chiếc đèn dầu kia.

Tôi vội hô, đúng rồi! Tôi quên chưa nói, nhưng thời điểm cái đèn dầu chết tiệt kia sáng nhất, tôi thấy bóng tôi trông sai sai! Không hề giống tôi chút nào! Còn nữa, sao cái đèn ấy lại vô cớ mà cháy bùng lên vậy?

Tần Nhất Hằng ho khan vài tiếng, lửa đèn dầu vốn dùng dương khí người sống làm nhiên liệu. Cháy vượng thì dương khí thịnh, cháy yếu thì dương khí suy. Ngọn lửa sẽ át đi âm khí trên người chủ nhân ngọn đèn, đây cũng chính là nguyên nhân khi đèn tắt người sẽ qua đời. Dương khí không còn, âm khí nhiễm khắp toàn thân, tự nhiên mệnh sẽ kết thúc thôi.


Nhưng điều đó chỉ đúng khi đèn còn nằm trên đường Hoàng Tuyền. Hiện tại ngọn đèn này đang ở dương gian nên sẽ có vài thay đổi. Rất nhiều khả năng không nói chắc được. Khoảnh khắc ngọn đèn cháy rực lên, hẳn là có linh hồn trên pho tượng lao vào trong đèn, bị lửa dương khí thiêu đốt, hồn phi phách tán, nên lửa mới bùng lên như thế.

Còn về cái bóng của anh, tôi không để ý, có lẽ anh nhìn lầm rồi.

Tôi thấy giọng Tần Nhất Hằng càng ngày càng yếu ớt, bèn rót cho hắn ly nước.

Uống xong tiếng hắn mới to được chút, lại nói, hồi đầu tôi nghĩ rằng những pho tượng trong nhà là một mê hồn trận. Nếu ngọn đèn ở đây thì hẳn là chủ nhân ngọn đèn bị giấu ở trong một pho tượng nào đó. Thế nên tôi mới thắp đèn lên rọi từng pho một, nghĩ có thể dựa vào cái bóng để phân biệt. Chỉ là không ngờ, tôi có hơi sơ sót.

Tôi không biết nói gì cho phải, chỉ có thể đưa cho Tần Nhất Hằng một điếu thuốc, rồi hỏi vấn đề tôi muốn biết nhất.

Tôi nói, thế chủ nhân ngọn đèn kia là ai? Cậu nói hắn quen biết tôi à?

Ừm. Tần Nhất Hằng rít một hơi thuốc dài, hiện tại tôi không có chứng cứ xác định. Nhưng tôi có một suy đoán. Chủ nhân ngọn đèn này hẳn là chủ tịch tập đoàn Hoành Đạt - Viên Trận. Thứ nhất, Viên Trận chưa bao giờ xuất hiện, dù chúng ta có điều tra hay dùng cách nào khác, gã đều chưa từng lộ diện. Tôi cảm thấy có khi gã đã không còn trên đời nữa rồi. Thứ hai, chúng ta phát hiện rất nhiều bùn Âm Hà ở tập đoàn Hoành Đạt. Hiện giờ xem ra, khả năng cao số bùn ấy được đào ra từ con đò kia. Mà hẳn là đã đào từ rất lâu về trước. Thứ ba, cũng là lý do cuối cùng, Viên Trận ban đầu cũng là người có thể xác thích hợp cho Chân Long hồi sinh. Gã bị cầm tù thế này, chắc chắn người đã giam gã không hi vọng Chân Long có thể sống lại!


Với ba lý do đó, tôi cảm thấy khả năng người này là Viên Trận rất lớn. Có điều chúng ta cần tìm thêm manh mối mới có thể xác định.

Tôi "à" một tiếng, hóa ra "có quen biết" tôi là quen biết như thế sao?

Tôi với cái gã Viên Trận ấy chưa từng gặp mặt, ông chủ lớn như thế sao lại biết tôi được? Nghĩ kỹ lại thì cũng không kỳ quặc lắm, mấy người bọn tôi bị họ bí mật giám sát quá dễ dàng. Không chừng Viên Trận từng xem qua cả đống ảnh và tư liệu của tôi ấy chứ. Cái mà Tần Nhất Hằng gọi là "có quen biết" tôi chỉ là gã đơn phương nhận biết tôi mà thôi. Giống như ta hay nói là có biết diễn viên nào đó vậy.

Nếu như ngọn đèn là của chủ tịch tập đoàn Hoành Đạt thật, không biết Tần Nhất Hằng có cách đem gã về từ cõi chết hay không, nhưng hẳn là có thể thông qua ngọn đèn tìm ra vài thông tin. Nói vậy, không chừng tất cả chân tướng đều sẽ rõ ràng.

Nghĩ vậy, không hiểu sao tôi cảm thấy thỏa mãn lạ, cả người phấn chấn hơn nhiều.

Tôi vội hỏi, bước tiếp theo làm gì đây? Trải gạo xong thế nào nữa?

Máu gà. Bạch Khai bỗng dưng nói. Trưa mai tạt máu gà. Chúng ta không thể nghỉ ngơi quá lâu, chiều nay phải lôi hết gà trong thành phố này ra giết sạch!

Tôi nghe mà khó tránh khỏi cảm thấy quá tàn nhẫn. Nhưng có chuyện gì lương thiện tuyệt đối đâu? Vạn vật trên đời đan xen lẫn lộn. Có khi một chuyện tốt nhỏ lại gây ra tội ác to. Tương tự, có khi một chuyện xấu cũng có thể thúc đẩy việc thiện lớn.

Tôi chỉ có thể an ủi mình như vậy.


Cả ba nghỉ ngơi tầm một tiếng mới xuống lầu tìm chút gì bỏ bụng. So với bàn ăn phong phú đêm qua, bữa cơm này quả thực đơn sơ vì bọn tôi chẳng có khẩu vị gì. Vội vàng ăn cho xong, bọn tôi liền chia ra hành động, hướng về các chợ nông sản lớn.

Trên đường đi, tôi được tài xế taxi chỉ cho một trại nuôi gà lân cận, giúp tôi tiết kiệm không ít công sức. Bàn xong giá cả, bên kia liền bắt đầu giúp tôi xử lý. Tôi nghe tiếng mài dao của tay đồ tể trại gà, không đành lòng nhìn tiếp nữa, chỉ có thể trốn ra ngoài hút thuốc.

Vì có thời gian một ngày chuẩn bị nên dù vận chuyển máu gà còn cực hơn gạo, bọn tôi vẫn lo liệu xong xuôi. Sau khi để hết máu gà vào trong tiệm bi-a, bọn tôi về khách sạn đánh một giấc thật đã. Tôi ngủ say sưa đến không biết trời đất gì, hôm sau nếu không nhờ Bạch Khai gọi dậy, tôi sợ mình có thể ngủ thêm hẳn một ngày.

Ba người thu dọn sơ rồi ăn uống qua loa. Quay trở lại tòa nhà, tạt từng thùng máu gà lên lớp gạo đã trải. Rất nhanh, cả tầng nhà đã ngập trong máu. Dù bọn tôi đã lấp lại tường, mùi máu tươi vẫn xông vào mũi. Đứng trong tiệm bi-a vẫn có thể nghe thấy.

Theo lời Tần Nhất Hằng thì phải đợi thêm một ngày nữa tất cả ma quỷ bên trong mới có thể bị xử lý hết.

Trong một ngày dư ra này, ba người bọn tôi bèn bàn bạc vấn đề của chủ tiệm bi-a. Hiện tại đã rõ ràng trong chuyện này vẫn còn điều mờ ám. Chẳng qua chúng tôi còn phải cân nhắc xem gã là bạn hay thù, lần này bọn tôi tới đây gã muốn hại bọn tôi hay là có ý tốt muốn nhắc nhở, giúp chúng tôi phát hiện manh mối mới.

Cân nhắc rất nhiều, ba người đều cảm thấy phải đối chất trực tiếp với chủ tiệm mới được. Thế là dứt khoát không bàn thêm nữa.

Theo Bạch Khai nói thì hẳn giờ này chủ tiệm cũng đã hay tin chuyện của mình vỡ lở hết rồi, lo chạy là vừa. Nhưng chúng tôi có Hoàng Đại Tiên, thằng cha đó có mà chạy đằng trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận