Qua một ngày, chúng tôi quay trở lên tầng ba.
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng sau khi chui qua tường, tôi vẫn bị mùi máu tươi ập vào mặt làm choáng váng.
Ba người bọn tôi bật đèn pin nhìn quanh. Tôi cảm thấy khó hiểu vì ngoại trừ gạo và máu bê bết trên sàn, trong tầng nhà chẳng có gì lạ cả.
Tôi nhớ hồi mới vào nghề, Tần Nhất Hằng từng dùng cách này rồi. Khi ấy, ma quỷ trong nhà bị gạo và máu gà làm cho hồn phi phách tán, in dấu tay máu lên đầy cửa sổ và cửa ra vào. Chuyện đó khiến tôi ám ảnh nặng, bây giờ nhớ lại còn thấy sợ hãi.
Nhưng giờ trong nhà lại không có gì thay đổi, khiến tôi thấy hơi bận lòng, không biết là do ma quỷ quá nhiều hay là bọn tôi làm chưa thỏa đáng, chưa giải quyết chúng sạch sẽ.
Tôi nhỏ giọng hỏi Tần Nhất Hằng, Tần Nhị à, tại sao lần này không thấy dấu tay máu vậy? Bọn ma quỷ không chạy trốn ư? Hay là do chúng ta lấp lỗ trên tường không kín nên chúng thoát ra từ đường đó cả rồi?
Không phải. Tần Nhất Hằng chỉ vào xác đò, nói, anh nhìn chỗ đó đi, hiện giờ tất cả ma quỷ đều đang trốn trong con đò. Chỉ có nơi đó không có gạo và máu gà. Bạch Khai, ra tay đi.
Liền đó, tôi thấy Bạch Khai xách một thùng nhựa từ trong góc trống ra. Cái thùng đó là máu gà còn dư từ hôm trước bọn tôi không dùng hết.
Thùng hẳn rất nặng, Bạch Khai xách nó mà bước đi loạng choạng. Tần Nhất Hằng đi cùng y đến bên cạnh xác đò, hai người đỡ thùng máu gà lên, rót sạch vào trong khe hở!
Tôi không khỏi cảm thán, đây mới đúng là bắt ba ba trong rọ.
Bên tai nghe thấy những âm thanh "xèo xèo" từ trong xác đò truyền ra, như thể dầu sôi rơi lên da người. Dường như mũi tôi còn nghe thoảng mùi cháy khét, nhưng khi hít một hơi thật sâu lại cảm thấy là ảo giác mà thôi.
Tôi biết đây là tiếng ma quỷ bị máu gà làm cho hồn phi phách tán. Trước đây tôi từng thấy Tần Nhất Hằng dùng nhiều biện pháp khác nhau, phần lớn đều sẽ có âm thanh này. Tôi lùi về sau mấy bước, sợ có tên nào thoát được, thấy tôi dễ bắt nạt thì nhào đến nhập xác tôi.
Tần Nhất Hằng và Bạch Khai đứng canh bên xác đò một lúc, xác định không kẻ nào "sống sót" mới ra hiệu rút quân.
Tôi cũng phát mệt với chỗ này rồi, bị mùi máu gay mũi làm buồn nôn. Chui ra ngoài nghỉ một lát mới thấy dễ chịu hơn chút.
Vấn đề của tầng ba đã được giải quyết, nhưng ba người bọn tôi chẳng ai thấy nhẹ nhõm. Vì từ đầu bọn tôi đã biết, tòa nhà này còn tầng bốn nữa. Cửa thang máy ra tầng bốn cũng bị bịt kín bằng gạch quét chu sa. Bọn tôi không biết bên trong là thứ gì đang chờ mình, nhưng dựa vào trải nghiệm vừa qua thì hẳn tầng bốn sẽ càng khó giải quyết hơn.
Lo sẽ sập bẫy lần nữa, Tần Nhất Hằng đề nghị không vào lúc ban đêm. Nhân lúc trời còn sáng vào thăm dò trước, có kế hoạch rồi mới hành động.
Tôi tán thành lời đề nghị đó bằng cả hai tay. Mấy ngày nay đúng là lao tâm khổ tứ, tôi lại đi tìm công nhân, lại phải vung búa tạ. Có điều đang ban ngày ban mặt nên thu hút sự chú ý của mấy người bán đồ điện ở tầng một. Bọn tôi đành phải bịa chuyện lấp liếm cho qua.
Nhờ đã có kinh nghiệm nên tường bị bọn tôi đập thủng rất nhanh. Vịn lấy vách tường nhìn vào, rọi đèn pin, không thấy thứ gì cả. Cả ba cũng không vội vào ngay, kiên nhẫn chờ một lát, thấy bên trong thật sự không có động tĩnh gì, Tần Nhất Hằng mới dẫn đầu chui vào.
Lần này tôi lưu tâm, cố tình đi cuối, định chờ lúc Bạch Khai leo vào thì báo thù. Ai ngờ tên khốn này thân thủ quá tốt, có thể y cũng đang đề phòng tôi, nên chui còn nhanh hơn chuột. Tôi cũng chỉ đành hậm hực bỏ qua.
Vào bên trong, bọn tôi bật sáng đèn pin. Tầng này không có mùi nấm mốc như tầng dưới, có vẻ thông thoáng hơn nhiều. Chiếu đèn một vòng, ba người đều bất ngờ. Bởi vì tầng nhà này hoàn toàn trống trải, thậm chí một mảnh gạch vỡ cũng không có. Với mỗi bước chân, trong nhà đều vang lên tiếng vọng rõ ràng.
Tôi hỏi, sao lại chẳng có gì thế này? Đồ vật bị người khác lấy đi hết rồi ư?
Sợ là từ đầu chỗ này đã trống không vậy rồi. Bạch Khai sờ lên bụi bặm nơi góc tường. Nói không chừng tầng này là để dự phòng. Có những người làm việc rất nghiêm túc cẩn thận, không tha thứ cho một sai lầm nhỏ nào. Dùng nguyên một căn nhà làm dự bị cũng là chuyện thường thôi.
Tôi gật đầu, thế thì bớt việc. Mẹ nó, nếu thằng cha chủ tiệm thật sự muốn hại ông đây, ngày mai ông sẽ biến tiệm bi-a của gã thành nhà vệ sinh công cộng xa hoa nhất Trung Quốc!
Chuẩn không cần chỉnh! Bạch Khai liền hùa theo, riêng chuyện này Tiểu Khuyết giỏi đấy. Chúng ta lấy phí rẻ thôi, bên nam thu mỗi người một tệ, bên nữ thu năm hào.
Hai chúng tôi đang nói thì thấy Tần Nhất Hằng ngẩn người nhìn tôi, dường như muốn nói gì đó. Tôi bèn đưa hắn điếu thuốc, sao vậy? Còn chuyện gì đáng lo ư?
Tần Nhất Hằng rít mạnh một hơi thuốc, nói, Giang Thước, tầng nhà này không phải làm dự phòng đâu. Là để lại cho anh đó.
Tôi nghe mà kinh hãi, suýt đánh rơi điếu thuốc trong tay.
Viên Trận đã bị nhốt dưới lầu, hiện tại người duy nhất thích hợp cho Chân Long hồi sinh chính là anh. Tần Nhất Hằng nhìn vào mắt tôi nói, bọn họ không hi vọng Chân Long có thể sống lại, nên nhất định phải giam được anh lại nơi này mới thôi.
Tôi lạnh cả sống lưng, cũng không phải tôi sợ bị người ta truy sát. Mà tôi nghĩ đến bị cầm tù ở một nơi thế này, giữa lòng phồn hoa nhưng lại kêu trời không thấu, gọi đất không hay, thật sự quá đau khổ!
Tôi bỗng nghĩ đến chữ "tù" do con ếch âm ở tầng dưới tạo ra, mẹ kiếp nó không phải đang nhắc nhở rằng Viên Trận bị nhốt ở đây, mà muốn nói tôi sẽ bị nhốt sao?
Tôi vội hỏi bọn họ phải làm sao đây. Hiện tại xem ra toàn bộ chuyện này rất giống một cái bẫy để một mẻ hốt gọn cả đám chúng tôi. Nhưng đối phương lại chậm chạp không ra tay, là do đâu?
Tôi nhìn về phía cái lỗ trên tường, hiện tại họ đang mai phục bên ngoài sao?
Bạch Khai dụi tắt thuốc lá, nhổ nước bọt nói, Tiểu Khuyết, anh không thể bình tĩnh khi gặp chuyện được à? Xài não đi, suy nghĩ một chút, nếu như có thằng nào muốn nhốt anh ở đây, với mục đích ngăn Chân Long hồi sinh, thì không thể nào để cho chúng ta phá cục tầng dưới. Bằng không, bắt được anh lại để xổng mất Viên Trận. Không cần biết Viên Trận còn tác dụng gì hay không, nhưng ít nhất đã khiến kế hoạch không vẹn toàn.
Tôi nghĩ cũng đúng, cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Tôi nói, vậy tiếp theo chúng ta đi gặp chủ tiệm bi-a. Làm rõ những chuyện mờ ám, không chừng tất cả chân tướng sẽ rõ ràng thôi.
Thấy Bạch Khai với Tần Nhất Hằng gật đầu cùng lúc, trong lòng tôi ấm áp hẳn lên.
Sau khi kiểm tra lại toàn bộ tòa nhà cho chắc ăn, bọn tôi quay trở lại tiệm bi-a. Tôi phụ trách gọi điện cho chủ tiệm, đương nhiên không để lộ thông tin gì cả, chỉ nói rằng bọn tôi đã làm rõ mọi chuyện rồi, cần gã về tiệm bàn bạc.
Chủ tiệm bi-a tựa như đang canh cuộc gọi của tôi, mới bấm gọi gã đã bắt máy liền, bảo sẽ lập tức đến ngay. Tôi chả biết có phải gã chỉ nói vậy để câu giờ hay không, nếu đúng thật thì quả là diễn xuất rất tài.
Ba người ngồi hút thuốc, trò chuyện linh tinh được vài câu thì chủ tiệm bi-a mệt mỏi rũ rượi chạy đến. Lúc vào cửa gã thở không ra hơi, trán đầy mồ hôi.
Tôi cho gã thời gian uống hớp nước, chờ gã ngồi xuống. Vừa định hỏi gã chuyện trên lầu là sao, tra rõ ngọn nguồn từ phía gã, thì đã nghe gã bất ngờ nói, ba vị đại sư bớt giận. Là Vạn đại sư muốn tôi tìm các cậu, nói là các cậu có thể giúp tôi giải quyết mọi chuyện. Nếu các cậu không tin, hắn bảo tôi cứ để các cậu xem thứ này.
Chủ tiệm nói xong thì lấy từ trong túi ra một vật được bọc kỹ trong vải, mở ra đưa cho tôi.
Tôi nhìn thấy liền giật mình, thứ này tôi quen lắm, là miếng ván quan tài có viết bát tự của tôi đây mà. Mẹ nó chứ kẻ thao túng phía sau thật sự là Vạn Cẩm Vinh à? Hắn muốn làm gì?
Dù nội tâm như biển cuộn sóng gầm nhưng tôi vẫn giả vờ bình tĩnh hỏi, hắn còn nói gì với ông nữa không? Hắn đang ở đâu?
Vạn đại sư nói hắn còn có chuyện gấp quan trọng phải làm, các cậu ở đây chờ hắn vài ngày. Ba vị đại sư cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp cho các cậu chu toàn.
Chủ tiệm sợ bọn tôi nổi giận, giọng điệu giống như cầu xin tha thứ. Tôi nhìn sang Tần Nhất Hằng, thấy hắn không có biểu cảm gì, khiến tôi cũng chẳng biết nói gì tiếp, chỉ có thể qua loa hỏi, hắn muốn bọn tôi chờ bao lâu?
Chủ tiệm lắc đầu bảo, không rõ. Nhưng Vạn đại sư nói các cậu nhất định phải chờ, nói là có chuyện liên quan đến miếng ván này.
Tôi thở dài một hơi, thật sự không biết nói sao cho phải. Nhìn vậy hẳn nơi này là do Vạn Cẩm Vinh phát hiện, chính hắn không có thời gian hoặc khả năng phá cục, nên mới bắt bọn tôi đến làm? Chuyện gấp và quan trọng của Vạn Cẩm Vinh lại là chuyện gì? Tôi nhớ ở nhà ga Mạc Hà có trông thấy hắn cầm một ngọn đèn dầu thì phải? Trong lòng liền cảm thấy bất ổn, có vẻ như mọi chuyện sắp có biến chuyển lớn rồi.